Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 11: Vừa liếc mắt, ta đã nhận ra cậu là một Fan cuồng



Mercedes-Benz vừa mới tới trước sân trong biệt thự thì Trương Hách Bản liền vội vàng nhảy xuống, nói:

- Ta đi xem thử, có ai mắng Đường Trọng ….

Vẻ mặt nàng hớn hở, sôi nổi, dường như đang lo lắng cho chiến hữu vậy.

Bạch Tố có chút xấu hổ, ngượng ngùng nhìn Đường Trọng nói:

- Tính khí của Hách Bản vốn là như vậy, kỳ thật thì người không xấu. Cậu không nên để ở trong lòng.

- Như thế thì sao? Nếu chuyện gì cũng tính toán với trẻ con thì làm sao ta có thể sống được đến bây giờ?

"-------"

Bạch Tố liền cảm giác mình an ủi là dư thừa

Người này, da mặt của hắn rất dày, tâm lý thừa nhận lại mạnh mẽ như vậy, như thế nào lại để chuyện nhỏ nhặt này vào trong lòng?

Lại nói, hơn nữa gọi là chuyện gì cũng phải so đo sao?

Là ai mỗi ngày vào 6h lại rời giường rèn luyện thân thể, làm cho người khác không ngủ được? Nếu tất cả những gì hắn nói là thật thì quả thật là heo cũng biết leo cây rồi?

- Tiểu Tâm Tâm, không cần lo lắng vậy. Không có việc gì. Tin tưởng ta vậy. Ta là chuyên nghiệp. Cậu phải tin tưởng của vào sự chuyên nghiệp của ta.

A Ken từ trong xe đi ra, nhẹ nhàng vỗ bả vai Đường Trọng.

Đến khi Đường Trọng xoay người lại nhìn hắn thì hắn mới lui ra sau vài bước. Cảm giác giống như Đường Trọng sẽ giận dữ rồi bóp lấy cổ hắn vậy.

Đường Trọng bất đắc dĩ lắc đầu. Xem ra, muốn cho người nầy thay đổi xưng hô không phải là chuyện dễ dàng.

- A….Mau người mau đến xem này.

Trong phòng khách truyền đến thanh âm kinh hô của Trương Hách Bản.

Mọi người nhanh chóng vào nhà, chứng kiến Trương Hách Bản đang ngồi ở trên ghế cao gần cửa sổ, trong lòng đang ôm laptop apple.

Trương Hách Bản vội vẫy vẫy tay, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động thành màu hồng, la lớn:

- Mọi người mau đến xem a. Thật nhiều người mắng Đường Trọng nha.

"-------"

Thiếu chút nữa Đường Trọng liền té xuống đất. Người khác mắng ta cũng không phải thổi phồng ta, sao cô lại cảm thấy vui vẻ như thế?

Vẻ mặt của Bạch Tố liền hiện ra vẻ ngưng trọng, cầm lấy laptop trên tay Trương Hách Bản rồi đặt lên một chiếc bàn làm bằng gỗ, sau đó điểm mở một cái tin tức.

- Ban nhạc Hồ Điệp làm người phát ngôn cho MIFU, Đường Tâm một cước đá bay người mê ca nhạc….

- Đáng chết.

Bạch Tố mắng.

Sau đó, nàng liền đóng tin tức này lại rồi mở ra một trang khác.

- Nhóm nhạc Hồ Điệp gây phong ba tại hiện trường, Đường Trọng một cước đá bay người mê nhạc… rốt cuộc chuyện này là sao? Cần một lời giải thích.

Xem hết tin tức này, sắc mặt Bạch Tố càng thêm khó coi:

- Đám phóng viên vô lương tâm, bọn họ sợ thiên hạ không loạn…bọn hắn căn bản không có đi tìm chân tướng sự thật, chỉ là đem suy đoán của mình nói ra cho mọi người biết.. Rất đáng hận.

- Đúng rồi. Mắng Đường Trọng thì tốt rồi thôi. Còn đem ta cùng Hồi Âm tỷ tỷ cũng mắng cho

Trương Hách Bản bất mãn nói

Ban nhạc Hồ Điệp chính là một “ Ban nhạc” tin tức này không chỉ mắng một mình Đường Trọng mà còn mắng cả hai thành viên khác, điều này làm cho Đường Trọng cảm thấy được thế gian vẫn có điềm công bằng.

- Người xấu. Đều là người xấu.

A Ken tức giận đến dậm chân, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên:

- Như thế nào lại khi dễ Tiểu Tâm Tâm của chúng ta? Tố Tố a, cô cần nhanh chóng gọi điện cho Lưu tổng, để cho hắn đem tin tức này nói cho bọn người xấu kia biết a.

Bạch Tố lắc đầu, nói:

- Vô dụng thôi.

- Vì sao lại vô dụng?

