Hoa Đào Bất Thành Kiếp
Chương 44: “Nha đầu, ta vẫn luôn yêu nàng, nàng cho rằng ta coi nàng là người thay thế sao?”
Edit: Rika“Nha đầu, nàng có khỏe không?” Một giọng nói lo lắng vang lên trên đầu ta, người ta run lên, trong đầu trống rỗng. Chàng lục lọi xung quanh tựa hồ kiếm cái gì đó, một lát, lấy mấy viên hỏa tinh bắn ra, rốt cục trong bên trong sáng lên,.Trên gương mặt của Cừ Cử, mặc dù đang tức giận, lại có vẻ tái nhợt dị thường.“Nàng có khỏe không, có bị thương hay không?” Chàng khom người, hơi thở ấm áp phả vào gò má của ta, làm cho nó ấm lên. Ta chống cánh tay, bất động thanh sắc lui về sau, thẳng đến khi sống lưng chạm phải vách tường đá mới dừng lại.“Ngươi sao ở chỗ này?”Nụ cười trên miệng Cừ Cử nở ra, đi tới đối diện ngồi xuống, gương mặt tươi cười.“Từ trước tới giờ, nàng ở đâu ta ở đấy, có cái gì mà phải ngạc nhiên?”Ngực của ta đau xót, quay đầu sang một bên, không để ý tới lời của Cừ Cử, bắt đầu quan sát xung quanh. Tâm bảo đừng lo, nhưng lúc này ta thực hoảng sợ.Vị trí của chúng ta hẳn là nằm dưới nền đất sâu nhất ở Linh Dẫn cốc, nhưng mà bốn vách tường xung quanh trơn tuột vô cùng chắc chắc, thậm chí ngay cả một đường ghép nối cũng không có.Vậy, chúng ta phải thoát ra bằng cách nào?Cừ Cừ cuộn ngón tay gõ gõ, nhưng cũng không có âm thanh lỗ hổng phát ra.“Thật cứng rắn” Đôi lông mi đẹp cùng đôi mắt đẹp không khỏi nhíu lại.Tâm tình của ta một trận đè nén.Ta muốn hỏi hắn một câu, nếu lúc đó hắn ở trong phòng vui vẻ cùng mỹ nhân, tuyên bố muốn ta rời đi, lúc này cần gì phải làm bộ làm tịch đứng ở nơi này nói những lời thế này. Lời đến khóe miệng, lại không thể nói được, chỉ là không được tự nhiên hỏi một câu.“Ngươi sao lại ở đây?”Cừ Cử từ từ xoay người, nghiêng đầu cười nhìn ta.“Không phải ta đã nói rồi sao?” Hắn ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên tức giận nói: “Ta cũng muốn hỏi nàng một câu”. Hắn chậm rãi xoay người, bình tĩnh nhìn ta chằm chằm, ánh nến nhảy lên, không phân rõ biểu tình trên mặt hắn.“Nàng vì sao không nói lời nào mà lại rời đi?”Nghe Cừ Cử hỏi như vậy, ta thực sự không nhịn được lửa giận trong ngực, thế nhưng, lại cũng không biết diễn tả bằng lời ra những tâm tình của ta thời khắc này, giận giữ cười. .“Không lời từ biệt. . .”Ta ngẩng đầu nhìn trời, nhưng chỉ thấy một mảnh đen kịt “Ngươi không phải là thần tiên sao? Dùng một cái tiên pháp là có thể trước rời đi khỏi cái nơi quỷ quái này.”Trên mặt Cừ Cử hiện ra một mạt ửng hồng, chán nản ngồi dưới đất, ngửa đầu, khuôn mặt tươi cười dịu dàng nhind ta: “Năng lực của bộ tộc nàng quả nhiên không thể khinh thường, tiên thuật của ta, căn bản không thể rời đi cái mật thất bằng sắt này. Trừ phi. . . trừ phi có người tới cứu chúng ta.”Ta nhướn mày lên, trong giọng nói không tự chủ xen lẫn tia ghen tuông: “Tiên hữu của ngươi đâu ? Ngươi sao không dọi nàng tới cứu ngươi?”Vùng xung quanh lông mày Cừ Cừ cau lại: “Tiên hữu? Ý nàng nói là Bạch Hoài tiên tử sao?”Ta sửng sốt, trong lòng không khỏi đau xót. Hóa ra tên của nàng ta là Bạch Hoài. . . Tên này nói ra đều tình thơ ý họa. Còn ta, Mật nhi? Mật nhi, ngươi là tâm can bảo bối của ai, là mật ngọt của ai?Xung quanh tối đen, Cừ Cừ vẫn không nhìn thấy biểu tình trên mặt ta, che miệng ngáp một cái, đôi tay thon dài kéo ta ngồi xuống bên cạnh.“Nha đầu, kỳ thực nếu có thể ở chỗ này cả đời, cũng có thể xem ông trời đối với ta vẫn còn ưu ái”“Ngươi nói cái gì?”“Không có gì”Đang nói chuyện, đột nhiên cảm thấy tấm sắt dưới chân đột nhiên di động về trước, ta nhịn không được kinh hô một tiếng.