Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 47: Nàng xen vào Nhân – Quỷ, nàng chính là một người môi giới



Edit: Rika

Xuân có trăm hoa,Thu có trăng sáng. Hạ có gió mát,Đông có tuyết rơi. Nếu trong lòng không có tâm sự, đó hẳn là phong cảnh đẹp nhất.

Lời nói này một chút cũng không sai, lòng người ta thay đổi thùy thuộc vào hoàn cảnh, thế nhưng vô luận có tâm tư ý niệm như thế nào cũng không có cách nào thay đổi được tất cả. Những lời này của Vô Tuệ Khai Thiền Sư quả thật bao hàm đạo lý thật lớn. Thế nhưng lúc này xem ra, lúc Thiền Sư nói những câu này, hẳn là người chưa tới Phong Đô.

Hay có thể nói, người nhất định chưa từng nhìn thấy màn đêm buông xuống ở Phong Đô.

Phong Đô còn có một tên gọi khác, đó là Quỷ thành. Còn chưa đặt chân đến thành, ta cho rằng tên gọi này chỉ là bởi vì nơi này là giao thoa giữa âm dương hai giới, song khi Trần A Nam đỡ ta từ trong xe ngựa ra ngoài, ta cảm thấy sau lưng không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.

Ở đây cũng giống như những thành trấn khác, có khách điếm bình dân, còn có đài sinh tử, thế nhưng trên mặt những người ở đây, lại không thấy chút tươi cười nào. Da dẻ vàng như nến, hai bọng mắt to đen thui, nhãn thần trống rỗng, cử chỉ chết lặng.

“Đi thôi” Trần A Nam ngẩng đầu nhìn sắc trời, bất động thanh sắc nói. Dẫn đầu hướng tới một hẻm nhỏ.

Trong hẻm nhỏ càng thêm vắng vẻ, chỉ có một vài đứa trẻ ăn xin ngồi dựa vào tường, ta bỗng thấy thương cảm, vừa định cho bọn nó tiền thì bị Trần A Nam nắm lấy.

“Đi”

Ta không hiểu được, thế nhưng bị hắn nắm tay, liền vội vàng bước nhanh theo. Ngõ nhỏ ngày càng rộng ra, dần dần có thể nhìn thấy trên đồi cao có hai ngọn đèn trắng của khách điếm.

Cửa chính khách điếm bình dân cũng xa hoa, cao chừng ba tầng, nhìn thật không tầm thường, chỉ là cái tên trên bảng hiệu lại làm cho người ta cảm thấy nổi cả da gà.

Khách điếm bình dân Hữu Linh.

Tựa hồ như nhìn thấy thần sắc dị thường của ta, Trần A Nam nhìn xung quanh, thận trọng đi lại, thấp giọng nói với ta: “Phong Đô không giống nơi khác, ở lâu tại nơi này, người bình thường đa số sẽ trở thành linh thể môi giới, cho nên, tận lực ít tiếp xúc với người khác”

Ta cuống quít gật đầu “Cho nên khi nãy huynh mới không để muội cho tiền bọn trẻ xin ăn phải không?”

Trần A Nam gật đầu, hướng phía cửa khách điếm bình dân nói: “Chủ của khách điếm này đã từng được ta cứu, thiếu ta một phần ân tình, cho nên sẽ không hại chúng ta, thế nhưng, mọi việc cần phải cẩn thận, bởi vì muội. . .”

“A, hóa ra là Trần đại hiệp đang nói ta, nghe có vẻ ta giống như một người tội ác tày trời vậy”

Cửa khách điếm ‘chi nha’ một tiếng, bị người bên trong mở ra, một người mặc áo đỏ, ống tay áo thêu hình hoa mẫu đơn, một nữ tử phe phẩy cây quạt tròn phong tư yểu điệu đi ra, miễn cưỡng tựa vào khung cửa, hình thái thập phần quyến rũ.

Ta nhìn chằm chằm cây quạt tròn trong tay nàng, tâm trạng rất là hoang mang: “Trời đông giá rét, cô nương như thế nào lại dùng quạt?”

Mời lời nói ra, Trần A Nam chợt kéo tay ta, bên tai lúc này chợt nhớ tới lời dặn dò phải khiêm tốn hành sự của huynh ấy. Ta rùng mình, ngẩng đầy nhìn Thất Nương, nhìn thấy đôi mắt nàng đột nhiên đỏ lên.

