Hoa Cam (Hoa Chanh)

Chương 20



<" Tặng tiểu Thốc Công chúa">

Edit: Khiija

Hai nhà sát nhau có kiến trúc và bố cụng tương tự, nhưng bày trí nội thất lại rất khác biệt. Lục Gia Ngọc lần đầu được quan sát tỉ mỉ phòng ngủ của một cô gái.

Nơi đây vốn dĩ cũng chỉ là chỗ ở tạm nhưng lại được cô trang trí vô cùng tỉ mỉ, rèm cửa mới, chiếc đèn phục cổ độc đáo trên bàn, góc nào cũng đặt một chậu cây nhỏ, đồ trang trí bày khắp nơi, chỉ là không thấy hoa hồng anh tặng đâu.

"Hoa đâu?"

Lục Gia Ngọc khẽ nâng cằm, bày ra vẻ mặt muốn gây sự.

Vưu Cẩn Vi vẫn đang lơ mơ ngủ, cô ôm chiếc gối mềm mại, đáp bừa: "Trên này tối quá, chúng không hứng được nắng."

Lục Gia Ngọc cong môi cười, không vội bắt nạt cô mà tục đánh giá căn phòng, xem hết một lượt anh đi đến tủ quần áo mở ra, liếc mắt một cái rồi lại đóng lại. Anh quét mắt qua bàn trang điểm, lên tiếng nói chuyện nhưng không được đáp lại.

"Không để ý đến anh nữa à?"

Anh đi đến mép giường thì thấy cô ôm gối ngủ mất rồi.

Lục Gia Ngọc từ trên cao nhìn người đang ngủ, mềm mại yên ổn. Nhưng thật ra lại không sợ anh chút nào, nói buồn ngủ liền ngủ, thật không may anh cũng chả phải người tốt lành gì... Ngay lập tức cong lưng, búng vào trán cô một cái.

Cái búng không nhẹ cũng không nặng, không thể gọi người dậy.

Anh 'chậc' một tiếng, ngón tay lành lạnh nhét vào sau gáy cô, bàn tay áp vào làn da bên trong lớp áo ngủ mỏng manh càng ngày càng đi xuống, cô thoáng chốc bừng tỉnh.

Vưu Cẩn Vi mờ mịt xem anh, cả người đều xăm đầy chữ buồn ngủ.

Cô thầm nghĩ, không phải mơ sao, sao lại tỉnh nữa.

Người đàn ông trước mặt đang cúi đầu, chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, vạt áo đang nhét vào trong quần, hai tay anh đút túi nhàn nhạt nhìn thẳng cô, quả đầu khoai môn dưới ánh đèn như đổi thành sắc trắng, khuôn mặt sắc bén càng thêm vẻ lưu manh.

"Dậy rồi? muốn xem cởi quần áo không?"

Anh nhếch môi như đang dụ dỗ.

Áo khoác đã cởi lúc vào nhà, còn bây giờ anh đang ung dung cởi nút áo sơ mi. Ngón tay thon dài dừng nơi cổ áo, ánh đèn phủ sáng từng khớp xương làm chúng như đang tỏa sáng, khí chất cấm dục đó lại đang trào ra.

Ngón tay anh không nhanh không chậm linh hoạt cởi từng chiếc khuy, một...hai... Đến khuy thứ ba thì dừng lại, anh chậm rì rì đổi thành cởi khuy măng sét ở cổ tay, trên cổ tay thon gầy là một chiếc đồng hồ.

'Lạch cạch' âm thanh va chạm giữa kim loại và ván gỗ vang lên, anh tùy ý nem chiếc đồng hồ lên tủ đầu giường.

Vưu Cẩn Vi ngơ ngác nhìn, bỗng tỉnh táo lại.

Không phải mơ!

"...Mấy giờ rồi?"

Giọng cô mang theo buồn ngủ vừa mềm vừa ngọt. Lục Gia Ngọc càng cúi sát lại, thấy cô không tránh liền lộ ra sắc mặt đắc ý, lòng bàn tay hơi lạnh ấn ấn giữa mày cô, cười nhẹ: "Đoán xem."

Vưu Cẩn Vi theo phản xạ, nói: "6 giờ."

Lục Gia Ngọc: "..."

Chẳng lẽ anh là cái mốc giờ hả, lại còn 6 giờ.

