Hộ Hoa Trạng Nguyên
Chương 18: Chính là hắn
Ánh nắng mặt trời có chút dịu xuống, gió mát cũng nhiều hơn. Khi kim ngắn chỉ đúng hai giờ, một tiếng chuông chói tai vang lên trong toàn bộ ký túc xá. Dãy ký túc xá A là dãy lớn nhất. Một lát sau, tất cả các tầng đều xuất hiện những bóng người mặc quân trang màu xanh thướt tha, tay cầm mũ, bước chân vội vã chạy ra ngoài. Đây chính là thời khắc biểu diễn huấn luyện quân sự của tân sinh viên. Nửa tháng tham gia huấn luyện, tất cả mọi người đều không chờ đợi được giờ khắc này. Quan trọng hơn, theo yêu cầu nghiêm khắc của huấn luyện viên, ai dám đến muộn chứ? Nhưng khi nhóm nữ sinh đầu tiên chạy xuống hành lang, phát hiện cửa sắt ngăn trước ký túc xá vẫn chưa mở. Cổng bảo vệ cũng đóng chặt. -Đại nương, đại nương. Rất nhanh có nữ sinh gõ cửa. Qua một hồi lâu, cánh cửa mở ra, một thân ảnh mang theo thần sắc mơ hồ bước ra: -Nàng gọi ta? Khi Tiêu Dương xuất hiện, lập tức có không ít người kinh ngạc. -Đại nương biến thành trai đẹp? -Có chuyện gì thế? Đây là tình nhân của đại nương? -Quản lý ký túc xá của chúng ta từ khi nào biến thành trai đẹp như vậy? Bị nhiều ánh mắt tập trung đến, trong lòng Tiêu Dương có chút sợ hãi, không khỏi yếu ớt nói: -Xin hỏi cô nương có chuyện gì không? Cô nương của thế giới này quá điên cuồng, Tiêu Dương đã sớm thấm sâu vào người, thấu hiểu rất rõ. Bây giờ bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Tiêu đại trạng nguyên khiếp nhược đến mức nội tạng muốn nhảy ra ngoài. -Đại... Cô gái cố gắng cưỡng ép chữ “nương” nuốt trở về, chuyển thành chữ “Gia”. Xem ra danh xưng Tiêu đại gia muốn chứng thực rồi. -Đại gia, mau mở cửa đi, tụi em sắp bị muộn rồi. Lúc này Tiêu Dương mới nhớ đến công việc làm thêm của hắn. -Các vị cô nương chờ cho một chút. Một lát sau, Tiêu Dương rốt cuộc tìm được chìa khóa, cất bước ra ngoài, lưu loát mở cửa, còn lễ phép gật đầu với một đám nữ sinh. -Cô nương mời đi thong thả. -Cô nương đi thong thả. -Các cô nương sớm trở lại. Sau khi đám nữ sinh thứ nhất ra ngoài, Tiêu Dương trở về phòng bảo vệ rửa mặt, sau đó trực tiếp đi về phòng 106. Cốc cốc. Sau vài tiếng gõ cửa, cánh cửa mở ra, Tiếu Tiêu giương mắt liền nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của Tiêu Dương, lửa giận dâng cao: -Là anh? Anh còn dám đến? Tiêu Dương khó hiểu: -Vì sao ta lại không dám đến? Chê cười! Bổn Trạng Nguyên bình sinh không làm gì trái với lương tâm, nửa đêm bị gõ cửa cũng không sợ, chứ đừng nói chi gõ cửa người khác. Tiêu Dương thần sắc hiên ngang lẫm liệt, ngẩng đầu cất bước đi thẳng đến sau lưng Quân Thiết Anh, hai tay đặt trên xe lăn, mỉm cười với hai cô gái có sắc mặt dần hóa đá: -Có đôi khi ta không tiện đến, phiền hai người chiếu cố Quân Thiết Anh. Đúng rồi, các người không cùng khoa với Thiết Anh. Các người đi trước đi, ta sẽ đưa Thiết Anh đến đội ngũ của khoa Lịch sử. - -Anh... Tiếu Tiêu muốn nói rồi lại thôi, trợn mắt nhìn gã thanh niên lướt qua trước mắt mình. Chuyện lớn như vậy mà hắn cũng làm, lại còn làm như không có chuyện gì phát sinh. Đối với hành động “trộm cướp” áo ngực của con gái mà cũng quên mất. Quá vô sỉ rồi. Nhưng hắn không đề cập đến, chẳng lẽ cô dám nổi giận đùng đùng quát “Mau trả áo ngực lại cho bổn tiểu thư”. Thấy ánh mắt ngây ngốc của hai cô gái nhìn mình. Tiêu Dương có chút ngượng ngùng, vò đầu cười nói: -Các người không cần lo lắng cho ta. Ta có thể làm được mà. Lo lắng cho anh? Hai cô gái bị Tiêu Dương làm cho bó tay, cất bước hung hăng rời khỏi phòng ngủ. -Này, hai người... Tiêu Dương lên tiếng. -Không cần nữa. Thanh âm Tiếu Tiêu vang lên bên ngoài phòng. Áo ngực bị một gã thanh niên lấy đi nghiên cứu cả mấy tiếng, có cần lấy lại nữa hay không? -Không cần? Tiêu Dương nhìn hai cái mũ trên giường, khó hiểu lắc đầu. Cô nương thật khiến người ta khó hiểu mà. -Thiết Anh, chúng ta đi thôi. Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương, nhẹ gật đầu. Tiêu Dương giúp đẩy Quân Thiết Anh ra khỏi phòng ngủ, đi được chừng trăm mét, đột nhiên nhìn thấy hai thân ảnh vội vã trở về phòng 106. Nhìn theo, Tiêu Dương lắc đầu. Tâm tư cô nương đúng thật là khó cân nhắc. -Tiêu Dương. Lúc này, Quân Thiết Anh mới lên tiếng. Đối với chuyện “áo ngực”, người trong cuộc nghiễm nhiên đã quên mất, bản thân cô muốn chỉ trích Tiêu Dương, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. -Có chuyện gì thế? Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh đi trên sân trường, thấy Quân Thiết Anh không mở miệng, với tư cách là một thư đồng, tất nhiên là phải học phỏng đoán tâm tư của đại tiểu thư. Trầm ngâm một hồi lâu, Tiêu Dương đột nhiên nhảy dựng trong lòng, mắt nhìn Quân Thiết Anh. Tuy đứng ở đằng sau nên không nhìn thấy mặt cô, nhưng lúc này vẫn có thể tưởng tượng được thần thái ngại ngùng khó mở miệng của cô. Tiêu Dương lập tức hiểu ra, có chút xấu hổ hỏi dò: -Thiết Anh, nàng...không phải nàng muốn đi WC chứ? -Đi WC? Quân Thiết Anh dường như phản ứng không kịp. -Ừm, chính là đi tiểu mà các người hay dùng đấy. Tiêu Dương nghiêm mặt trả lời, đồng thời trong lòng có phần đắc chí. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bản trạng nguyên đã nắm giữ không ít từ ngữ hiện đại. Ví dụ như đi tiểu, bi kịch, còn có cắt bánh ngọt. ............. -Nếu... Tiêu Dương hơi ngại, nhưng vẫn dũng cảm đối diện. Trốn tránh cũng không phải là biện pháp: -Nếu như nàng thật sự nhịn không được... Khụ.... -Ta có thể nhắm mắt lại. Tiêu Dương thề son thề sắt. Tốt xấu gì hắn cũng là Trạng nguyên văn võ, đương nhiên khinh thường chuyện chiếm tiện nghi của một cô gái băng thanh tuyết ngọc. Tiêu Dương đối với nhân phẩm của mình vô