Hoa Đào Có Phải Nở Vì Ta

Chương 28: Chuộc Lỗi



Bởi vì Như Thi không thể cưỡi ngựa đi nhanh, hai người hộ vệ đành phải để nàng đi trong xe kéo. Tuy thái tử Phúc Văn chỉ ra lệnh họ phải bảo vệ Thần Phi tài nhân đến Kim Các tự, nhưng nàng lại khăng khăng muốn theo họ ra biên cương thì phải làm thế nào. Chứng kiến cảnh thái tử như phát điên chạy về kinh thành giải cứu tử tù, cũng đủ thấy nàng trong lòng điện hạ có giá trị thế nào. Lại thêm khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành khóc lóc cầu xin của Như Thi, hai người thị vệ thật sự không cách gì từ chối được. Đằng nào họ cũng thẳng đường ra tiền phương, mang theo một cô nương, coi như là tiễn phật tới Tây Thiên vậy.

Trong ba ngày đầu tiên, Như Thi thật sự đã lả hết người vì say xe và không chịu nổi cực nhọc. Ấy vậy mà bọn họ vẫn chưa đi qua hết nửa đoạn đường. Thế mới hiểu Phúc Văn đã vội vã đi cứu nàng thế nào. Ai biết được y đã trải qua bao nhiêu gian khổ mới về được kinh thành thần tốc như vậy. Nhớ lại từng hành vi cử chỉ quan tâm của y, nàng lại càng hối hận. Phúc Văn đã yêu chiều nàng đến cỡ nào, vậy mà Như Thi thật sự đã tổn thương y nhiều quá. Khi gặp lại, nàng nhất định sẽ chuộc hết tội với y, sẽ quỳ dưới chân y mà cầu xin tha thứ.

Ngày thứ tám của cuộc hành trình, cuối cùng Cát thành đã xuất hiện trước mắt. Toà thành cổ hiện lên sừng sững giữa vùng đại mạc đầy gió cát. Vừa vặn có một cơn bão mới ập tới. Cuồng phong thổi cát bay tứ phía, quất vào người đau rát cả thân. Như Thi dùng tấm khăn lớn trùm hết mặt mũi lại, thế nhưng cát vẫn chui vào làm hai mắt nàng xót đau khủng khiếp. Đây là xứ sở gì vậy, nàng chỉ mới vừa mới tới đã thấy không thể sống nổi, vậy mà Phúc Văn đã trấn giữ nơi đây suốt hai năm trời sao. Nàng càng lúc càng cảm phục y vô cùng.

Người thị vệ đập mạnh cửa thành. Một lát sau, cánh cửa gỗ khổng lồ mới vừa hé ra một tí. Chiếc xe ngựa len qua khe hẹp, dừng lại ở một góc khuất để tránh gió. Nàng vừa bước xuống xe, đã cảm nhận được sức mạnh dữ dội của thiên nhiên. Dù có một người thị vệ kéo lại, Như Thi vẫn bị cơn bão cát thổi cho té ngã, nàng lăn vài vòng trên đất, chật vật vô cùng.

- Tiểu thư.

Người thị vệ hoảng sợ la lên. Những người khác thấy cảnh đó liền đội cát chạy ra kéo nàng vào.

- Cảnh Nam, đây là ai? - Một đại hán thân mình cao lớn, với hàm râu rậm hung dữ lên tiếng.

- Phó tướng. - Thị vệ Cảnh Nam giật mình nhìn thấy cấp trên, nhưng hắn đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. - Là người ở kinh thành.

Hắn dự định giới thiệu nàng là Thần Phi tài nhân, là người của hoàng thái tử, nhưng bởi vì thân phận Như Thi bây giờ là khâm phạm triều đình, nên Cảnh Nam đành phải nói tránh đi một chút.

- Người ở kinh thành? Là người nào, đến đây làm gì? - Trương phó tướng nghiêm khắc nhìn ba kẻ mới tới.

- Là người của thái tử? - Cảnh Nam bối rối trả lời.

- Ta hỏi là người như thế nào? Chức vụ, mục đích. - Phó tướng lớn giọng lập lại từng chữ.

- Nô tỳ là Như Thi. - Nàng vọt miệng trả lời trước, tránh cho những người thị vệ mang mình tới đây khó xử.

- Nô tỳ? Cung nữ trong cung hay sao?

- Dạ vâng. - Nàng nhỏ nhẹ trả lời.

- Tại sao trong cung lại phái tới một người ốm yếu, ngay cả gió thổi cũng bay thế này. Trước giờ những hộ vệ bên cạnh điện hạ ai cũng một thân võ công tuyệt luân. Ngươi thật ra có trách nhiệm làm gì?

- Dạ, nô tỳ hầu hạ thái tử.

- Vậy đưa cô ta đến khu nữ công đi. - Trương phó tướng ra lệnh.

- Nhưng thưa ...

Cảnh Nam dự định giải thích thì Như Thi đã nắm tay hắn giật lại. Hắn giật mình hoảng sợ, lần đầu tiên lại có mỹ nhân nắm tay mình như thế, không tránh được kinh hỷ quá độ. Thật sự là Như Thi chỉ muốn mọi việc êm thấm một chút. Vị Trương phó tướng này mặt mũi hung dữ, tính tình cương liệt, chắc chắc là người nghiêm minh. Nếu để cho ông ta biết một nữ tử tù như nàng chạy đến đây, không lý không do, chắc chắn khó mà dung nạp được. Nàng sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Phúc Văn đối với thuộc cấp. Làm tỳ nữ cũng được, làm nữ công cũng được, trước mắt là nên vào trong tránh đi cơn bão cát khủng khiếp này đã. Vì vậy, thị vệ cảnh Nam đành phải im lặng mang nàng đi về khu vực của những nữ hậu cần phục phụ trong quân doanh.

^_^

Trái với vẻ tiêu điều xơ xác bên ngoài trời, phía trong những toà nhà không khí làm việc vô cùng khẩn trương. Đây là thành trì đang trong lúc chiến loạn, toàn quân toàn dân đều phải cật lực phục vụ cho quốc gia. Quân đội chính quy ngoại trừ bộ binh, kỵ binh ... thì vẫn còn những nhóm người đặc biệt khác nữa. Họ là đặc công chuyên do thám quân tình, là sứ giả truyền tin, là hậu cần vận tải. Khu vực mà Như Thi được đưa đến là chỗ của những nữ công, họ phụ trách quân trang, dọn dẹp và nấu ăn.

Nói ra thì có vẻ đó chỉ là những việc nội trợ nhẹ nhàng. Nhưng mỗi ngày khâu vài cái áo, quét dọn nhà cửa hay nấu một bữa cơm cho gia đình thì có gì đáng kể. Đằng này chỉ có khoảng một trăm cô gái, phải phụ trách nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ cho mấy vạn người thì mới biết công việc nặng nhọc, bận rộn cỡ nào. Như Thi bị choáng ngợp khi nhìn thấy căn phòng giặt lớn khổng lồ, những nữ công làm việc cần mẫn như một toán kiến thợ chăm chỉ.

Cảnh Nam và Như Thi vừa bước vào cửa, một người phụ nữ mập mạp, to con, với một thau đồ đầy ắp liền bước tới.

- Có việc gì? - Lý ma ma đã quen với việc bên quân doanh đưa những mệnh lệnh xuống thường xuyên.

- Má Lý, đây là cung nữ mới tới. - Cảnh Nam giới thiệu. - Tạm thời cho cô ấy ở chỗ bà, sau này có lẽ sẽ sắp xếp về nơi của thái tử.

- Cô tên gì?

- Dạ, là Như Thi. - Nàng nhỏ nhẹ trả lời.

- Đây cầm lấy. - Lý ma ma đưa ngay thau đồ đầy ắp cho nàng. - Mau mang ra chỗ kia giặt đi. Không cần biết sau này cô được điều về đâu, nhưng ở chỗ chúng tôi phải làm việc ngay lập tức, bận rộn lắm.

- Má Lý, cô ấy ... - Cảnh Nam ái ngại lên tiếng.

- Sao, còn có việc gì? - Lý ma ma bực bội vì người ta cản trở bà tiếp tục làm việc.

