H…o..t Boy ? Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!
Chương 30: Cho Tôi Được Là Chính Mình Một Ngày…
Rừng phong phía Đông thành phốMưa…Tại sao lại mưa chứ?Tại sao cô vừa đến trời lại đổ mưa?Sắc đỏ của rừng phong nhuộm đỏ cả một vùng…Trúc Vy một mình đi giữa rừng phong ấy… Trong mưa… Cô độc…- Caroll ! – Justin chạy đến bên Trúc Vy, vội vã che ô cho cô. Rõ ràng dự báo thời tiết nói hôm nay phía đông thành phố sẽ có mưa, vậy mà Trúc Vy cứ nhất quyết muốn đến đây, còn nói không cho anh đi cùng. Anh biết rõ cô sẽ không mang ô, nên vẫn lén đi theo cô. Đúng là trời mưa thật…- Ai cho anh đến đây!- Anh là vệ sĩ của em, đương nhiên là phải đi cùng em rồi.- Nhưng tôi nói là không cần!-… Thôi được rồi, vậy em mau cầm ô đi.- …- Cầm đi, rồi anh sẽ lập tức biến khỏi tầm mắt em.Trúc Vy nhận lấy ô từ tay Justin, lạnh lùng quay đi. Justin nhìn Trúc Vy thêm một lần nữa, rồi anh cũng chạy đi, nhanh như lúc đến. Chiếc bóng đen của anh dần mờ đi trong màn mưa dày đặc, và … trong ánh mắt Trúc Vy…Trúc Vy biết Justin chỉ có một chiếc ô. Cô biết anh vẫn luôn đi theo cô, đến tận đây cũng là vì cô. Anh luôn làm tất cả vì cô, bởi… anh yêu cô, từ 10 năm trước…~~~10 năm về trước…Trúc Vy vừa đi học về đã thấy trong phòng khách nhà mình có người lạ. Một cậu bé còm nhom, đứng cúi đầu nhìn thật khổ sở. Trong tim cô gái nhỏ 9 tuổi có chút xót xa, nhưng cảm giác mềm yếu ấy nhanh chóng được thay bằng vẻ lạnh lùng bất cần:- Mẹ, ai đây?- Vệ sĩ của con! – Người phụ nữ mặt không chút biểu cảm lạnh lùng trả lời.- Vệ sĩ ?- Tiểu thư – Tay thư kí của Thái phu nhân nhanh miệng giải thích cho cô chủ nhỏ – Vì việc ở công ty bận rộn, Thái phu nhân không có nhiều thời gian ở bên tiểu thư nên đã để cậu bé này làm vệ sĩ, tức là người bảo vệ cho tiểu thư.- Không cần đâu, con…- Ta nói cần!Thái phu nhân đột nhiên sẵng giọng rồi đứng dậy đi lên lầu. Tay thư kí cũng vội đi theo. Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại hai đứa nhỏ…Trúc Vy tức giận. Đừng tưởng cô không biết gì! Vệ sĩ ư? Chẳng phải là người trông chừng cô sao? Mẹ… không tin cô đến thế cơ à?- Tiểu thư… – Cậu bé tội nghiệp run rẩy khẽ lên tiếng.- Bỏ đi! – Không thèm liếc nhìn lấy một lần, Trúc Vy vùng vằng bỏ ra ngoài.Cậu bé ngẩn người. Mọi người ở đây thật kì lạ……~~~Những hình ảnh của 10 năm trước chầm chậm hiện về trong kí ức của Trúc Vy…Cậu bé ấy chính là Justin bây giờ.Đó là lần đầu tiên anh đến nhà Trúc Vy, lần đầu tiên được gặp gỡ nhiều người lạ như vậy.Khi ấy anh mới chỉ 11 tuổi…Justin là trẻ mồ côi. Ba mẹ anh mất trong một vụ hỏa hoạn năm anh mới chỉ 3 tuổi. Cũng kể từ đó anh sống trong cô nhi viện. Hồi ấy không hiểu sao những đứa trẻ ở cô nhi viện chẳng có ai chơi cùng anh, vì thế mà Justin ngày càng sống khép mình hơn… Cho đến khi mẹ của Trúc Vy đến. Đảo mắt qua một lượt những đứa trẻ ở Cô nhi viện, cuối cùng bà đã chọn Justin, khi đó đang ngồi một mình bên cạnh hồ cá nhỏ.- Phu nhân, người có chắc là cậu bé đó ?- Ta chọn nó! Nó là một đứa trẻ thông minh, chắc chắn sau này sẽ giúp ích nhiều cho ta.…Rồi Justin được đưa về Thái gia, trở thành vệ sĩ của cô.Nhanh thật, mới đó mà đã hơn 10 năm rồi…Cậu bé xấu xí ngày nào giờ đã là một chàng trai trưởng thành…Justin rất thông minh. Với cái tài của anh, nếu ra khỏi Thái gia hẳn không thiếu nơi có đủ điều kiện cho anh phát triển. Nhưng Justin đã không đi. Cứ là một vệ sĩ nhỏ bé bên cạnh cô như vậy bao nhiêu năm qua…Trúc Vy biết ở Thái gia Justin đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi, thậm chí bị bắt làm những việc trái với lương tâm thuần khiết của anh, những hành động tội lỗi…Nhưng cô cũng biết anh yêu cô, yêu rất nhiều. Vì yêu cô nên anh mới ở lại. Mẹ cô khống chế được anh, là vì có cô…Tuy Justin chưa bao giờ nói ra tình cảm của mình, nhưng là con gái chẳng lẽ cô lại không nhận ra?Cuộc đời cũng thật trớ trêu… Justin yêu Trúc Vy, Trúc Vy lại yêu Duy Minh. Duy Minh không yêu Trúc Vy, còn Trúc Vy cũng……Mưa ngày một to hơn… Như muốn nuốt trôi đi tất cả…Trúc Vy cũng không hiểu sao tự nhiên hôm nay mình lại đến đây, để làm một việc ngu ngốc là đi dạo trong mưa thế này…Lần duy nhất từ lúc sinh ra đến giờ cô tự cho mình cái quyền lãng mạn một chút, sống thật với cảm xúc của mình một chút…Nước mưa thấm đẫm đôi giày Basket của cô. Bùn đất cũng bám lên nó ngày một nhiều.Nhưng Trúc Vy mặc kệ, kệ tất cả…Chỉ một ngày thôi, một ngày này thôi…Cho cô được là chính mình …Cứ đi trong mưa như vậy, nhưng Trúc Vy lại không hề thấy lạnh. Vì chiếc Cardigan hay là vì… chiếc ô của Justin?Trúc Vy chưa bao giờ tự hỏi lòng mình có yêu Justin không, nhưng cô cũng không muốn phủ nhận…Người cô yêu là Duy Minh, là cái anh chàng Danny lạnh lùng kia, nhưng … trái tim vẫn có chút gì đó xao động khi nghĩ đến Justin.Anh thật ngốc! Chỉ có một chiếc ô, vậy mà cô nói đi, anh liền đưa nó lại cho cô, còn bản thân mình lại cứ thế mà chạy đi…Sẽ bị ướt đấy, biết không?Trúc Vy khẽ mỉm cười, nụ cười thật lòng nhất…Đã nói cho cô một ngày sống thật với chính mình mà…Nhưng… cô đang nghĩ đi đâu thế này? Sao lại nhớ đến Justin làm gì chứ?…“In this farewellThere’s no blood, there’s no alibi‘Cause I’ve drawn regretFrom the truth of a thousand liesSo let mercy come and wash away…”- Có chuyện gì? – Trúc Vy trở lại với chất giọng lạnh lùng thường ngày.- “Chị cả…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương