Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Chương 35



Nắng sớm vừa mới lộ ra một góc, ánh sáng ngoài phòng xem ra có chút mỏng manh. Hương cỏ mát mẻ và hoa dâm bụt mềm mại ướt át màu tím [7] trong sân tăng thêm mấy phần sinh khí và một cơ hội làm cho lòng người vui vẻ trong sáng sớm bình tĩnh bình thường này.

Trong phòng, Phượng Hề vừa mới tỉnh lại thần sắc bình tĩnh, nếu không nhìn kỹ tuyệt đối sẽ không ai chú ý sầu lo hắn cẩn thận che giấu ở đáy mắt. Vậy mà cũng không lâu lắm, thần sắc bình tĩnh tự nhiên của Phượng Hề đã bị phá vỡ, một con kim tước nhỏ lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trên bàn viết của hắn. Xem xong mật lệnh của Ngọc Đế, Phượng Hề chấp bút ghi xuống mấy chữ trên đó rồi bỏ tờ giấy vào trong ống vàng nhỏ trên chân tiểu kim tước. Xác nhận Phượng Hề đã thả tờ giấy lại thích đáng, tiểu kim tước mở trừng hai mắt với hắn, sau một khắc đã biến mất ở trong tầm mắt Phượng Hề.

Không hổ là kim tước chuyên đưa tin cho Ngọc Đế. Nhìn viện ngoài cửa sổ không có bất kỳ bóng dáng, ánh mắt Phượng Hề rơi trúng cây dâm bụt màu tím mới vừa nở rộ kia. Phượng Hề nhìn chằm chằm cây dâm bụt suy nghĩ xuất thần, vẻ mặt hơi có vẻ buồn rầu, hỗn hợp hối hận và thống khổ sâu xa, làm cho người ta nhìn liền không nhịn được lo lắng, muốn vuốt lên khe rãnh giữa lông mày hắn.

Nhắm hai mắt lại, ý niệm hơi trầm xuống, thần thức Phượng Hề đã liên kết đến phong ấn. Giây lát, Phượng Hề mở mắt ra, nhìn chăm chú cây dâm bụt, v rầu trong mắt tối dần. Nhanh hơn so với hắn dự liệu, bất quá mới mấy ngày, phong ấn đã bị ma lực ăn mòn một nửa. Theo cái tốc độ này, chẳng lẽ Đồ Chư cũng tính toán phá phong ấn ra vào ngày thành hôn, giết hại tứ phương? Kể ra, quả thật là đúng dịp. Thật không hổ là Chiến thần đã từng theo Ngọc Đế vài ngàn năm, cùng Ngọc Đế thật là “Không mưu mà hợp”.

Nhíu lông mày suy ngẫm chỉ chốc lát, Phượng Hề thấy một bóng dáng yểu điệu vô song đi vào viện. “Nhân Phi” vẫn là một bộ trắng thuần quen thuộc, trong tay đang cầm quả Thù đỏ tươi tươi mới, xem ra là mới hái từ trên cây xuống.

Đi vào bên trong nhà, thả mâm đựng trái cây trong tay ra, “Nhân Phi” đi tới bên cạnh Phượng Hề, cười một tiếng nói: “Đang suy nghĩ gì?”

“Đang suy nghĩ hôm nay tiên tỳ Phượng Minh phái tới sẽ chuẩn bị đến.” Phượng Hề khẽ nghiêng mặt, đối mặt với “Nhân Phi”, trên mặt là nụ cười yếu ớt dịu dàngận như ngọc, một đôi mắt phượng tràn đầy dịu dàng, làm gì còn nửa điểm sầu lo vừa rồi?

Trong cái nhìn soi mói thâm tình như vậy, gò má của “Nhân Phi” bỗng dưng nóng, mặt như hoa đào, xấu hổ rũ mắt, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng lập tức càng trở nên mềm mại, “Ta hái được ít quả Thù mới tới, có muốn nếm thử một chút hay không?”

“Được.” Phượng Hề mỉm cười đồng ý, đáy mắt cũng xẹt qua vài tia không hiểu.

Vẻ mặt ngượng ngùng và mong đợi hưng phấn ở đáy mắt của nàng, thoạt nhìn đều là chân thực, còn có những hành động thực tình trong lúc lơ đãng lộ ra, đều khiến hắn cho rằng nàng biểu hiện ra đều là thật. Đến tột cùng là hành động của nàng quá tốt, hay là trực giác của hắn bị sai? Nghĩ tới đây, Phượng Hề không khỏi than nhẹ trong lòng, cũng chính là điểm chân thật này, mới có thể khiến cho hắn...