Ta vẫn còn nhớ, ánh mắt của nàng màu đen cơ mà.

Trần A Nam tựa hồ cảm giác được điều gì, hướng phía trước một bước, ngăn cách giữa hai chúng ta, cao giọng nói: “Nếu Thất Nương không chào đón hai phu thê chúng ta, thì hai chúng ta rời đi vậy”. Dứt lời, đưa tay kéo tay quay lại con ngõ nhỏ. Bàn tay hắn nắm chặt tay ta, lúc này ta mới phát hiện lòng bàn tay Trần A Nam tràn đầy mồ hôi lạnh.

Một hồng ảnh chợt lóe, trong nháy mắt liền đứng trước mặt chúng ta.

Thất Nương vỗ quạt tròn, cười một cách tự nhiên.

“Trần đại hiệp đây là đang tức giận sao? Bỏ qua bỏ qua, lúc trước đại hiệp cứu ta một mạng, hôm nay ta cũng nên trả lại, Trần đại hiệp, Trần phu nhân, xin mời.”

Dứt lời, đưa tay vuốt eo một cái, hướng phía trong khách điếm đi tới. Ta phun một bãi nước miêng, hơi ngắt cánh tay Trần A Nam, nhỏ giọng rỉ tai nói: “Ánh mắt của nàng, đột nhiên biến sắc”

Thất Nương là một nữ tử hỉ nộ vô thường, ở đại sảnh dùng cơm không lâu, ta thấy nàng thay đổi tâm tình ba lần, mà mỗi lần tâm tình thay đổi, đôi mắt của nàng cũng thay đổi màu sắc theo.

Trừ bỏ điểm này, Thất Nương coi như là một người có ân tất báo, nàng an bài cho chúng ta phòng hảo hạng, cung cấp không ít thông tin hữu ích của Quỷ giới. Đối với lần này, Trần A Nam tuy cảm tạ, nhưng lại có vẻ có chút lãnh đạm.

Ta đưa tay rót cho hắn một chén trà, sau đố ngồi xuống phía đối diện.

“Trần đại ca, muội cảm thấy Thất Nương thật kỳ lạ, đang là mùa đông, vì sao nàng lại phải dùng quạt mát?”

Trần A Nam uống cạn chén trà, cẩn thận đánh giá một phen, lúc này mới nhẹ giọng kể lại chuyện cũ của Thất Nương.

“Thất Nương vón là một cư dân của thành Quý Châu, thế nhưng tri phủ của thành Quý Châu nhìn trúng sắc đẹp của Thất Nương, cho nên cưỡng bức ép buộc nàng làm thiếp, Thất Nương không chịu cho nên một lòng tìm cái chết, được ta cứu một mạng, sau đó gia đình bọn họ để tránh né tri phủ, bọn bọ chuyển đến Phong Đô. Người sống trong Quỷ thành, lâu ngày khó tránh khỏi nhiễm khí, nhà Thất Nương vốn không phải cư dân của Quỷ thành này, cho nên tính tình bọn họ có vẻ hoạt bát rất nhiều. Nhưng, khi Quỷ môn mở rộng là thời gian có thể giết người.

Trần A Nam hớp một ngụm trà.

“Đêm hôm đó, Thất Nương cùng vị hôn phu của nàng thành thân, không khí vui mừng tận trời. Cửa Quỷ môn vừa mở, liền đưa tới một nhóm Lệ quỷ lớn”

Nghe đến đó, ta nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.

“Lệ quỷ? Vậy, bọn họ. . .”

Trần A Nam gật đầu “Bọn họ tất nhiên không sống nổi, thế nhưng lúc này, Thất Nương lại đưa ra một cái giao dịch cùng với bọn hắn”

“Giao dịch?”

“Đúng, Phong Đô mặc dù người và quỷ cùng chung sống, thế nhưng dù sao cũng là âm dương cách biệt, khó có thể giao lưu, mà Lệ quỷ đa số là những oan hồn, còn rất nhiều chuyện khi còn sống chưa đạt được. Cho nên bọn họ cần người dẫn dắt, cho nên, Thất Nương vì bảo vệ người nhà, đồng ý làm người dẫn dắt”

Trần A Nam đứng dậy, bước đi thong thả tới bên cửa sổ, cẩn thận quan sát phía Tây, đưa tay ra bấm đốt tính toán thời gian Quỷ môn mở cửa.