Lục Gia ngọc búng tay một cái, dùng giọng điệu ra lệnh: "Dịch vào, anh buồn ngủ."

Vưu Cận Vi dụi mắt, duỗi tay với lấy con gấu bị anh chắn bên cạnh, vẫn chưa khuya. Hôm nay anh về sớm hơn so với mọi ngày, cô hỏi: "Anh ăn tối chưa?"

Nói, cô nhẹ ngửi ngửi.

Hương bạc hà thanh thanh, không có mùi rượu, Lục Gia Ngọc hừ cười: "Ăn rồi, không uống rượu."

"Dịch nhanh lên." Anh giục.

Có lẽ cảm xúc anh hôm nay hơi khác, Vưu Cẩn Vi cảm thấy bất an, cô như chú ốc sên chậm rì rì dịch sang bên cạnh. Đêm nay khác với đêm hôm đó, hai người đều là lần đầu tiên chung chăn chung gối với người khác, cách nhau một khoảng cứ nằm cứng ngay đơ.

"..."

Không khí im lặng.

Lục Gia Ngọc đợi một lúc, người bên cạnh tĩnh mịch không dám cử động, anh dứt khoát quay người nghiêng sang nhìn cô chằm chằm.

Cô đang nhắm mắt, thành thật nằm thẳng. Nhìn ngoan ngoãn là thế nhưng cũng chỉ là vẻ ngoài.

"Anh không ngủ được."

Lục Gia Ngọc thuận miệng nói, duỗi tay nghịch tóc cô.

Vưu Cẩn Vi nắm góc chăn hơi thấp thỏm. Ngủ không được, anh muốn làm gì?

Nhớ tới đêm hôm đó anh đòi thưởng, cô mở một mắt nhắm một mắt lén liếc anh, thử thăm dò: "Vậy... Hôn một cái?"

"Chậc, cô gái này, trong đầu toàn chứa thứ gì thế này?"

Lục Gia Ngọc cong môi, đùa cô. "Mỗi ngày, không phải nhớ thương anh thì chính là ngồi im cũng muốn hôn anh chứ gì?"

"Thốc Thốc, em đúng là tiểu lưu manh."

Anh còn ngại không đủ kích thích, nhích đến bên tai cô phả hơi thở nhè nhẹ làm vành tai đỏ dần lên.

"Vưu Cẩn Vi."

Đã Lưu Manh còn muốn thay đen đổi trắng.

Sau một lúc lâu, cô dừng việc giãy giụa cũng quay người lại.

Hai người mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ.

Vưu Cẩn Vi nhấp môi: "Em kể chuyện xưa cho anh nhé."

Lục Gia Ngọc cười nhạt: "Em muốn dỗ trẻ con hả? Cả ngày em trai này em trai kia, sao nào, anh cũng là em trai của em?"

"...Vậy làm sao bây giờ?"

Cô chân thành hỏi.

Lục Gia Ngọc: "Kể chuyện?"

Vưu Cẩn Vi: "..."

Người nay có thể an ổn sống đến bây giờ đúng thật là kỳ tích. Vưu Cẩn Vi nghiêm túc nghĩ, tia buồn ngủ đã bay mất từ lâu rồi mà vẫn chưa nghĩ được chuyện phù hợp để kể. Nghĩ tới nghĩ lui, đành kể chuyện khi còn bé của chính mình.

Cô áp má vào gối nhỏ giọng nói: "Lần đầu em được nghe truyện cổ tích là lúc mẹ em kể công chúa Bạch Tuyết."

"Em đẹp hơn cô ta."

Lục Gia Ngọc bỗng lên tiếng.

"..."

Cô giật giật môi muốn nói lại thôi, cuối cùng không thèm để ý đến anh.

"Sau khi em nghe thì cũng muốn có một chiếc gương thần, nhưng không dám nói cho mẹ. Thế nên quấn lấy bà ngoại, nói muốn một chiếc gương xinh đẹp, phải là màu hồng phấn, phải gắn hoa còn có cả chiếc nơ bướm nữa. Bà ngoại nghe vậy liền dắt em ra ngoài mua, nhưng dù tìm thế nào cũng không có."

Vưu Cẩn Vi rất ít khi nhớ về chuyện quá khứ, càng nói cô càng như thấy được những hình ảnh đó hiện lên trước mắt.

"Khi đó, Nghiệp Lăng vừa sang xuân, người bán hoa xếp đầy đường. có bà cụ cầm giỏ bán hoa sơn chi, hoa lan trắng, còn cả hoa nhài... bà ngồi dưới gốc cây, cầm những bó hoa nhỏ trông vô cùng đáng yêu lại thơm nữa. Em thấy liền quên mất chuyện chiếc gương, bà ngoại mua hoa rồi dỗ em quay về."

Lục Gia Ngọc nghe xong không nhịn được cười. Không chỉ là hũ nút nhỏ mà còn là một cô bé ngốc.

Anh tới gần cô, đem khoảng cách hai người rút ngắn, tiếng nói lười biếng pha tiếng cười: "Sao lại dễ dỗ thế này? Anh tặng hoa cho em có thấy vui không?"

Vưu Cẩn Vi nhìn đôi mắt cong lên vì cười của anh, nhẹ nhàng nói vâng.

"Nhưng sau đó lại vẫn nhớ tới chiếc gương, bà ngoại nói Bạch Tuyết sinh vào mùa đông, nếu qua mùa đông rồi thì sẽ không mua được gương nữa. Thế là em liền chờ từ mùa đông này đến mùa đông khác."

Lục Gia Ngọc cười: "Lại bị lừa?"

Vưu Cẩn Vi lắc đầu, mắt hạnh bỗng sáng bừng lên: "Sau khi em trai em sinh ra thì em không còn muốn gương nữa, lúc đó em cảm thấy em trai mình chính là Hoàng Tử Bạch Tuyết."

Lục Gia Ngọc: "..."

Anh méo miệng, giơ tay lên ấn đầu cô vào ngực mình.

"Ngủ đi."

"Không nghe hết sao?"

"Hừ, chuyện cổ tích kinh dị."

"..."

Vưu Cẩn Vi sợ tối, tối đến sẽ bật đèn đi ngủ. Lục Gia Ngọc luôn ngủ vào ban ngày, chắc chắn không sợ tối nên dù có bật đèn cũng không sao. Nhưng cảm giác lại hoàn toàn không giống đêm hôm đó.

Hôm đó ôm cả cô lẫn chăn, hôm nay chỉ còn cách một tầng áo ngủ.

Trong ngực như đang ôm một cục bông mềm mại, nhìn cô gầy gầy nhưng trên người chỗ cần thịt thì vẫn có.

Lục Gia Ngọc chỉ để tay sau gáy cô không làm loạn, anh vội vàng cả một tuần bây giờ mới chính thức được nghỉ ngơi nên cũng không muốn tìm phiền toái.

Vưu Cẩn Vi có chút khó hiểu. Cô nghĩ, người này thật sự muốn yêu đương với cô sao?

Hơi thở mát lạnh quanh quẩn, cô nhìn lồng ngực hơi gầy nhưng săn trắc trước mặt, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Không làm gì thật sao?"

Lục Gia Ngọc đang chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ, nghe vậy cúi đầu lườm cô.

Đối diện với đôi mắt to trong trong suốt, cô tò mò thật.

"Anh là vịt hả?" *Vịt: ngôn ngữ mạng – chỉ những người làm 'ngành'.

Anh cười.

Vưu Cẩn Vi. "..."

Ý cô không phải vậy.

"Không muốn ngủ sao?"

"...buồn ngủ."

Vưu Cẩn Vi nhắm tịt mắt, coi như không có chuyện gì vừa sảy ra.

- -

Sáng hôm sau, Lục Gia Ngọc bị một cuộc điện thoại gọi đi mất.

Lúc Vưu Cẩn Vi dậy, bên kia giường đã sớm lạnh.

Cô hơi hơi thở dài, tỉnh ngủ rồi lại bắt đầu ngẩn người, quen biết anh đến ở bên anh, lại cùng chung chăn gối, mọi thứ đều nước chảy mây trôi. Dù những việc này chỉ sảy ra vẻn vẹn trong vòng một tháng.

Lục Gia Ngọc không phải người như cô từng nghĩ.

Lúc ở cùng anh không quá áp bách, đôi khi cô còn thấy thật nhẹ nhàng. Sự nhẹ nhàng này khó mà miêu tả được, là không ai có thể mang lại điều đó cho cô.

Cô nghĩ, có lẽ vì chính anh đã đủ khiến nhân sinh khiếp sợ. Chỉ khi cô ở bên anh mới không cần nghĩ ngợi, sợ hãi những điều phiền não bên ngoài.