cùng tự tin. -Ngừng lại. Quân Thiết Anh nhịn không được, thanh âm tăng cao vài phần: -Không có việc gì đâu. Đi thôi. Bị Tiêu Dương nói như vậy, Quân Thiết Anh đương nhiên là không còn tâm tư đi truy cứu việc “áo ngực” nữa. -Vâng. Tiêu Dương thành thật gật đầu, nghiêm túc tuân thủ chuẩn tắc của một thư đồng, nghe theo lời của đại tiểu thư. Hắn đẩy Quân Thiết Anh tiến về phía trước. Lúc này không ít người vội vàng đi qua, ánh mắt tò mò nhìn vào Quân Thiết Anh trên xe lăn. Ở sân vận động, những hàng ngũ đã chỉnh tề tập hợp lại. Thanh âm la lớn thỉnh thoảng vang lên. Nửa tháng huấn luyện quân sự cũng giúp được đám thiên chi kiêu tử có được một chút khí thế của quân nhân. Càng đến gần, càng cảm nhận được không khí uy nghiêm. Từ trường học nhìn xuống sân vận động, phía trước là một đội ngũ màu xanh lá, ánh mắt Quân Thiết Anh hiện lên sự hâm mộ khó ngăn lại được. Đây chính là chuyện mà cô khát khao đến cỡ nào. Cho dù chỉ đi được vài bước thôi, cô cũng đã cam tâm tình nguyện lắm rồi. Đáng tiếc, thiên ý trêu ngươi. -Đội ngũ của khoa Lịch sử ở bên kia. Tiêu Dương nhìn thấy một thanh ảnh quen thuộc, Tô Tiểu San. -Chúng ta có cần qua đó hay không? Tiêu Dương có chút chần chừ. Hành vi bạo lực của người phụ nữ đó khiến Tiêu Dương có ý niệm trốn tránh trong đầu. -Tôi là tân sinh viên khoa Lịch sử, anh cảm thấy thế nào? Thanh âm nhàn nhạt của Quân Thiết Anh vang lên. Tiêu Dương đành phải kiên trì, rất nhanh Tô Tiểu San cũng nhìn thấy hai người, vui vẻ chạy đến: -Thiết Anh, em đến rồi sao? Không thèm để ý đến Tiêu Dương. Tô Tiểu San dẫn hai người đến hàng ngũ của khoa Lịch sử, nói vài câu với vị huấn luyện viên cao gần, Tô Tiểu San liền cao giọng nói với bốn năm chục học sinh của mình: -Các em, để cô giới thiệu cho các em bạn sinh viên cuối cùng nhập học vào khoa chúng ta năm nay, Quân Thiết Anh. Lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Quân Thiết Anh, lộ ra vài phần dị sắc. Yên lặng cả nửa ngày, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, trộn lẫn là những tiếng nghị luận nho nhỏ. -Quân Thiết Anh, cái tên rất quen. Không phải là thủ khoa kỳ thi năm nay chứ? -Đúng rồi, không nghĩ đến bạn ấy lại báo danh ở khoa Lịch sử trường Phục Đại. -Rất đẹp, nhưng tiếc là... Sân vận động xuất hiện một nữ sinh ngồi xe lăn, được một thanh niên anh tuấn đẩy tới, sớm đưa đến không ít ánh mắt tò mò. Trong đội ngũ của khoa Ngoại ngữ, một ánh mắt ẩn chứa sự tàn nhẫn nhìn chằm chằm về phía bên này. -Thiến Thiến, làm sao vậy? Tranh thủ chút thời gian giải lao ngắn ngủi, một cô gái cao gầy bên cạnh hiếu kỳ hỏi. -Mộng nhi, người mà hôm nay tôi nói với bạn chính là người kia. Ánh mắt Tôn Thiến Thiến hiện lên ánh sáng như lưỡi đao, ngón tay chỉ về hướng bên cạnh. -Chính là hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương