Hộ Hoa Trạng Nguyên
Chương 16: Thì ra các người cũng có cái này
Dù biết chỉ là hiểu lầm, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Tô Tiểu San, mấy người bạn của Trương Mông không dám nói gì thêm, vội vàng nâng Trương Mông đang ngất đi, xám xịt rời khỏi phòng bảo vệ. Lúc này, thần sắc Tô Tiểu San có chút xấu hổ. Cô thật sự quá xúc động rồi, trên tư liệu không phải ghi nữ sinh viên cuối cùng khoa Lịch sử tên Quân Thiết Anh sao? Hơn nữa, ở đây là ký túc xá nữ, vậy mà cô lại đem gã thanh niên trước mắt thành học sinh của mình. Thật là mất mặt. Người cũ của Phục Đại đều biết trong trường có ba cái không thể trêu vào. Một trong số đó chính là ma nữ đạo sư Tô Tiểu San. Cái miệng độc của cô người nào cũng biết. Trong trường không ai dám trước mặt cô khi dễ học sinh của cô. Phàm là người khi dễ, kết quả chỉ có một. Đó chính là té xỉu như Trương Mông. -Cậu là ai? Tô Tiểu San rất nhanh khôi phục lại thần sắc bình thường, ánh mắt nhìn Tiêu Dương, mang theo vài phần bất thiện. Tiểu tử này hại cô bày ra bữa tiệc Ô Long lớn như vậy, quả thật phải trả giá. -Tô lão sư, anh ấy là bảo vệ cổng ký túc xá nữ mà trường mới thông báo tuyển dụng đấy. Tiêu Dương, Tiêu đại gia. Tiếu Tiêu long trọng giới thiệu Tiêu Dương. -Thì ra là Tiêu đại gia. Tô Tiểu San trừng mắt nhìn Tiêu Dương, sau đó tủm tỉm cười: -Tiêu đẹp trai. Nụ cười dường như có chút rét lạnh. -Hạnh ngộ. Tiêu Dương bị ánh mắt của người phụ nữ có tính cách tàn bạo này làm nổi da gà. Hơn nữa, cảnh tượng Tô Tiểu San hung ác tát Trương Mông cứ quanh quẩn trong đầu Tiêu Dương, khiến hắn không khỏi rùng mình một cái. Một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, chính mình vẫn nên tránh thì hơn. Nói xong, Tiêu Dương nắm chặt cán chổi của mình. Nếu quả thật xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hắn còn có “vũ khí” trong tay để chống cự. -Tô lão sư… Lúc này, Quân Thiết Anh nhẹ nhàng lên tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc trong phòng: -Em chính là tân sinh viên của khoa Lịch sử, Quân Thiết Anh. -Em chính là Quân Thiết Anh? Tô Tiểu San kinh ngạc, sau đó khuôn mặt nở nụ cười ôn hòa, bước lên, đưa tay ra: -Thiết Anh, hoan nghênh em gia nhập đại gia đình khoa Lịch sử. Nụ cười ngọt ngào đến cực điểm, chẳng khác nào thiên sứ giữa nhân gian, căn bản nhìn không ra bất luận bản chất của một ma nữ nào cả. -Tô lão sư, Tiêu Dương là bạn của em, vừa rồi chỉ là hiểu lầm. -Không sao. Tô Tiểu San vung tay lên, có chút hào sảng: -Nếu không phải tình huống đặc biệt, cô cũng không tìm tiểu tử này gây phiền phức đâu. Nghe xong, trong lòng Tiêu Dương lại xiết chặt. Đây chính là ý tại ngôn ngoại. Chẳng phải khi đến lúc cần thiết, cô ta sẽ đến chỉnh hắn sao? Sau khi Tô Tiểu San thông báo một số việc cần phải chú ý khi nhập học cho Quân Thiết Anh, cuối cùng nhiệt tình mời Quân Thiết Anh đến tham dự buổi biểu diễn huấn luyện quân sự vào buổi chiều, ánh mắt quét thêm một vòng về phía Tiêu Dương, rồi nện gót giày cao gót rời khỏi phòng bảo vệ. -Tuy tính tình của Tô lão sư có chút nóng nảy, nhưng cô ấy rất tốt. Hơn nữa lại còn rất xinh đẹp. Tiếu Tiêu cười nói: -Cho nên, năm nào chọn môn học, khoa Lịch sử của Tô lão sư luôn đứng đầu. Tiêu Dương càng thêm líu lưỡi. Thế hệ đương thời quả nhiên là khó thuyết phục. Phụ nữ càng dữ dằn thì lại càng được hoan nghênh. …. Trong phòng y vụ, Trương Mông dùng băng băng lấy gương mặt bị sưng đỏ, ánh mắt có chút hoảng hốt, dường như còn chưa lấy lại tinh thần. -Mông ca, cơn tức này không thể cứ như vậy mà nuốt trôi được. Một gã nam sinh mang mắt kính nói. Trương Mông hung hăng nhìn lướt qua cậu ta: -Chẳng lẽ mày dám tìm Tô Tiểu San gây phiền toái? Gã nam sinh mang mắt kính vô ý run rẩy một phát. Tìm Tô Tiểu San gây phiền toái? Trong lịch sử Phục Đại không phải là không có, nhưng tất cả đều là bi kịch. -Đều là tại tên tiểu tử kia. Gã nam sinh đeo mắt kính chuyển chủ đề, giọng nói căm hận: -Tôn Thiến Thiến là nữ thần mà hắn cũng có thể ra tay được. Bây giờ còn hại Mông ca tai bay vạ gió. Cơn tức này, tôi đúng là nuốt không trôi. -Đúng, phòng chúng ta từ khi nào nếm qua thiệt thòi như vậy? Một gã nam sinh khác lập tức phụ họa: -Tìm cơ hội thư giãn gân cốt cho hắn. Lúc này, ánh mắt Trương Mông cũng tràn đầy lửa giận, im lặng một hồi rồi nói: -Bắc Câu, cậu đi thăm dò thân phận tiểu tử kia một chút. -Cứ để Bắc Câu này lo. …….. Dưới sự trợ giúp của hai cô gái, căn phòng bảo vệ được quét dọn rất sạch sẽ. Sau khi Tô Tiểu San rời đi, Tiêu Dương lập tức vỗ ngực. Có qua có lại. Chủ động giúp các cô dọn dẹp phòng ngủ. Để đón tiếp Quân Thiết Anh, hai cô gái lập tức đáp ứng lời đề nghị của Tiêu Dương. Phòng ngủ của các cô gái lập tức náo nhiệt hẳn lên. Biểu hiện của Tiêu Dương quả thật rất biết tròn biết méo, hiểu rất rõ chức trách của một thư đồng. Sau khi quét dọn phòng 106 qua một lần, hắn tiện tay cầm khăn lau ra ban công. Hà Tú và Tiếu Tiêu cầm đồ lau nhà, quay mắt nhìn Tiêu Dương làm việc hăng say ngoài ban công, lập tức cảm khái vạn phần. -Trên đời này có người đàn ông có thể quét dọn sạch sẽ như vậy thật sự không nhiều. Tiếu Tiêu thổn thức một câu, chợt cười hi hi, quay sang nói với Quân Thiết Anh bên cạnh: -Thiết Anh, bạn tìm được cực phẩm như vậy ở đâu thế? Nghe xong, Quân Thiết Anh giật mình, không biết trả lời như thế nào. Chẳng lẽ nói thẳng, sau khi cô thức dậy, liền phát hiện gã này trong nhà vệ sinh? Hà Tú mỉm cười, liếc mắt ra hiệu với Tiếu Tiêu, cười nói: -Đàn ông tốt như vậy, đương nhiên là dựa vào duyên phận mà tìm. Tiếu Tiêu có chút ý tứ nhìn Quân Thiết Anh. Quân Thiết Anh lập tức dở khóc dở cười: -Anh ấy chẳng qua là chị tôi tuyển được để làm bảo mẫu cho tôi mà thôi. -Bây giờ đang rất lưu hành quy tắc bảo mẫu ngầm đấy. Tiếu Tiêu bày ra bộ dạng “Tôi hiểu”, sau đó cười nói: -Thiết Anh, một người đàn ông tốt như vậy, bạn nhất định phải nắm chặt. Tuy mình không biết Tiêu Dương nhiều lắm, nhưng nhìn biểu hiện của anh ấy, tuyệt đối là người thành thật. -Tiếu Tiêu, nhìn không ra bạn rất có tiềm chất làm Nguyệt lão đấy. Hà Tú trêu ghẹo. Hai cô gái bật cười, còn Quân Thiết Anh thì xấu hổ không nói nên lời. -Thiết Anh, nói thật, Tiêu Dương quả thật không tệ, vừa đẹp trai lại vừa chịu khó. Hà Tú vừa dứt lời, sau lưng truyền đến một giọng nói. -Các người đang nói cái gì? Khi hai cô gái đang bàn về Tiêu Dương, đã tận lực đè thấp thanh âm. Lúc này nghe được giọng nói của Tiêu Dương vang lên đằng sau, cả hai giật cả mình, vội vàng quay người lại. Chỉ trong tích tắc, sáu cặp mắt của ba cô gái nhất thời muốn lồi ra. Ngây ra như phỗng. Nửa ngày…. A! Tiếu Tiêu kêu lên một tiếng, vội vàng đóng chặt cửa phòng ngủ lại. Rầm. -Tiêu Dương, anh… Lúc này, Quân Thiết Anh cũng vừa gấp vừa giận, gương mặt đỏ bừng: -Anh làm cái gì vậy? Tiếu Tiêu và Hà Tú như hóa đá, không nói nên lời. Ánh mắt gần như lồi ra ngoài. Lúc này, trong tay Tiêu Dương cầm ba cái áo ngực màu sắc khác nhau, ánh mắt mang theo sự kinh hỉ. -Thì ra các người cũng có cái này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương