Hoa Đào Có Phải Nở Vì Ta

Chương 43: Tàn Kỳ Giáo



Họ tỉnh lại, phát hiện mình đang trong tình trạng cùm xích bị nhét vào lồng. Y Na nhìn quanh chỉ thấy toàn rơm rác và một khối kỳ dị nằm bên cạnh. Nàng tung chân đá ngay vào đống quần áo nhàu nhỉ kia. Lôi Ân ngồi dậy, đưa mắt nhìn nàng đầy căm tức. Mặc dù tay chân đều có cùm xích, nhưng bọn họ dường như không thấy phiền lòng, cả hai lại lao vào nhau đánh loạn xạ. Y Na dùng dây xích siết chặt vào cổ y, Lôi Ân liền đưa miệng cắn vào tay nàng không thương tiếc. Đối phương là tử địch không đội trời chung, hai người bọn họ dường như không màng đến bất cứ chuyện gì nữa, trước mặt cứ phải giết được đối phương thì mới hả lòng hả dạ.

Đột nhiên một cây gậy dài chọt thẳng vào hông Y Na khiến nàng đau đớn phải dừng tay. Cây gậy lại tiếp tục đập thẳng vào đầu Lôi Ân làm y choáng váng không thể manh động được nữa. Bọn họ dĩ nhiên là tức điên lên, kẻ nào lại dám to gan đánh công chúa và con trai của tướng quốc?

Một người đàn ông to lớn dềnh dàng cúi xuống bên cạnh lồng nhốt. Trên đầu đội khăn xếp, quần áo lụng thụng trùm kín người, trước ngực lại có đeo một cái bình lủng lẳng. Hai đứa trẻ ngay lập tức hít thở không thông. Chúng đã nhận ra mình bị lọt vào tay kẻ nào rồi.

Đó chính là Tàn Kỳ giáo, một tà phái nổi tiếng ở phía nam Miên Cương. Bọn người này chuyên dùng độc và nuôi quái trùng làm vũ khí. Một phe nhóm li khai luôn chống đối với triều đình. Miên vương đã nhiều lần ra lệnh cho Dương Bá Thiên đi trấn áp đám người này. Thế nhưng họ luôn dựa vào núi rừng hiểm trở và cổ độc nguy hiểm đánh bật biết bao nhiêu trận thanh trừng.

Thật là nguy hiểm khi tự nhiên bị rơi vào tay những kẻ phản loạn. Đừng nói là công chúa hay con trai của tướng quốc, chỉ cần biết Y Na và Lôi Ân có chút dính líu với triều đình, bọn họ sẽ liền giết chết không tha. Hai người đồng loạt đưa mắt nhìn nhau, lần đầu tiên họ cùng thống nhất một vấn đề. “Ngươi không khai ra ta, ta sẽ giữ gìn bí mật giùm ngươi.”

Kẻ mặt mày hung dữ của Tàn Kỳ giáo nhìn thấy hai đứa nhóc đã an phận ngồi yên, không làm loạn nữa thì bỏ đi. Gã cầm chiếc côn dài gõ gõ lên nhưng chiếc lồng khác. Lúc này Y Na mới nhận ra xung quanh mình còn có nhiều lồng nhốt nữa. Toàn là những đứa trẻ cỡ chín mười tuổi đang sợ sệt rúc vào trong góc lồng. Ở đây đang có chuyện gì chuẩn bị xảy ra vậy?

^_^

Bọn họ không biết mình xui xẻo bị giáo dân của Tàn Kỳ vớt lên được từ dưới sông, cũng không biết mình đen đủi bị giao cho nhóm người bắt cóc trẻ con. Mỗi năm một lần, những đứa trẻ dưới mười tuổi ở khu vực quanh chân núi bị Tàn Kỳ giáo thu gom. Đây là dịp để bọn họ tuyển mộ những đệ tử trung thành cho giáo phái.

Mấy đứa trẻ bị nhốt vào trong một căn hầm tối tăm, sau khi được phục thuốc đúng bảy ngày thì chúng sẽ được thả ra để tiến hành cuộc lựa chọn. Tang Y Na tuy đã mười ba nhưng giữa trán chưa được điểm chu sa, nên nàng vẫn còn bị xếp vào hàng trẻ con. Vì vậy, trong đợt tuyển mộ cùa Tàn Kỳ giáo này Y Na cũng được có một vé vớt.

Chén nước mà bọn họ mỗi ngày được uống chính là huyết nhục của cổ độc. Ngoại trừ thứ thuốc đỏ như máu đó thì không có cơm nước gì được đưa tới. Muốn không chết đói, chết khát thì chúng buộc phải uống thứ chất lỏng đó. Lôi Ân và Y Na cầm cự được ba ngày trời mới bỏ cuộc và bắt đầu uống. Vì vậy so với những đứa trẻ khác, cổ độc trong người chúng có liều lượng chỉ bằng phân nửa.

Cổ độc sau khi vào người nạn nhân thì bắt đầu thấm vào lục phủ ngũ tạng. Cả hai đau đớn lăn lộn trong lồng như bị thiên quân vạn mã giày xéo qua cơ thể. Miệng lưỡi tê dại không còn cảm giác, dãi nhớt cứ trào ra như con chó bị điên ngoài đường. Vết thương trước ngực Lôi Ân lại bục vỡ, sau đó xuất hiện nhiều con trùng nhỏ li ti như chí. Cổ độc đã bắt đầu sinh sôi, lớn mạnh từ trong cơ thể y. Vết thương mất cả tháng chưa lành thì chỉ cần ba ngày sau là khép miệng. Y Na nhìn thấy cảnh đó thì toàn thân đều ngứa ngáy không thôi.

Nàng và y đều cùng lúc uống thuộc độc, vậy có nghĩa là trong người Y Na cũng có thứ quái trùng ghê gớm đó tồn tại. Bất giác Y Na đưa tay sờ lên má mình, máu khô vẫn còn dính đầy trên đó. Cũng giống như Lôi Ân, vết kiếm cắt trên mặt nàng vừa mới bục ra rồi được chữa trị lại. Như vậy chắc hẳn bây giờ trên mặt nàng đã có một vết sẹo xấu xí rồi.

Y Na tức giận, muốn nhào tới bóp cổ Lôi Ân thêm một lần nữa, thế nhưng chưa kịp động thủ thì toàn bộ những lồng nhốt đều bị bật mở. Trong bóng đêm mịt mù của hầm ngục toả ra những tiếng gầm gừ đầy cảnh giác. Là ánh mắt của kẻ nào đó vừa loé lên trong bóng đêm?

Lôi Ân cùng nàng ngồi sát trong góc lồng, chưa vội bước ra cánh cửa vừa mới mở. Bản năng cho thấy có thứ gì đó vô cùng khủng khiếp đang chờ đón họ. Tiếng gầm gừ trầm thấp bị thay thế bằng tiếng gào thét hỗn loạn của tập hợp hàng chục cái cổ họng khác nhau. Tiếng đánh nhau ầm ĩ, tiếng rên rỉ, tiếng thân thể người bị quăng quật. Đã có chuyện gì đang xảy ra đây? Những đứa trẻ được thả ra đang đánh nhau với thứ gì?

Đột nhiên một bóng dáng nhỏ bé tiến đến gần cửa lồng của bọn họ. Đó là một đứa trẻ với cái đầu bù xù, gương mặt lem luốc và dãi nhớt đang chảy long tong bên khoé miệng. Đứa bé bò trên bốn chân như loài thú, những ngón tay cong lại giống móng vuốt, còn cái miệng nhe ra như một con sói hoang. Nó bắt đầu lao vào lồng tấn công hai người.

Y Na bị nó tấn công trước. Đứa bé thú đó cắn vào tay nàng, Y Na liền thét lên chói lói, nàng dùng hết sức mình đẩy nó ra. Tới lượt Lôi Ân bị tấn công, y lại khôn khéo né đi, sau đó chạy vòng về phía nàng để trốn tránh. Ngay cả đối mặt với nguy hiểm họ cũng phải cố đẩy đối phương vào chỗ chết trước. Một kẻ địch còn chưa đối phó xong, lại thêm hai đứa trẻ bị nhiễm độc khác tiến vào lồng, tham dự trò cắn xé điên cuồng với chúng.

Dường như thứ cổ độc đó khiến người ta bị mất hết lý trí và chiến đầu như những con thú dữ. Hãy nhìn những đôi mắt sòng sọc, dại đi không còn giống con người kia. Hãy nhìn những hành vi mang rợ chỉ biết cắn và cào như loài thú đi. Chúng đang bị đẩy vào giữa một cuộc chiến không phải dành cho con người. Là hai kẻ còn tỉnh táo đến cuối cùng, Y Na và Lôi Ân buộc phải đưa lưng về phía kẻ thù. Lưng kề vào lưng là phương pháp tác chiến tốt nhất khi đương đầu với quần công ẩu đả.

Chiếc lồng bằng gỗ cứng không ngờ lại bị lũ nhóc điên phá vỡ tanh banh. Thứ cổ độc họ bị cho uống không chỉ làm con người điên dại mà còn giúp sức lực trong cơ thể được kích phát. Lũ nhóc con đấm vỡ lồng gỗ thì phần xương cẳng tay cũng gãy đôi. Vậy mà nó cứ dùng cánh tay lủng lẳng đó tiếp tục tấn công bọn họ, không hề biết đau đớn là gì cả.

Y Na nhận ra mình đang ở trong một cái lò luyện độc. Bắt bảy con vật cực độc nhất thế gian nhốt vào trong một chiếc bình. Để bọn chúng cắn xé lẫn nhau đến khi chỉ còn lại một con duy nhất sống sót. Đó sẽ là trùng độc bá vương mạnh nhất, mang theo cả chất kịch độc của sáu loài kia. Phương pháp luyện độc này được xem là tà ác và cổ xưa nhất hiện nay.

Mang hơn hai mươi đứa kẻ cho uống cổ độc làm lu mờ ý thức, để chúng đánh nhau cho đến chết, đứa còn sống sót đến cuối cùng, sẽ là nhân tuyển mới cho Tàn Kỳ giáo trong tương lai.

^_^

Lạc Tiên là kẻ đứng đầu Lưu Tinh quân đoàn, lão đang đi thu gom những nhân tuyển mới nhất trong năm. Tổng cộng họ có bảy hầm nhốt với hơn một trăm đứa trẻ. Mỗi năm sẽ chỉ có bảy đứa sống sót cuối cùng được đưa vào trong Lưu Tinh quân đoàn, được đào tạo thành sát thủ cho Tàn Kỳ giáo.

Lão lắng nghe từng âm thanh phía dưới những cánh cửa sập. Mùi máu tanh nồng, mùi tử thi thối rửa, mùi xú ế của chất thải, mùi chết chóc ... tất cả hoà quện vào trong cái không gian quỷ dị ghê gớm của Thất Ngục. Đây là bước đầu tiên, và cũng là bước loại thải quan trọng nhất cho việc đào tạo sau này. Chỉ những kẻ đã tương thích được với độc trùng mới có thể luyện bí công của Tàn Kỳ giáo.

Năm nay, kẻ mạnh nhất chỉ cần hai ngày là giết chết hết những đứa cùng hầm ngục. Liên tiếp ngày thứ ba, ngày thứ tư thì các hầm ngục khác cũng bắt đầu yên ắng. Sau khi những đứa trẻ kiệt sức, ngất đi thì người của Lưu Tinh mới bắt đầu đi nhặt xác. Tất cả thi thể đều được đem vào vườn ươm để trồng ngải, đứa sống sót thì để cho đi uống Tử trùng nhằm khống chế hành vi.

Điều kỳ lạ là ở hầm ngục thứ bảy vẫn chưa phân thắng bại. Lạc Tiên áp tai nghe kỹ thì nhận ra vẫn còn hơi thở của hai người. Lão bỏ đi, để chờ thêm một ngày nữa.

- Có hai chủ thể ở hầm ngục số bảy vượt trội hơn hẳn, chúng đã đấu nhau suốt năm ngày rồi mà chưa phân thắng bại. - Lạc Tiên báo cáo với giáo chủ.