“Chúng ta đi về chỗ cũ, ha, được cứu rồi”Cừ Cử miễn cưỡng dựa người vào tường, giơ tay lên nắm lấy lỗ mũi của ta.“Nha đầu ngốc, nàng tỉ mỉ nhìn một chút, chúng ta không phải đi tới, mà là cái hộp sắt này đang không ngừng co rút nhỏ lại”Ta cả kinh, cuống quít đứng lên, nương theo ánh nến nhìn rõ không gian xung quanh quả thật bị thu nhỏ lại. Tốc độ tuy chậm, nhưng cũng không đến một chung trà, ta và Cừ Cừ nhất định sẽ bị ép thành một bãi thịt vụn.Hắn tựa hò rất uể oải, chậm rãi đứng lên, đứng ở trước mặt ta, ôm ta vào trong lòng: “Nha đầu, nàng nên nhớ cho kỹ, lời ước hẹn muôn đời của chúng ta. . .”Ta hơi sững sờ, không rõ vì sao hắn lại đột nhiên nhớ tới những chuyện này, chợt cảm thấy thân thể nhẹ một chút, Cừ Cử dùng sức ôm ta lên, đặt ta lên chân của hắn.“Ngươi, làm cái gì vậy?”Ta vùng vẫy đòi xuống, tiếc rằng cánh tay Cừ Cừ ôm chặt eo ta, vô luận như thế nào cũng không động đậy được. Cừ Cử chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay ôm ta thật chặt, tiếng động dần dần nhỏ lại.“Nha đầu, ta chỉ có thể làm được như vậy, xin lỗi, xin lỗi. . .a. . .”Đột nhiên Cừ Cử kêu lên một tiếng đau đớn, toàn bộ thân thể mềm nhũn, đầu gác lên trên cổ ta, hơi thở yếu ớt, chỉ có hai tay vẫn ôm chặt ta không thả.Thở nhẹ hai tiếng, Cừ Cừ cũng không còn có bất kỳ phản ứng nào, trong ánh nến hiện lên một tia sáng lạnh lùng làm mắt ta đau nói, ta cố ổn định tinh thân, nhìn xuyên qua Cừ Cử, âm thanh hoảng sợ vang lên, phía trên tường sắc bốn phía hiện lên những mũi thương sắc bén, toàn bộ nhìn giống như bức tường thép giết chết Đại Ngưu lúc trước, giống nhau như đúc.Đây là báo ứng sao? Ta làm cho Đại Ngưu chết thảm, đây là báo ứng của ta sao?Ta nhìn dung nhan mê man của Cừ Cử, thời gian tựa hồ trôi qua thật lâu, lúc này ta mới có thể hiểu được câu nói lúc trước của Cừ Cử.Có lẽ, để ta cùng Cừ Cử táng thân ở nơi này, có thể xem như một loại ưu ái của ông trời.Ta là tộc trưởng của Chung Ngô tộc, lần này đi tới Quỷ giới khó mà sống sót được, còn Cừ Cử là thượng tiên cao cao tại thượng trên Cửu Trọng Dao, không nói đến giữa ta và Cừ Cừ còn có A Lê và Bạch Hoài, chỉ cần thân phận của hai chúng ta, cả đời này cũng khó mà thành mộng đẹp.Từ lâu ta đã được nghe kể rằng, thần tiên và người phàm yêu nhau, từ trước đến nay đều không có kết cục gì tốt đẹp. Ta làm sao có thể mong chờ trời cao vì hai người bọn ta mà cảm động được chứ?Ta vươn hai tay ôm Cừ Cừ vào trong lòng, khóe miệng nở nụ cười, giờ khắc này không quan tâm đến sống chết nữa.“Kỳ thực, ta cho tới bây giờ cũng không muốn rời khỏi chàng, nhưng rõ ràng, chàng là người bảo ta đi, thời khắc này chàng lại nói ta không tốt. Rốt cục chàng có bao nhiêu ngu ngốc, tại sao thương ta rồi lại coi ta như đồ bỏ đi, không có ta, chàng có thể an tâm chờ đợi A Lê, đợi không được A Lê, chàng cũng có Bạch Hoài tiên tử làm bạn, chàng tội gì để ta. . .Ai. . . Chàng nha, nói yêu ta cũng là chàng, thương tổn ta cũng là chàng, phút cuối cùng này ta vẫn không biết, rốt cuộc chàng là dạng người nào. . . Ta thế này, cũng thật không xứng ở bên cạnh chàng”Tường sắt từ từ tiến tới, ta nắm chặt tay, nhắm chặt hai mắt lại.“Cừ Cử, chàng là thần tiên không chết được, chia tay ở đây, chàng có thể đợi ta giống như đợi A LÊ được không. Không cần ngàn năm vạn năm, không cần cả đời, chỉ cần vài năm nhớ tới ta mà thôi. .. “Cánh tay cùng trên lưng ta truyền đến một trận đau đớn, ta biết mũi thương xuyên thấu vào trong xương cốt của ta. Cắn chặt môi, cố gắng đem nhưng đau đớn nuốt vào trong lòng.