“Rút linh hồn là một chuyện tổn hại công đức, Thất Nương cũng đành thử, việc này không khác nào đem tuổi thọ của mình và người nhà rút cạn dần, thế nhưng, có khổ cũng không thể nói được. Du đãng ở hai thế giới, đối với Lệ quỷ không thể luân hồi chuyển thế, đề nghị này không thể nghi ngờ là một đề nghị hấp dẫn, cho nên hiện tại Thất Nương trở thành như thế, nàng xen vào Nhân – Quỷ, nàng chính là một người môi giới. Về phần vì sao mùa Đông mà nàng vẫn dùng quạt trong, đó là bởi vì nàng cảm thấy nóng, linh hồn của nàng lúc này bị giam giữ ở Quỷ giới làm vật thế chân, mà vị trí thế chân chỗ ấy là Hỏa Nhận cốc”

Ta cho tới bây giờ cũng không biết thế gian này còn có những loại giao dịch mạo hiểm như thế, lúc này nghe Trần A Nam nói liên tục, chỉ cảm thấy tóc gáy trên người dựng đứng lên, cả người không ngừng mà run rẩy.

“Người và Quỷ cũng có thể có giao dịch, điều này thật sự là. . .”

Trần A Nam bĩu môi “Đa số là lấy tuổi thọ làm điều kiện giao dịch, cho nên, chẳng có cái gì tốt cả. Được rồi, ta tính giờ cũng không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi”

Ta gật đầu, ôm túi đứng lên, hướng Trần A Nam cười xin lỗi.

“Trần đại ca, thật xin lỗi, tới Quỷ giới này là điều phải làm, bởi vì, đó là trách nhiệm của người làm tộc trưởng, thế nhưng, huynh không phải, huynh không cần phải. . . mạo hiểm cùng muội. Mấy ngày nay, đa tạ sự tương trợ của Trần đại ca, ngày khác nếu như muội còn sống, chắc chắn sẽ đăng môn bái phỏng, muội giờ đưa huynh về Thất Phật Đường”

Trong đôi mắt Trần A Nam hiện lên một sắc thái không giải thích được, vừa muốn mở miệng, chỉ thấy thân hình lay động, cả người không đứng vững được: “Muội. . .Muội cho gì vào trà. . .?”

“Huynh yên tâm, bất quá chỉ là một chút thuốc ngủ, đợi khi huynh trở về Thất Phật Đường sẽ tỉnh dậy, huynh yên tâm, ngủ ngon.”

Theo lời nói của ta, Trần A Nam nhắm mắt, cả người mềm mại ngã xuống. Ta định đem hắn kéo lên giường, lại chợt nghe thấy ngoài cửa Thất Nương nhẹ giọng cười.

“Trần phu nhân, vợ chồng các người rất thú vị”

Ta giật mình, lập tức trấn định, đứng dậy mở cửa. Ngoài cửa không có một bóng người, chỉ thấy ở đại sảnh, Thất Nương đang cầm cây quạt, khẽ phe phẩy.

“Thất Nương cũng có hứng thú nhỉ, người ở lầu một, mà còn có thế nghe được tiếng động nhỏ trong phòng vợ chồng chúng ta.”

Thân thể Thất Nương hơi dùng lại một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, ta rõ ràng nhìn thấy, trong đôi mắt màu đen mực của nàng nháy mắt đổi thành đỏ sẫm.Hồng ảnh chợt lóe, chỉ một cái chớp mắt trên lều liền có một trận áp lực truyện đến. Nàng đến bên tai ta, hơi thở lạnh như băng thổi lên cổ ta, giọng nói càng lạnh.

“Trần A Nam cứu ta một mạng, là ta thiếu hắn, ta không làm tổn thương hắn, thế nhưng Trần phu nhân thì khác, ngươi biết nguyên thần của ta ở Hỏa Nhận cốc, rất nóng, vừa vặn bắt ngươi bổ dưỡng”

Ta đột nhiên mỉm cười, quay đầu nhìn khuôn mặt dữ tợn của nàng: “Chúng ta làm một giao dịch thì sao nhỉ?”

Nghe ta nói như vậy, Thất Nương đột nhiên sửng sốt một chút, hồng quang trong mắt nhanh chóng rút đi, thu tay lại, chống vào eo, quạt tròn phe phẩy.

“Giao dịch? Ngươi cũng biết cùng ta giao dịch thì sẽ như thế nào?”