- Không được, theo đúng luật thì phải chờ đến khi chỉ còn một đứa sống, như vậy mới là luyện độc. Không thể là kẻ cuối cùng sống sót coi như ta luyện độc chưa thành. - Giáo chủ ề à trả lời.

So với Lạc Tiên thì giáo chủ là một thanh niên trẻ trung hơn hẳn. Tuy nhiên giọng nói khàn khàn của hắn đã tố cáo tuổi tác thật sự của Độc Long. Giáo chủ Tàn Kỳ đã xưng danh khắp nơi kể từ hơn năm mươi năm trước. Độc Long hiện nay là kẻ sở hữu Cổ Mẫu, loài độc trùng mẹ của tất cả loài độc trùng. Hắn có khả năng tháo túng, và sai khiến tất cả những giáo chúng của Tàn Kỳ. Vì vậy suốt sáu mươi năm cai trị của mình, chưa từng có người nào dám thay lòng phản bội hắn.

- Còn sáu đứa trẻ kia thì sao?

Độc Long nhẹ nhàng hỏi, liu thiu chớp mắt. Gương mặt lạnh băng không cảm xúc, mái tóc đen dài xoã tuỳ ý trượt nhẹ trên vai. Bộ y phục đen tuyền nổi bật lớp da trắng ngần. Nhìn hắn giống hệt một mỹ nhân đang gục gặc buồn ngủ.

- Dạ bẩm giáo chủ, đã cho uống Tử trùng hết cả rồi. - Lạc Tiên kính cẩn trả lời.

- Mang chúng đi huấn luyện.

Giọng nói nhẹ nhàng ban ra, cùng với một cái xua tay; Lạc Tiên liền biết ý lui ra ngoài. Giáo chủ lớn tuổi nên thường hay ngủ gà ngủ gật, thế nhưng ngài vẫn là kẻ nguy hiểm nhất giáo phái này. Lạc Tiên không dám cãi lời liền đi thi hành mệnh lệnh, đem những tân tuyển không còn nửa mạng người kia vứt vào lò luyện ngục của Lưu Tinh.

^_^

Ngày thứ tám, hầm ngục cuối cùng vẫn còn hai kẻ sống sót. Lạc Tiên nóng lòng chờ đợi bên ngoài, muốn xông vào giết đại một đứa, rồi mang đưá kia đi hoàn thành nhiệm vụ cho xong. Nhưng lão lại nhớ đến lời của giáo chủ, không dám vào phá vỡ quy trình luyện độc. Lạc Tiên lui ra, phẩy tay đi chờ ngày mai quay lại xem sao.

- Bẩm giáo chủ, ngục cuối cùng kia vẫn chưa mở được. - Lạc Tiên kính cẩn quỳ dưới đại điện.

Lần đầu tiên Độc Long mới mở to mắt nhìn lão, xem ra cái tin tức này đã gây cho giáo chủ sự ngạc nhiên không ít.

- Bao nhiêu ngày?

- Dạ bẩm giáo chủ, là mười bảy ngày.

Một thành tích mới vừa được ghi trong lịch sử Thất Ngục, có một cặp kỳ phùng địch thủ đã tử chiến với nhau đến mười bảy ngày vẫn chưa phân thắng bại. Kể cả việc vì sao chúng còn sống cũng đã là một bí ẩn rồi. Thông thường những kẻ đã uống cổ độc thì đâu còn ý thức, ngoài cắn xé, đánh nhau cho đến chết thì chúng chẳng còn biết phải làm gì.

- Mang chúng ra đi. - Độc Long phẩy tay ra lệnh.

Lạc Tiên đích thân đi xuống hầm ngục đầy xác chết đã thối rửa đó. Hai đứa trẻ nằm giữa ngục, tay nắm chặt nhau, thở ra từng hơi thoi thóp yếu ớt. Lão soi đèn nhìn quanh thấy tử thi chất đống đống lớp lớp. Máu chảy ra đã đen lại thành một đám, xác chết nào cũng bắt đầu phân huỷ hết rồi. Hai đứa trẻ này hình như đã sống sót nhờ ăn thịt những xác chết thối rữa xung quanh mình.
Chương trước Chương tiếp
Loading...