"Vưu Vưu!"

Đang ngẩn ngơ, dưới lầu có tiếng gõ cửa vọng lên.

Vưu Cẩn Vi vội vàng xuống giường mở cửa.

Cửa vừa mở, tiểu Mê đã rầu rĩ nói: "Anh ta trộm chìa khóa của em, em không cho anh ta đâu!"

Vưu Cẩn Vi nhấp môi cười, xoa đầu cậu nhẹ nhàng hỏi: "Chị biết, tối nay chị đòi lại cho em. Sáng nay muốn ăn gì?"

Trong lòng tiểu Mê tiếp tục chửi rủa Lục Gia Ngọc nhưng bên ngoài lạnh nịnh nọt, nói ăn gì cũng được.

- -

Tại một quán trà trong thàng phố.

Trình Vệ không ngờ rằng mình có thể hẹn được đại tổ tông này vào sáng sớm nên lập tức đặt chỗ tốt nhất trong nhà hàng, gọi đồ ăn sáng ngon nhất bày đầy cả bàn.

"Lạ thật, chắc anh ta không ngủ."

Trình vệ nhìn đồng hồ, 7 giờ sáng.

Không lâu sau, ông chủ Lục đã suất hiện. Trình vệ lập tức đứng dậy, cười nói: "Lục tổng, tâm trạng hôm nay không tồi."

Lục Gia Ngọc liếc anh ta, hỏi: "Thì sao?"

Trình Vệ cười cười: "Bận bịu một thời gian, hiếm khi thấy tinh thần anh tốt thế này, chắc có lẽ tối qua nghỉ ngơi cũng không tệ."

Lời này của anh ta có chút ám chỉ.

Lục Gia Ngọc không giải thích, anh cầm lấy đôi đũa tùy ý gắp mấy sợi mì trước mặt, chỉ nếm một miếng liền buông đũa.

"Không hợp khẩu vị sao?"

Trình vệ vội vàng hỏi.

Lục Gia Ngọc thuận miệng nói: "Không ngon bằng bạn gái tôi làm."

Trình vệ nghe vậy, trong đầu lập tức nhảy số, thời gian này Lục Gia Ngọc trừ việc của hạng mục kia ra thì chỉ trốn trong Hẻm Đậu Thạch, bạn gái trong miệng anh ngoại trừ Vưu Cẩn Vi ra anh ta không nghĩ được ai nữa. Nhưng thật không ngờ vậy mà có thể thành bạn gái được.

Nói qua nói lại hai câu, Trình vệ liền nói chuyện công việc: "Công văn bên trên phê duyệt đã được gửi xuống, sáng nay vừa đến chỗ tôi. Nghĩ đây là việc quan trọng nên sáng sớm mới lập tức gọi cho anh. Trưa nay chúng ta cùng bên trên hẹn nhau dùng một bữa cơm, vậy là mọi chuyện coi như cũng ổn thỏa. Lục tổng, anh muốn ở lại thêm một thời gian nữa hay trở về luôn?"

Tuy hỏi như vậy nhưng Trình Vệ biết Lục Gia Ngọc không quá rảnh rỗi.

Anh không ở Lạc Kinh một thời gian, bên kia những anh em bạn dì đã bắt đầu sinh lòng, nghe nói họ còn gây ra không ít phiền phức, cuối cùng cũng là con trai ruột của mình nên Lục Chính Minh mới thúc giục anh nhanh tróng quay về.

Lục Gia Ngọc không trả lời,đốt ngón tay thay phiên nhau gõ nhẹ lên bàn, anh im lặng, lúc sau nói: "Người tôi sẽ mang đi, chắc sẽ không ảnh hưởng đến việc Trang trí lâm viên của Trình tổng đâu nhỉ?"

Trình Vệ vội nói: "Không đâu không đâu, khi nào hoàn thành tôi sẽ tự mình đến Lạc Kinh lấy về."

Lục Gia Ngọc cười, nể mặt anh ta nhấp chén trà.

- -

Chiều, Lục Gia Ngọc 6 giờ đã về Đậu Thạch Hẻm.

Anh quen cửa quen nẻo lấy chìa khóa ra mở cửa, trong sân sáng đèn, ánh huỳnh quang hắt ra tới cửa. Tiểu Mê kê một cái ghế nhỏ ra phòng khách bên ngoài ngồi, bên cạnh có một chiếc bồn nhỏ hình như là trồng đậu.