A Ken tức giận chất vấn.

- Bởi vì cho tới bây giờ bên MIFU kia còn chưa muốn đem sự tình này nói ra, sự tình này càng lớn thì danh tiếng cùng sản phẩm cua bọn hắn sẽ được quảng cáo lên.

- Đây không phải là hình thức bôi xấu sản phẩm của bọn hắn sao?

Vẻ mặt Hách Bản khờ dại hỏi.

- Loại bôi xấu này chỉ mang tính chất tạm thời mà thôi.

Bạch Tố nói:

- Em thử xem trong khoảng thời gian này đám phóng viên sẽ công kích ban nhạc Hồ ĐIệp, cũng sẽ công kích việc tụi em làm người phát ngôn cho MIFU thậm chí là bôi xâu sản phẩm của MIFU. Nhưng mà, một khi bên ấy đem video công bố ra ngoài thì mọi người sẽ nghĩ sao?

- Nói như vậy…thì bây giờ chúng ta không cần phải làm gì sao?

Đường Trọng hỏi.

- Ừh.

Bạch Tố khẳng định gật đầu:

- Hiện tại bọn hắn càng mắng thì càng còn lợi, sau này khi biết được chân tướng sự việc thì bọn hắn se cảm thấy áy náy. Bây giờ bọn hắn là người mắng MIFU là tập đoàn lừa dối, nhưng sau khi bọn hắn sẽ là người trung thành sử dụng những sản phẩm của MIFU…. đây là song doanh.

"------- "

Hiện tại, Đường Trọng đã biết rõ vì sao một nhóm nhạc quái dị như Hồ Điệp lại có thể đi lên. Có một người đại diện thông minh, tài giỏi như vậy, coi như cho dù 3 nàng đều là người ngu thì cũng khó có thể nói nhóm nhạc Hồ Điệp là một đám ngốc tử.

Huống chi Đường Tâm còn là một nữ hài tử thực thông minh.

-------

-------

Quần jean, áo ca rô, giày bằng vãi, kính đen, trên đầu có đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai.

Sẽ không ai chú ý tới nam nhân trẻ tuổi trước mắt này lại có liên hệ với ban nhạc Hồ Điệp, b ọn hắn thoạt nhìn giống như là người của hai thế giới khác nhau.

Ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào

Tình thương của phụ mẫu, người dẫn con đến.

Hôm nay là ngày mà báo danh cho nên trường học vô cùng náo nhiệt, không ít sinh viên khóa cũ tới đây đón người, nào là khẩu hiệu “'Khoa quản lý kinh tế mới ra đời ở chỗ này tụ họp' hoặc là “ Đồng học văn học viên xin theo ta, đồng học văn học viên xin theo ta” đủ các khẩu hiệu lonh tinh, tính tới sinh viên khắp cả TQ vào dây thì đây chính là một trường học nổi danh.

Đường trong học viện sớm đã không cho phép xe cộ đi vào, cho nên không ít phụ huynh liền mang theo bao lớn, bao nhỏ dẫn con gái của mình tiến vào nơi báo danh. Có rất nhiều người 1 đi với 1, lại có 2 đi với 1, khoa trương hơn chính là 4 5 người lại kèm cặp một người.

Thậm chí Đường Trọng còn thấy mười mấy người cùng với một tên sinh viên đi đến chỗ báo danh. Căn cứ theo thái độ và biểu hiện của đám người đó thì Đường Trọng biết đó là mụ mụ ông nội nãi nãi ngoại công bà ngoại…ngoài ra còn có một ngươi lái xe cùng với hai người bảo mẫu, nữ hài tử xinh đẹp kia ôm lấy một con búp bê trong tay, vẻ mặt vui sướng đánh giá mọi thứ xung quanh.

Ánh mắt của nàng tiếp xúc với ánh mắt của Đường Trọng, mũi nàng liền hơi nhăn, nhẹ nhàng mà 'Hừ' một tiếng.

Đường Trọng híp mắt cười, phản ứng của nàng làm cho Đường Trọng biết nàng chỉ là một, không biết đó là khoe ra hay là đe dọa.

- ĐH Nam Đô.

Đường Trọng đứng ở trước cửa, nhìn thấy chiêu bài như rồng bay phượng múa kia mà trong lòng sinh ra cảm thán.

Chỗ này Đường Trọng đã trải qua 2 năm học tập, cho đến bây giờ vẫn còn lưu lại thành tích học tập của nàng trong này.

Trong nhật ký có viết cây Anh Hoa, đến nhà ăn ăn cơm chân gà, nàng thường đi tới sân quần vợt…. còn có nữ hài tử tên là Tô Tam..bọn họ có khỏe không?

- Tết thảy đều cũng có đáp án.

Đường Trọng nói, bởi vì hắn đến đây, sắp dung nhập với xã hội nhỏ này.