Phát giác Phượng Hề đang nhìn mình chằm chằm, “Nhân Phi” thả quả Thù trong tay ra không hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Phượng Hề rũ mắt xuống, cầm một quả Thù lên bỏ vào trong miệng.

Bộ dạng có chút không được tự nhiên của Phượng Hề rơi vào trong mắt, “Nhân Phi”còn tưởng rằng hắn ngượng ngùng, chẳng qua là cúi đầu cười yếu ớt, không có hỏi tới nữa. Nghĩ đến hôm nay tiên tỳ muốn tới bố trí chuẩn bị, “Nhân Phi” mở trừng hai mắt, “Những tiên tỳ kia khi nào sẽ tới?”

“Nhìn thời điểm này, cũng sắp đến.” Liếc nhìn sắc trời ngoài phòng, Phượng Hề đáp, không hiểu trong lòng càng sâu.

Nàng đối với từng chi tiết trong hôn lễ cũng rất nghiêm khắc cẩn thận, ngay cả một cái khăn voan cũng tu sửa đổi lại mấy lần. Nhưng nếu Đồ Chư có kế hoạch phá phong diệt tiên vào ngày hôn lễ, nàng cần gì phải như thế? Chỉ là vì giảm cảnh giác của ta?

Phượng Hề không có tiếp tục suy nghĩ nữa, trái tim hiện lên cặp mắt bị thương ửng đỏ của Ly Ương, ngực hắn lại đau đến hít thở không thông. Tay trái đặt ở dưới bàn cầm thật chặt, Phượng Hề chỉ có thể an ủi mình như vậy. Nhanh, chỉ cần mấy ngày nữa là có thể gặp lại nàng. Đến lúc đó bất kể nàng tha thứ mình hay không, hắn cũng sẽ không rời khỏi nàng nửa bước. Vô luận trăm năm ngàn năm hắn cũng sẽ trông chừng nàng.

***

Lại một ngày nhàm chán.

Ly Ương ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, giằng co hơn nửa buổi sáng, cho mình một bàn ăn cực kỳ phong phú, ai ngờ mới vừa ăn hai miếng liền không có khẩu vị, chỉ có thể chống cằm nhìn một bàn “thức ăn ngon” than thở. Cũng không thể nói chẳng qua là ngắm “thức ăn” than thở, dù sao trong tầm mắt của nàng, cái bàn đối diện, Xuân Liễu đang cúi đầu ăn vui vẻ.

Thở dài một cái, Ly Ương không khỏi có chút buồn bực, tại sao không ai đến xem nàng?

Được rồi, cha mẹ nàng lại không biết bị Ngọc Đế phái đi ra làm gì rồi, căn bản không ở núi Nguyên Hoa.

Hạng Thành trước đó vài ngày mỗi ngày đều tới chỗ nàng báo cáo cũng tự dưng không thấy bóng dáng.

Mộ Nghi đáp ứng nói thường xuyên đến thăm mình, kể từ sau khi đi cũng không thấy trở lại! Nghĩ tới đây, thì Ly Ương có xúc động muốn ném bàn. Còn nói cái gì đợi thân thể nàng tốt lên rồi sẽ dẫn nàng đi chỗ sâu trong đất hoang, hiện tại thân thể nàng tốt lắm, Mộ Nghi ngay cả cái bóng cũng không có! Mộ nghi, ngươi là đồ khốn kiếp lừa gạt con nít!

Ngay cả, ngay cả Bạch Nhiễm tên khốn khiếp nàng không muốn nhìn thấy cũng không tới!

Nằm ở trên bàn, mắt Ly Ương lộ ra oán giận. Phải biết, nếu cuộc sống này còn tiếp tục như vậy, nàng sẽ phải có tật xấu!

“Rất nhàm chán?”

“Ừ.” Nghe được có người hỏi mình, Ly Ương liếc mắt xem thường, hữu khí vô lực lên tiếng.

Sau một khắc, Ly Ương “Hả” một tiếng từ trên ghế nhảy lên. Chỉ vào Xuân Liễu đang ngậm nửa con cá, thanh âm Ly Ương run rẩy, có quá nhiều việc không xác định được, cà lăm thật lâu, nhưng rốt cuộc vẫn cho ra một câu đầy đủ.

“Xuân Liễu, ngươi biết nói?!”

Ngay cả Hỏa Kỳ Lân trước khi hóa thân đều chỉ có thể “Hống hống hống” rống mấy tiếng, Xuân Liễu lại có thể nói chuyện?!

“Ừ hừ?” Giải quyết xong nửa con cá cuối cùng, Xuân Liễu liếm miệng một cái, coi như là trả lời. Mắt thấy Ly Ương giật mình đến cằm đều muốn rớt xuống, Xuân Liễu ưu nhã ngồi ngay ngắn ở trên bàn cơm, lẳng lặng nhìn nàng, chờ đợi nàng khôi phục bình thường.

Hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, Ly Ương rất nhanh ổn định tâm thần. Ngồi trở lại trước bàn, Ly Ương nhìn chằm chằm bên trái Xuân Liễu một chút, nhìn bên phải một chút, giống như là muốn nhìn ra cái gì. Cuối cùng vẫn là Xuân Liễu bị ánh mắt của nàng nhìn có chút không quen, quay đầu ra, có chút không được tự nhiên mở miệng nói: “Có cái gì mà nhìn? Mấy ngày nay còn không nhìn đủ à?”

“Xuân Liễu, ngươi từ đâu tới? Không phải thật là Hạng Thành tiện tay nhặt được chứ?” Nâng má, Ly Ương hỏi.

Nhớ đến đoạn lịch sử đen nghĩ lại mà kinh của mình, sắc mặt Xuân Liễu biến hóa. Bất quá may nhờ hôm nay nó vẫn duy trì dáng vẻ hiện tại, coi như sắc mặt không tốt cũng nhìn không ra biến hóa gì đó. Hừ lạnh một tiếng, Xuân Liễu nói: “Nghĩ tới ta đường đường Minh Miêu ở Vĩnh Tịch Chi Uyên sao có thể là tiện tay nhặt được? Ta là bị một người rất lợi hại bắt được phong ấn, sau đó lại bị hắn lấy được...”

Chuyện kế tiếp Xuân Liễu không nói Ly Ương cũng biết, sau đó nó liền bị Hạng Thành lấy ra đưa cho nàng giải buồn rồi. Bất quá như đã nói qua, Vĩnh Tịch Chi Uyên không phải là vùng đất bằng thần bí nguy hiểm nhất miền tây sao? Nghĩ tới đây, Ly Ương hỏi: “Người rất lợi hại đó, có phải mặt không chút thay đổi, luôn là lạnh lùng nghiêm mặt, lời nói cũng không nhiều hay không?”

Nghe Ly Ương tự thuật, Xuân Liễu gật đầu một cái, “Không sai, giống như ai thiếu nợ hắn.”

Hiện tại Ly Ương xác định người rất lợi hại trong miệng Xuân Liễu là ai, “Đó là Chiến thần Phục Thiên, nam nhân lợi hại nhất Tiên giới.”

Xuân Liễu nhìn xéo Ly Ương một cái, “Nếu không phải là hắn dùng thủ đoạn, ta có thể bị hắn bắt được?”

“Nhưng ngươi còn không phải là bị hắn bắt lại rồi sao?” Ly Ương không chút lưu tình đánh nát mặt mũi nho nhỏ cuối cùng Xuân Liễu mạnh chống đỡ, “Ngươi không phải là bị hắn phong ấn sao? Sao còn có thể nói chuyện?”

“Hừ, cho hắn phong ấn ta, ta liền không thể phá phong ấn này sao? Chút khả năng đó, có thể làm gì được ta?” Xuân Liễu hất cằm, nói dối không đỏ mặt chút nào. Nói thế nào đều phải vãn hồi chút mặt mũi đúng không?

“Như vậy….” Ly Ương có nhiều đăm chiêu sờ cằm, hồi lâu mới hỏi, “Vậy ngươi chính là như vậy hay sao?”

Xuân Liễu lúng túng quay mắt đi, “Khụ, không phải là. Bây giờ ta còn chưa có hoàn toàn phá phong ấn.”

“A ——” Ly Ương kéo âm dài, gật đầu một cái, mặt bừng tỉnh hiểu ra.