"Chậc, đổi tính đổi nết?"

Lục Gia Ngọc trêu chọc.

Tiểu Mê chẳng ngẩng đầu lên: "Lại không phải chưa từng làm."

Lục Gia Ngọc thuận miệng nói: "Lúc nhặt được còn không biết là cậu có thể nghe lời vậy đấy. Ở yên ngoài này, đừng vào nhà."

Nói xong anh đi thẳng vào bếp.

Trong bếp nồng nặc mùi dầu mỡ, Lục Gia Ngọc không thích vào đó. Nhưng Vưu Cẩn Vi ở bên trong anh lại thấy không đến nỗi tệ như vậy, thân hình yểu điệu đứng trong làn khói, như đóa hoa mọc từ bùn lầy, không dính chút bụi trần.

Nhưng người như anh lại yêu thích thứ bùn lầy hơn cả.

"Đang làm gì vậy?"

Anh không tiếng động bước đến thân mật cúi sát vào hõm vai cô. Vưu Cẩn Vi cứng đờ, động tác trên tay cũng dừng lại. Nhịp tim theo phản xạ mà nhảy lên khi da thịt lành lạnh dán vào da cô, cằm anh nhẹ nhàng cọ cọ cùng với hơi thở bạc hà phả bên tai.

Cô nghiêng đầu nói: "Đừng dọa em."

Giọng nói chưa hết giật mình hơi run. Lục Gia ngọc nhìn mắt hạn trong trẻo có chút sợ hãi, hừ cười: "Có thế thôi cũng bị dọa. Sợ mà không biết kêu, bài kiểm tra 0 điểm."

Vưu Cẩn Vi mím môi, nhỏ giọng phản bác: "Không phải đi học mà kiểm tra, không thể tính như vậy."

Lục Gia Ngọc cười rộ lên, chóp mũi chạm vào vành tai cô, hứng thú nhìn cô lột vỏ tôm, chờ lột xong cô nói muốn rửa nó anh mới tránh ra. Nhưng người này khó mà ngoan ngoãn, vài phút sau lại tiến gần thưởng thức tóc dài, nói mái tóc như tơ như lụa thật mềm mại.

"Mai quay về Lạc Kinh với anh."

Anh chẳng chút để ý nói. Vưu Cẩn Vi ngẩn ra, hỏi: "Em về Lạc Kinh?"

Lục Gia Ngọc: "Bên này hết vội rồi, chuyện của em anh cũng nói qua với Trình Vệ. Ở Lạc Kinh cũng có thể làm việc, không ảnh hưởng đến công việc của em. Thế nào, vừa mới ở bên nhau đã bắt anh yêu xa."

Lục Gia Ngọc mà cũng phải nếm lại mùi vị thiệt thòi này?

Hiển nhiên là không.

Vưu Cẩn Vi cuộn tròn ngón tay, dòng nước róc rách chảy ra từ vòi chỉ chảy xuôi mà không thể quay đầu.

Tựa như cô với Lục Gia Ngọc.

"Em xong việc rồi sẽ trở về."

Cô tiếp tục làm việc, giọng nói mềm nhẹ như cũ.

Lục Gia Ngọc nheo mắt, hỏi: "Em không về cùng anh? Mint cũng không ở lại với em, ở chỗ này một mình để làm gì?"

Vưu Cẩn Vi không muốn cãi nhau với anh, chỉ nhẹ giọng nói:

"Đây là công việc của em."

"Thật sự không về?"

Lục Gia Ngọc buông tay ra, hỏi lại một lần.

Vưu Cẩn Vi nghiêng đầu nhìn, biểu cảm anh nhàn nhạt nhìn không ra vui hay buồn. Tuy không phát tác nhưng chắc chắn đang tức giận.

"Em..."

"Không ăn."

Lục Gia Ngọc không chờ cô nói xong đã quay người bỏ đi, dứt khoát như một làn gió.

Vưu Cẩn Vi khẽ thở dài.

Cô tắt vòi nước, im lặng một lát rồi tiếp tục xử lý đống tôm. Tiểu Mê tựa như phát giác gì đó, lúc ăn cơm cậu vô cùng yên tĩnh, ăn xong cũng tự giác đi rửa bát. Chờ Vưu Cẩn Vi bê trái cây vào cậu mới tò mò hỏi:

"Vưu Vưu, hai người cãi nhau sao?"

Sắc mặt Lục Gia Ngọc lúc đó vô cùng khó coi. Vưu Cẩn Vi 'ừ', chần chừ nói: "...Coi như cãi nhau đi. Anh ấy muốn chị về Lạc Kinh cùng hai người nhưng chị không muốn."

Tiểu Mê nghe xong thầm nghĩ, cậu biết ngay Vưu Vưu sẽ không về.

Cậu nói: "Anh ta chỉ là quen thói ngang ngược vậy thôi, không nghe theo anh ta liền mất hứng. Lục Gia Ngọc quả thật là xấu tính."

Vưu Cẩn Vi cong môi cười, sờ sờ đầu cậu: "Em ngoan ngoãn trở về cùng anh ấy, đừng làm loạn. Chị bận xong việc ở đây sẽ quay lại Lạc Kinh, nhiều nhất là hai tháng thôi."

Tiểu Mê sợ cô không vui nên không nói nữa. Hai người ăn xong hoa quả liền vào phòng làm việc tiếp tục.

Thao tác của Vưu Cẩn Vi thật nhanh, cô đã làm xong hai loại hoa, hôm nay đang làm đến loại thứ ba. Nhưng chỉ là số lượng của loại này hơi... Chỉ có một, chỉ có một chậu hoa.

"Vưu Vưu, sao loại này chị chỉ làm một chậu."

Tiểu Mê ngồi xổm bên cạnh chậu hoa quan sát kỹ càng bồn Ngọc Lan này.

Vưu Cẩn Vi chỉnh lại vài chi tiết cuối cùng, giải thích: "Chị vốn dĩ không muốn làm Ngọc Lan, nhưng chủ vườn thích nên mới làm một chậu."

Tiểu Mê hỏi: "Vì sao?"

Vưu Cẩn Vi nói: "Ngọc Lan nở sớm lại sợ mưa, dính chút mưa xuân thôi cũng tàn. Chỉ cần một trận mưa, mùa xuân của loài hoa này liền kết thúc. Chị đọc được một cuốn sách, trong sách nói Ngọc Lan như một hồi yêu sớm, lần đầu báo hiệu cho ta thế nào là mùa xuân, cũng dạy cho ta cách yêu. Nhưng khi ta đến độ nở hoa thì nó lại biến mất."

Cô nhìn Ngọc Lan, nhẹ giọng nói: "Thời gian tốt đẹp ngắn như vậy, chị không nên giữ nó lại lâu."

Tiểu Mê chống cằm nhìn Vưu Cẩn Vi.

Cậu có thể nghe hiểu, cô không chỉ đang nói về Ngọc Lan mà còn về mối quan hệ của mình với Lục Gia Ngọc.

Lúc sau, trong lòng cậu lại lôi Lục Gia Ngọc ra mắng. đồ cuồng bá đạo, cuồng khống chế, tính tình thối, hết thuốc chữa.

- -

Sớm hôm sau, Lục Gia Ngọc xách theo tiểu Mê lên máy bay về Lạc Kinh.

Tiểu Mê nhìn người đang mất kiên nhẫn mà gục đầu bên cạnh. Nhìn là biết đêm qua không ngủ, lại tìm chỗ nào đó nấc rượu vào.

"Tôi cá cược thắng."

Cậu nhắc Lục Gia Ngọc.

Lục Gia Ngọc vừa nghe đến truyện này là thấy phiền, ngồi đợi tin nhắn và điện thoại cả đêm nhưng không có, sáng nay đi qua cổng nhà mười bốn cũng đóng kín. Anh tùy tiện ném chìa khóa vào trong sân, cũng không biết đang giận dỗi với ai mà như là nhóc con tiểu học vậy.

"Đừng phiền anh."

Lục Gia Ngọc tùy tay nhấc chiếc chăn mỏng che mặt, chỉ kém viết thêm năm chữ to tướng 'muốn sống chớ đến gần' lên người.

Tối đó, Lục Gia Ngọc nhận được tin nhắn của bạn gái.

Biệt danh có tên bạn gái nói: [Về đến Lạc Kinh cho anh chìa khóa nhà em nhé?]

Lục Gia Ngọc rũ mắt nhìn tin nhắn, buồn bực trong lòng rút bớt một nửa, đang nghĩ xem có nên trả lời hay không thì người bên cạnh đưa ly rượu tới.