Hắn từ trong trại giam đi ra có vẻ hơi hai lúa, hắn liền nhấc chân đi vào trong trường.

Hắn học hệ tâm lý học. Đây là một ngành nghề ít được quan tâm.

Từ nhỏ hắn đã lớn lên từ trong ngục, mỗi ngày từ trường học về thì hắn đều giống như là về nhà.

Ở bên ngoài, phạm nhân tỏ ra hung thần ác sát, ai kêu đánh cũng đánh nhưng mà khi vào ngục rồi thì bọn hắn lại biểu hiện ra khác.

Có một ít phạm nhân tử hành sắp phải chấp pháp xử bắn, trước đó thì hắn thấp thỏm lo âu không ăn không uống thậm chí cầu thần bái Phật khóc rống sám hối, cầm lấy tay Đường Trọng hỏi kiếp sau bọn hắn có phải là làm người tốt được hay không? Còn nói 18 năm sau lại là một hảo hán chân chính như bây giờ bọn hắn đã vãi ra cả quần còn có cái thể diện rắm chó gì nữa… Đường Trọng cùng bọn họ trao đổi qua, nhưng mà cũng không thể lý giải được những biến hóa của tâm lý bọn hắn.

Hắn muốn hiểu rõ tâm lý của người phạm tội. Hắn muốn tìm ra một đáp án.

May mắn chính là, đại hồ tử không có bất kỳ can thiệp nào vào.

Không có tìm người hỏi đường, hắn mang theo bao lớn đi lang thang chung quanh.

Đây là lần đầu tiên hắn vào Nam Đại, có thể nhân cơ hội làm quen một chút với tình hình giao thông ở đây,lại nói phong cảnh ở đây cũng không tệ.

Đám người tiếp đãi trong trường đều đầu đã ra mồ hôi, đám sinh viên mới vào trường thì lộ ra vẻ mặt vui sướng mà những người cha mẹ kia lại lộ ra những nếp nhăn trên khuôn mặt.

Nhìn cách đó không xa, “ Tâm lý học ĐH Nam Đô đón tân sinh viên” thì Đường Trọng không khỏi có chút ngạc nhiên.

Hắn biết khoa tâm lý học sẽ rất vắng nhưng lại không nghĩ tới lại vắng đến loại trình độ này.

Ở những học viện khác thì những người phụ huynh cùng tân sinh viên đều chen chúc đi vào, chỉ có hệ tâm lý học này lại vắng vẻ hơn nữa lại chỉ có 2 gã phụ trách đón tân sinh viên, bọn hắn lại còn ngủ gà ngủ gật nữa.

Đường Trọng đã đi qua, gõ cái bàn, nói:

- Chào, tới báo tin.

Một tên mang kính đen, tóc tai lộn xộn giống như là ổ quạ mông lung ngẩng mặt lên, hắn híp mắt đánh giá Đường Trọng vài lần sau đó một phen lau khóe miệng nước miếng, đưa tay nói:

- Giấy trúng tuyển.

Đường Trọng liền lấy giấy trúng tuyển ở trong túi quần ra, hắn nhìn thấy trên bàn có một bãi nước miếng thì biết tên này ngủ không ít a.

Nam sinh không có mở giấy trúng tuyển ra đọc mà là đánh giá Đường Trọng từ trên xuống dưới.

Trong lòng Đường Trọng khẩn trương, chẳng lẽ tên gia hỏa này biết được thân phận của mình?

- Để ta đoán thử, để ta đoán thử.

Nam sinh thì thào tự nói:

- Quần jeans cùng áo ca rô Levi's, giày vải…đương nhiên là hàng loại A.

- Có đeo kính, vừa nhìn là biết ngươi là là một kẻ hay đọc tiểu thuyết hoặc chơi game ở trên mạng. Bàn tay có vết chai là do cầm chuột nhiều, mũ lưỡi trai là vì muốn che dấu đi đầu tóc vài ngày không gội, cho nên nói cậu là một người không thích gặp người khác. Đừng ở góc độ một người giảng giải như ta thì nói rằng cậu là một cậu không có sự tự tin.

- Quan trọng nhất là tư thế đứng của ngươi. Cậu không phải là người đại biểu cho tự tin hai chân đứng song song, cũng không phải là người tự ti hai chân đứng chéo nhau, mà cậu lại đứng một chân trước, một chân sau, bước chân lỏng lẻo như thế, giống như là một tên quân nhân đào ngũ.

“ Rầm”

Nam sinh đập bàn một cái, làm đánh thức tên đồng bạn bên cạnh.

Ánh mắt hắn tỏa sáng, vẻ mặt phấn khởi, nói ra kết luận của bản thân:

- Ta liếc mắt một cái là biết cậu là một Fan hâm mộ a…
Chương trước Chương tiếp
Loading...