“Khụ, đừng nói cái này, ngươi không phải là ngại nhàm chán sao? Nếu không chúng ta đi vui đùa một chút?” Nghĩ đến nhiệm vụ thiết yếu hôm nay của mình, mắt to của Xuân Liễu nháy sáng long lanh, bắt đầu dẫn dụ tiểu cô nương trước mặt này.

Nghe được bốn chữ “Đi ra ngoài chơi”, tinh thần Ly Ương lập tức tỉnh táo, mắt to cũng lóe sáng long lanh hỏi ngược lại: “Chúng ta đi chỗ nào chơi? Chẳng lẽ đi Vĩnh Tịch Chi Uyên? Nhưng nghe nói nơi đó rất nguy hiểm.”

“Vĩnh Tịch Chi Uyên ngươi không thể đi, sau khi đi vào khẳng định bị những tên kia lấy làm điểm tâm ăn.” Xuân Liễu lắc đầu hoảng hốt nói, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa buồn cười, “Nếu không chúng ta hạ giới đi chơi một chút?”

“Hạ giới?” Ly Ương cau mày, đột nhiên nghĩ đến một con cá chép rất không tốt nào đó.

“Đúng vậy, hạ giới, muốn đi hay không?” Biết Ly Ương thích ăn, Xuân Liễu tiếp tục dẫn dụ, “Nhân giới có thật nhiều thức ăn ngon, trước kia có người mang qua cho ta, tư vị kia, thật là làm cho người hoài niệm, so với thức ăn của Tiên giới ngon hơn nhiều.”

Xuân Liễu nói khiến tim Ly Ương cũng có chút phập phồng, hôm nay nghe được khắp Nhân giới đều là thức ăn ngon, càng thêm rục rịch. Nhưng hạ giới không phải chuyện dễ dàng như vậy? Nghĩ tới đây, Ly Ương mệt mỏi nói: “Hạ giới nhất định có chỉ ý của Ngọc Đế, nào có dễ dàng như vậy?”

“Hừ hừ, chỉ cần ngươi muốn đi, ta tự nhiên có biện pháp dẫn ngươi đi.” Xuân Liễu vẩy cái đuôi, liếm liếm đầu lưỡi, ý vị chưa hết nói, “Lần trước ăn dấm cá Tây Hồ gì đó, chất thịt nhẵn nhụi trơn mềm, mùi vị tươi mới chua ngọt, thật là ngon.”

Ly Ương nháy mắt, đột nhiên vô cùng hứng thú với dấm cá Tây Hồ gì đó. “Thật ăn ngon như vậy?”

“Chúng ta hạ giới xem, ngươi liền biết?” Xuân Liễu tiếp tục dẫn dụ.

“Ngươi thật có biện pháp hạ giới? Nếu như bị bắt được sẽ không xong.” Nghĩ đến phòng vệ nghiêm mật ở lối vào hạ giới, Ly Ương vẫn lo lắng, không thế nào yên lòng hỏi.

“Không tin thì thôi, ta đi ngủ, ngươi tiếp tục nhàm chán một mình đi.” Xuân Liễu xoay đầu qua một bên, thở phì phò đứng lên nhảy xuống cái bàn, còn rầm rì nói, “Hừ, tốt bụng không có tốt báo, không đếm xỉa ngươi.”

Ly Ương thấy thế, vội vàng tiến lên ngăn Xuân Liễu lại, ôm nó vào trong ngực, nịnh nọt nói: “Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, ta thật sự sai rồi. Ta đây không phải là cho tới nay chưa có hạ giới sao? Xuân Liễu tốt của ta, ngươi ngàn vạn lần đừng vứt bỏ ta.”

Xuân Liễu thở dài, trong bụng vui mừng, nhưng vẫn giống như bất đắc dĩ nói: “Hừ, thật muốn đi?”

Mắt Ly Ương tràn đầy sao gật đầu nhìn nàng.

“Tốt lắm, ta liền dẫn ngươi đi. Bất quá ngươi phải nghe ta.” Xuân Liễu giương mắt nhìn nàng, nói.

“Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.” Quyết định chủ ý muốn đi, Ly Ương hỏi, “Vậy lúc nào chúng ta đi?”

“Lúc nào đi?” Xuân Liễu suy nghĩ một chút, nói, “Chờ đêm xuống chúng ta sẽ đi, đến lúc đó ta tự có biện pháp.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...