“Trần A Nam đã nói cho ta biết, ngươi không phải Nhân cũng không phải Quỷ, nói ngươi vì bảo vệ người nhà mà tổn hại tuổi thọ, cho nên ta nghĩ, lúc này hẳn ngươi cần nhất là tuổi thọ. Ta muốn đưa hắn về Thất PHật Đường, thế nhưng trong Phong Đô rát quỷ dị, ta lo lắng, cho nên muốn nhờ các người đưa hắn trở về, ngược lại, ta tình nguyện trao đổi tuổi thọ với ngươi”

Thất Nương tựa hồ nghe được chuyện tốt, liền cười, hai tay khoanh trước ngực. Ánh mắt nhìn ta chăm chú.

“Theo như ta thấy, hai người hẳn không phải là phu thê thực sự, ngươi không muốn hắn hao tổn tuổi thọ?”

Ta nhếch môi cười nói: “Thất Nương nhãn lực thật tốt, ta hôm qua vừa bị hưu, việc này nói ra rất dài, thế nhưng làm người có ân phải báo, hắn giúp đỡ ta, ta tự nhiên cần phải hoàn trả. Ngươi nói đi, ngươi muốn bao nhiêu năm”

Thất Nương dùng quạt tròn che nửa mặt, con mắt híp lại, lạnh lùng nói: “Ta muốn một phần mười tuổi thọ, bây giờ trước xem tuổi thọ của ngươi đến tột cùng là bao nhiêu”

Dứt lời, tay áo phất lên, người không còn thấy bóng dáng, ta chỉ cảm thấy đau đớn dị thường, khó có thể chịu được, một hồng ảnh nhoáng lên, Thất Nương lại cầm quạt tròn đứng vững trước mặt ta.

“Ngươi là ai?”

Ta xoa xoa trán chậm rãi đứng thẳng người “Đất hoang tiên tộc, tộc trưởng Chung Ngô tộc, Chung Ngô Mật”

Thất Nương sửng sốt, tiện đà lắc đầu: “Không, không. . . “

Ta nghiêng đầu nhìn nàng, cẩn thận hỏi: “Thế nào? Tuổi thọ của ta còn bao nhiêu năm?”

Thất Nương nghiêng đầu nhìn ta chằm chằm, trong mắt hoang mang không giải thích được, cuối cùng cười nói: “Chung Ngô tộc. . .Ôi, Thất Nương ta đây đắc tội không nổi, mà thôi, Trần đại hiệp đối với ta có ân, tuổi thọ này liền miễn đi”

Ta đột nhiên ngẩn người, không hiểu chuyện gì cả, vừa muốn mở miệng hỏi, ánh nến trong phòng chợt lóe lên, ngoài cửa khách điếm đã yên tinh nay càng yên tĩnh hơn.

“Này. . .”

“Xuỵt. . .”

Thất Nương cầm cây quạt tròn phất tay bảo ta im lặng, sau đó mười ngón tay nắm cổ tay ta. Ta nhất thời cảm thấy hơi lạnh thấm vào da thịt, cả người rùng mình lên.

“Ngươi đừng lên tiếng, lúc này Quỷ môn vừa mở, nếu bị chúng nó nghe được sẽ rất phiền phức, ta cho ngươi một đạo phù, dán vào trên người ngươi, đợi lát nữa ngươi đi sẽ lừa được Quỷ quan vào được Quỷ giới. Trần A Nam thì ta sẽ thay ngươi đưa về Thất Phật Đường, thế nhưng, ta muốn người giúp ta một chuyện”

Ta mím môi gật đầu, trong ánh mắt Thất Nương hiện ra một tia sáng.

“Ngươi giúp ta lấy nguyên thần ở Hỏa Nhận cốc ra. Vào tối mười lăm ngươi dùng lửa đốt sạch nó.” Nàng nhìn thấy hoang mang trong mắt ta, liền cười nói: “Rút linh hồn không dễ làm, người không ra người, quỷ không ra quỷ, thực sự chẳng phải tốt đẹp gì, chỉ sợ ngàn năm vẫn vậy, vạn năm vẫn thế. Ngươi giúp ta đốt sạch nguyên thần, ta liền có thể đầu thai chuyển thế”

Ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó liền gật đầu đồng ý với nàng. Thất Nương hướng ta cười quyến rũ, hai tay nhất tống, cả người ta liền nhẹ bỗng bay ra khỏi khách điếm, một đường theo gió, thẳng đến trước cửa Quỷ môn liền dừng lại.
Chương trước Chương tiếp
Loading...