- Không, không có gì, con sẽ đi làm ngay. - Như Thi ngoan ngoãn trả lời.

Nàng tức tốc đi theo Lý ma ma tới chỗ làm việc của mình. Thì ra công việc hậu cần phục vụ cho quân đội lại phi thường bận rộn đến như vậy. Đột nhiên Như Thi cảm thấy những người phụ nữ ở đây vĩ đại biết bao. Họ trực tiếp làm việc ở trong vùng chiến sự như những người lính. Họ chịu trách nhiệm về việc ăn ở cho mấy vạn người, được góp công sức không hề nhỏ cho chiến thắng của tổ quốc. So với những vũ cơ suốt ngày chỉ biết nhảy múa giống Như Thi, họ là những người vô cùng hữu dụng. Vì vậy Như Thi cũng muốn mình trở thành một người có ích giống họ, có thể góp sức lực nhỏ bé của mình để chia sẽ gian khổ cho binh lính ngoài chiến trường.

“Sống như vậy, thì mới đáng sống chứ.”

Cảnh Nam thở dài nhìn cô nương mảnh mai ôm chậu gỗ đầy ắp đồ đi theo Lý ma ma. Từng bước chân nhỏ xíu của nàng đều rất vất vả trong nền cát lún. Thần Phi tài nhân cũng giống như biết bao thiên kim quý tộc trong kinh thành, đều bị bó chân. Nàng sao có thể đi lại dễ dàng trên vùng đất quanh năm cát phủ như thế này. Cảnh Nam cảm thấy xót xa, hắn ngay lập tức quay đi, tìm thái tử để bẩm báo sự việc.

^_^

Phúc Văn ngồi sau hương án, trầm mặc nghe Cảnh Nam báo cáo lại hết mọi việc từ Kim Các tự cho đến hành trình trở về Cát thành. Càng nghe gương mặt y ngày càng u ám. Cảnh Nam tưởng rằng kể về những gian khổ mà Như Thi phải chịu đựng trên đường sẽ đánh động lòng thương xót của thái tử, điện hạ sẽ cảm động và ngày càng sủng ái Thần Phi tài nhân hơn. Nào ngờ Phúc Văn lại nổi trận lôi đình, đem hắn ra phạt trượng vì dám cãi quân lệnh.

- Ta đã nói gì với ngươi? Đem cô ta đến Kim Các tự, sau đó lập tức quay về. Vậy mà ngươi bây giờ mới trở về, lại còn bạo gan mang theo cô ta theo. Biết tội gì chưa?

Ngoại trừ khi đối mặt với kẻ địch, thái tử chưa bao giờ hung hăn như thế này. Chỉ có sự nghiêm khắc, sự cứng rắn của một người chỉ huy, Phúc Văn không vô cớ nổi giận với thuộc hạ bao giờ. Cảnh Nam trước khi bị lôi đi vẫn còn cố gắng nói theo.

- Điện hạ, tài nhân hiện nay đang ở chỗ những nữ công. Nhưng nàng sẽ không cán đáng nổi công việc ở chỗ Lý ma ma đâu.

Càng nhiều lời, chỉ càng chuốc thêm thịnh nộ. Từ hai mươi hèo, hình phạt bị tăng thành năm mươi hèo. Một là vi phạm quân lệnh, hai là quá quan tâm đến người không nên quan tâm.

“Hạ Như Thi, nàng to gan lắm, còn muốn chạy đến chỗ này. Muốn làm ta tức chết phải không?” Phúc Văn đập tay mạnh xuống bàn, toàn bộ bút viết, sổ sách đều nẩy lên, văng xuống đất tung toé.

Ở chỗ lều của những nữ công, Như Thi hắt xì một cái rõ to, không biết là do ngâm nước đã lâu hay là do gió cát nữa. Cuộc sống nơi Cát thành quả nhiên không hề thích hợp cho những cô gái vùng Tiết Châu chút nào.

“Nhưng chỉ cần được ở gần chàng, ta cảm thấy vô cùng xứng đáng.” Nàng mỉm cười với niềm vui nhỏ nhoi của mình.
Chương trước Chương tiếp
Loading...