"Anh, bên người anh có phụ nữ đúng không?"

Bạn bè cười hỏi.

Lục Gia ngọc ném điện thoại lên bàn, lười biếng dựa vào sô pha, quét mắt qua đám người ầm ĩ trong ghế lô, cười nói: "Tin tức nhanh nhạy thật đấy."

Người kia cười rộ lên: "Nghe Gia Doanh nói, cô bé ồn ào khắp nơi, người trong vòng đều biết. Cả ngày khoe anh cô bé được cứu rồi. Khi nào anh đưa người đến cho bọn em gặp mặt?"

Lục Gia Ngọc nhướng mày, nhận ly rượu. Vấn đề này anh không tỏ ý kiến gì.

Người nọ nhìn sắc mặt anh, tựa hồ không có ý muốn dẫn người đến đây liền ít nhiều nhận ra. Đúng vậy, thái tử gia Lục thị muốn gì mà không được, chỉ cần quan tâm đến hứng thú là được rồi. Nhưng đây có thể như một tín hiệu mới, Lục Gia Ngọc đã bắt đầu chạm vào phụ nữ, sau này còn nhiều trò để xem đây.

- -

So với Lục Gia ngọc ' Thanh sắc khuyển mã*' được một vòng thì Vưu Cẩn Vi lại quá nhàn hạ, điều duy nhất không quen với cô có lẽ là thiếu mất tiểu Mê bên cạnh, quá yên tĩnh.

**Thanh sắc khuyển mã: Thanh – thanh âm, múa hát; Sắc – sắc đẹp, nữ sắc; Khuyển – ăn chơi, thú vui của kẻ có tiền; Mã – rong chơi khắp chốn, cưỡi ngựa rong chơi. Ý nói lối sống thối nát của giai cấp thống trị thời phong kiến.

Sáng sớm hôm nào đó, Vưu Cẩn Vi vừa chuẩn bị làm việc thì ngoài cổng bị gõ vang.

Cô buông đồ trên tay xuống ra mở cửa, là một phụ nữ trung niên, sau lưng là hai người đàn ông đang khiêng một chiếc hộp lớn, có vẻ rất nặng.

Người phụ nữ hởi: "Cô là Vưu Tiểu Thư số nhà mười bốn, hẻm Đậu Thạch đúng chứ?"

Vưu Cẩn Vi gật đầu: "Xin hỏi các vị là?"

Người phụ nữ cười nói: "Bàn trang điểm cô đặt tuần trước đã tới rồi. Cô xem, nên để chỗ nào?"

Vưu Cẩn Vi hơi giật mình, cô không đặt đồ gì cả, mà ở đây ngoài Lục Gia Ngọc cũng không có ai sẽ giúp cô sắm mấy đồ kiểu này. Cô nghiêng người chỉ họ đưa lên tầng hai, những người này làm việc rất cẩn thận chỉ khoảng mười phút là nhanh chóng lắp xong bàn rời đi để lại mình cô phát ngốc với chiếc bàn.

Bàn trang điểm màu hồng nhạt trang nhã, nhìn kỹ sẽ thấy những viên ngọc khảm trên đó đang phản quang lấp lánh. Gương và mặt bàn được trạm khắc những đường văn tinh sảo lại khiêm tốn, chúng thu mình để làm nổi bật đường viền hoa và nơ bướm nổi bật trên đỉnh chiếc gương. Trên kính có khắc dòng chữ màu trắng bằng tiếng anh – For CC.

Chiếc gương thần năm ấy đang suất hiện trước mắt cô.

**For Thốc Thốc.

- ---Happy Valentine day!!----

Chúc lễ tình nhân vui vẻ, hãy tặng chàng trai của mình những món quà ý nghĩa trong ngày đặc biệt này nhé!! (Hôm nay là ngày bày tỏ tình cảm của các bạn nữ đó.)

Đấy là chúc những bạn có người để yêu thôi, những bạn còn lại thì Chia xin chúc các bạn lễ nguyên tiêu vui vẻ, đầm ấm bên gia đình????????. Vì ngày mai Chia phải đến trường học rồi nên có lẽ sẽ không đăng chương mới, mọi người hãy chờ đến thứ 6 nha????

hoa-cam-hoa-chanh-20-0
Chương trước Chương tiếp
Loading...