“Chàng hãy chờ ta. . .”Ta ghé vào đầu vai của Cừ Cử, một giọt nước mắt rơi xuống, nóng hôi hổi.“Oanh!”Đột nhiên một tiếng vang thật lớn, tường sắt bốn phía giống như bị cái gì đánh thật mạnh vào mà dừng lại, sau đó nhanh chóng rút ra bốn phía, khôi phục lại hình dạng lúc đầu.Ta trọn to hai mắt, quả nhiên không thể tin được hai chúng ta cư nhiên tìm được đường sống trong chỗ chết.Cừ Cử tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm qua đi, khóe miệng không khỏi nở ra một nụ cười, sau đó cánh tay buông lỏng ta ra, cả người ngả ra sau.“Cừ Cử!”Cánh tay ta chụp đến ôm chàng vào trong lòng, nhưng bởi bì thân thể Cừ Cừ giờ phút này không có trọng lượng mà rơi xuống. Âm thanh to lớn vọng đi vọng lại trong tai ta.Hai gò má của Cừ Cử đỏ sẫm, ta vươn tay ra, nhiệt độ kinh người.“Chàng bị sốt cao?”Cừ Cử hơi mở mắt nhìn ta, liếm liếm đôi môi khô khốc gật gật đầu. Ta xoay người ngồi dậy.“Không được, cứ tiếp tục như thế thân thể sẽ không thể chịu nỗi, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp ra ngoài”Trên cánh tay, Cừ Cử dùng lực kéo ta trở lại trong ngực, miệng vẫn nở nụ cười như đứa trẻ.“Giờ phút này đã nhặt được lại một mạng, không nên phí sức nữa, cái cơ quan nàng rắn chắc kiên quyết không mở ra. Nha đầu, có thể cùng nàng chết ở chỗ này là ông trời đã ưu đãi ta, câu này, ta nói rất nghiêm túc. . .”Ta nhìn đôi mắt mê ly của chàng, đột nhiên cảm thấy số phận thật sự có chút buồn cười.Ta thương chàng, chàng tựa hồ cũng yêu ta, thế nhưng quanh đi quẩn lại, vài lần chúng ta gần nhau rồi lại bỏ qua nhau, nếu có duyên phận, không đúng, nếu nói không có duyên phận, sinh tử tồn vong, ở bên cạnh nhau vẫn là người cũ.Quan hệ như vậy, ta đến tột cùng vẫn không thể hình dung được.Cừ Cử chậm rãi giơ tay lên vuốt nhẹ hàng lông mày đang cau lại của ta, chống thân thể ngồi dậy, ôm ta vào trong lòng, sau đó thiên địa thay đổi, ta nhìn kỹ lại, lúc này ta đã bị Cừ Cử đặt dưới thân.Cừ Cửu mím môi, bên trong khóe mắt lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, chậm rãi tựa đầu ép xuống. Đôi môi nhẹ nhàng rơi vào trán ta, trên mặt ta.Trong đầu ta ‘ong’ một tiếng, tất cả máu dường như đình chỉ hoạt động, nửa người dường như mất đi tri giác.Phảng phấc cảm nhận được sự cứng ngắc của ta, Cừ Cừ nhẹ giọng nói bên tai ta: “Thả lỏng”. Hơi ấm từ từ truyền từ cổ vào trong người ta, ta chỉ cảm thấy da gà toàn thân nổi lên.“A. . .”Cừ Cử hơi cắn cắn khóe miệng ta, rồi hôn môi ta, chầm chậm cắn cắn, mút vào. Một đôi tay cũng từ từ chậm rãi chạy trên vạt áo của ta.“Chờ một chút!” Ta đột nhiên nghiêng đầu rời khỏi nụ hôn của Cừ Cử, cưỡng bách Cừ Cử nhìn vào mắt ta: “Ta là ai?”Cừ Cử mỉm cười, đưa tay sờ tóc ta, lấy ra một trâm cài tóc đỏ thẫm, trong nhất thời tóc đen buông xuống, bầu không khí càng dị thường. Cừ Cử trở mình ôm ta vào trong lòng, không quan tâm đến phản kháng của ta, động tác trong tay vẫn không ngừng.“Không được, ta không phải là một người thay thế”Ngay lúc ta định hung hăn cắn Cừ Cử một cái, định thoát ra, Cừ Cử lại hôn lên tai ta.“Nha đầu, người ta yêu vẫn luôn là nàng, nàng nghĩ rằng ta coi nàng là người thay thế sao?”Ta sửng sốt.Cừ Cử càng cười xán lạn, bàn tay xé ra, trong nháy mắt đem quần áo của ta cởi ra. Ánh lửa dần nhạt đi, ta chỉ nhìn thấy xiêm y hồng nhạt của ta chậm rãi bay xuống, giống như một đám mây. . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương