Hoa Hồng Của Quỷ

Chương 59



CHAP 59: HOA HỒNG ĐEN

Nó nằm mê man, không sao tỉnh lại được. Cơ thể cứ nhẹ bẫng như bị người ta nắm lấy mà dìm xuống biển sâu. Nó cảm nhận được từng dòng nước đang cuộn trào trong cuống phổi, cho dù muốn vùng vẫy cũng không được. Chân tay như thừa thãi, vô dụng. Đau đớn khôn cùng

“ Minh Khang, có phải lúc ấy, anh cũng đau đớn như thế”

Tim nó quặt lên một cơn co thắt, nó cố giữ nhịp hô hấp ổn định lại nhưng vẫn không thể xóa tan được cảm giác khốn khó ấy. Nó buông xuôi, bên tai gần như vẫn giữ được chút ý thức, vẫn loáng thoáng nghe được chút âm thanh. Cơ thể nó như chìm dần, chạm đáy, nhưng câu chuyện của bọn họ vẫn chưa dừng lại

- Bác Tùng nói, Hân Hân đã mất một năm trước, chính tay bác ấy đã chôn cất.

- Đã kiểm tra chưa?

- Rồi, nhưng người đã chết một năm khuôn mặt và thi thể không còn được nguyên vẹn, cũng không thể đào lên.

- Người chết không kiểm tra được thì còn người sống

- Phải, Hân Hân từng phải phẫu thuật chỉnh hình cả khuôn mặt vì bị bỏng nặng, chỉ cần chụp X quang sẽ phát hiện ra ngay.

Người ta còn nói, họ còn nói rất nhiều. Hân Hân, nó biết người này. Hình như nó đang là người này. Vậy ai là … “ Rosie”. Vai nó lại đau buốt và rồi lại một lần nữa, cơ thể nó lại được ai đó nhấc bổng lên.

Anh à, anh ổn chứ?

Anh vẫn nghĩ rằng cái kết có hậu nhất là Hoàng tử hy sinh vì công chúa sao?

Mà em cũng đâu phải công chúa.

Anh à, anh ổn chứ?

Em không ổn chút nào.

Anh à, anh ổn chứ?

Anh chạy xa đi nhé,

Nếu gặp lại anh một lần nữa, em nhất định sẽ trả thù đấy.

Không biết là bao lâu

Cũng không biết là lúc nào

Nó bừng tỉnh, mùi este xộc vào mũi nó cay gắt. Nhưng nó không vội bước xuống giường mà chỉ nằm he hé mắt quan sát xung quanh. Không có ai. Là phòng riêng. Cửa đóng im lìm. Thế nhưng trước cửa lại thấy sự xuất hiện của 2 kẻ to cao lực lưỡng, đồ đen kín mín đứng canh ở đó. Nhìn dáng đứng có về là dân nhà võ.Đầu óc tuy vẫn mông lung nhưng cuối cùng sau ngần ấy thời gian kí ức bị đứt đoạn nó đã có thể chắp nối lại vụ tai nạn xe hơi với những gì đang xảy ra ở đâu.Và linh tính của nó đã đúng, trong thời gian bản thân không biết mình là ai đã vô tình vướng vào một vụ rắc rối nào đó mà có lẽ nó sắp biết. Khẽ đưa tay lên xoa xoa hai gò má, thời gian qua đã cười quá nhiều rồi. Nó không chắc mình có thể thoát khỏi cái vụ lùm xùm này trót lọt hay không nhưng nó biết nếu nó mắc kẹt thì lũ người kia cũng không sống nổi với nó. Bởi vì sao? Vì nó là Rosie, nó đã nhớ ra nó là Rosie. Và lần này, khi tỉnh dậy, nó không thấy khát nước nữa. Nó khát máu, rất nhiều.

Nằm bất động một chỗ, đây không phải là ý hay. Sớm muộn thì cũng phải đối mặt với bọn họ. Nó nắm chặt tay, những đốt ngón tay kêu lên răng rắc. Từ từ ngồi dậy, lại uống một ngụm nước nhỏ như một món khai vị. Nó ngang nhiên gõ cửa, không trốn, không né tránh. Hai tên áo đen giật mình rồi vội vàng lao vào mở cửa như sợ nó trốn mất. Trái lại, một thái độ rất bình tĩnh đợi chờ từng kẻ một, nó co chân thụi thẳng vào khu “ tam giác vàng” của tên thứ nhất, tiện tay đập đầu tên thứ 2 vào mép cửa. Nó bước lên 2 “ cái xác” nằm vật dưới sàn chạy vụt ra dãy hành lang. Nhưng đúng lúc ấy, những khuôn mặt nó có thể đọc tên xuất hiện Gia Huy, Vĩnh Thạc, Thiên Minh. Nhìn mặt mũi người nào người ấy đằng đằng sát khí, ánh mắt lạnh nhạt tiến về phía nó và lạnh nhạt nhất, chính là người có tên Gia Huy. Nó không chạy nữa mà muốn thủ thế tung cú sút vào cái mặt đẹp nhất trong hội ấy. Nhưng đúng lúc đó, bụng nó đau nhói nhận lấy một cú móc trái, từ một người mà nó không hề ngờ đến, nếu không nhầm thì mới đêm hôm qua rạng sáng ngày hôm nay thôi, nó vẫn nghĩ con người ấy là vị cứu tinh luôn nhẹ nhàng với nó trong mọi trường hợp. Nó ôm bụng lùi lại vài bước, mắt hoa đi nhưng vẫn không quên cười nhạt một cái

“ Vĩnh Thạc”

Chân nó nhũn ra,không trụ được nữa, mắt ngày càng mờ đi. Cơ thể nó đổ ập xuông sàn đá lạnh.

Lại một ngày mưa,

Có lẽ cơn bão vẫn chưa tan hết

Tiêng mưa ào ào trên mái, tiếng gió gào rú và rít lên trên những ngọn cao

Lần thứ hai trong ngày nó lại thấy mình không chạm đất. Cơ thể bị kéo căng ra, cổ tay đau buốt, vai mỏi nhừ. Nó toan mở mắt ra thì một làn nước lạnh tạt vào mặt nó, bỏng rát và lạnh buốt. Nó bừng tỉnh. Lần này không phải là trong một căn phòng trắng toát điện đóm sáng trưng, xộc mùi este nữa mà là một cái kho hàng ẩm thấp, âm u, ngai ngái mùi nấm mốc. Nguồn sáng duy nhất ở đây là là cái bóng đèn sợi tóc bé xíu lơ lửng dưới cái đĩa nhôm úp ngược. Nhập nhòe.

“Mình không thích cái ánh điện vàng này một chút nào cả”.

“Mình không thích cái ánh điện vàng này một chút nào cả”.

Tiếng kẻ nào đó vứt cái xô nước loảng xoảng xuống sàn bê tông khiến nó xực nhớ ra một điều. Ở đây không chỉ có một mình nó mà còn có 3 con người quan trọng đang ngồi khoang tay phía trước,điếu thuốc trong tay họ nghi ngút khói.Xung quanh là vài “ anh zai giang hồ” đứng đợi lệnh. Nó cười xòa một tiếng

“ Thì ra mình vẫn còn có giá lắm”

Nói xong, cổ tay nó lại đau nhói, nó cảm nhận được sự thô cứng của dây thừng thít vào da thịt. Nhìn lại bản thân một lần nữa nó mới hiểu hết được cảm giác căng tức vừa rồi. Thì ra nó đang bị treo lơ lửng trên trần nhà, chân cách đất khoảng 1m, chiếc váy của bệnh viện đã biến mất, giờ đây trên người nó còn độc một bộ đồ lót không đủ để che thân.

“ Hazzz. Không định bắt đóng phim cấp 3 đấy chứ.”

Một ý nghĩ nực cười lóe lên trong đầu nó. Môi nó lại nhếch lên khiêu khích. Đúng lúc ấy, một cú thúc mạnh vào bụng nó, hơi thở đứt gãy, cổ tay bị thít chặt đến tứa máu. Sau đó là tiếng Gia Huy vang lên lạnh lẽo

- Cô thấy chuyện này đáng cười lắm hả. – anh ta bước lại, với tay, bóp chặt hai má nó mà ghì xuống.- Cô là ai? Tại sao lại đóng giả Hân Hân? Mục đích của cô là gì?

Mặc dù bụng nó rất đau, tay nó rất rát nhưng tất cả thứ đó chẳng ăn nhằm gì cả. Đau đớn, nó đã chịu nhiều rồi. Tra tấn sao, cứ đánh đi. Nó vốn biết mình là kẻ có tội cần phải bị như thế. Vì vậy việc duy nhất nó có thể làm là gương đôi mắt lạnh lẽo ấy lên nhìn kẻ trước mặt, nó không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì.

Ánh mắt ấy gương lên, Gia Huy bỗng bất giác bỏ tay ra khỏi mặt nó. Lạnh, rất lạnh. Đuôi mắt cong lên như một lưỡi dao.Rất giống với cái lạnh của bông hồng đen mà sáng hôm ấy anh đã mơ thấy. Anh chưa từng thấy nó như thế. Đôi mắt cười ngày nào đây sao? Màu đen trong đôi mắt nó cứ như một chất dẻo đặc quánh, sâu hút, như một hố đen cuốn tụt tất cả những vật thể lảng vảng gần. Không đọc được bất kì sự hoang mang hay sợ hãi trong đôi mắt ấy. Điều duy nhất mà kẻ đôi diện nhận được là sự thách thức

- Tiếp tục.- Tiếng Vĩnh Thạc vang lên lạnh ngắt khác với giọng điệu quan tâm thường ngày với cô gái tên Hân Hân

Một chiếc roi da từ tay một tên áo đen nào đó vút lên trong không trung, giáng xuống và xé toạc bờ lưng trắng nõn của con bé. Nó cắn chặt răng, mắt vẫn trừng trừng nhìn về phía kẻ vừa ra lệnh. Vẫn thách thức. Tiếng roi da vút lên ngày càng dày đặc, tên cầm roi đằng sau lưng nó bị sự cứng đầu của con bé chọc giận, càng đánh càng điên, hắn ta mím răng mím lợi vào mà giáng đòn lên lưng nó. Lưng nó đau buốt, bỏng rát nhưng nó tuyệt đối không kêu lên một tiếng. Đôi mắt đã hằn lên những tia máu đỏ, môi thâm tím lại với vết răng cắn chặt. Máu nó chảy qua thắt lưng lăn dài xuống đến đầu ngón chân, nhỏ thành giọt trên sàn bê tông trắng xám, thấm cả vào chiếc roi da.

Mặt nó vẫn không để lộ bất cứ cảm xúc gì, môi cũng chưa hề bật ra tiếng kêu la nào. Tên cầm roi nhìn bờ lưng bê bết máu của nó ái ngại, lực đánh cũng thế mà giảm dần, thi thoảng hắn lại len lén nhìn Vĩnh Thạc như đợi một lệnh ngưng lại. Nhưng mặt Vĩnh Thạc vẫn tỉnh queo, bên cạnh là Gia Huy vẫn thản nhiên đốt tiếp điếu thuốc còn lại trong bao

- Dừng lại đi.- nó không ngờ người lên tiếng đầu tiên lại là Thiên Minh

Tiếng roi da ngừng rít lên trong không khí. Anh ta tiến lại gần chỗ nó

- Cô chỉ cần nói cô làm việc cho ai và với mục đích gì thôi. Vì cô đã cứu tôi một mạng nên tôi cũng sẽ đảm bảo an toàn cho cô.

Nó vẫn chỉ nhếch mép cười

- Cứu anh, đó là việc tôi hối hận nhất trong đời.

- Cô …- Thiên Minh giận dữ vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, anh ta quát tướng lên – Tiếp tục đi

Lưng nó gần như đã mất cảm giác, vũng máu dưới chân ngày càng sẫm màu hơn, loang lổ hơn. Nó không thấy đau ở lưng hay cổ tay nữa, nơi nó đau nhất, là trái tim. Tại sao nó có thể dễ dàng đưa một kẻ tay đào hoa, phóng túng, tay chắc đã nhúng chàm như Thiên Minh từ chỗ chết trở về mà lại không thể cứu được một người lương thiện là Minh Khang. Nó đẩy Minh Khang vào nguy hiểm, rồi lại bỏ mặc hắn chết ở cái nơi chẳng lấy gì làm trong sạch ấy. Tại sao? Tại sao chứ? Một lần nữa, tiếng roi lại rít lên ai oán trong không trung.

Lần thứ ba tỉnh dậy, chiếc bóng đèn sợi tóc kia không còn sáng nữa. Bên ngoài trời vẫn đang mưa. Cả căn phòng tối om toàn mùi ẩm thấp. Chẳng còn ai. Bên ngoài trời vẫn mưa, gió vấn gào thét và đập ầm ầm vào mái tôn. Môi nó trắng bợt, cổ họng cạn khô không còn một giọt nước. Nó vẫn không cựa quậy được gì, từng vệt máu khô quện vào dây thừng tím sẫm.

Lần thứ tư tỉnh dậy. Vẫn chẳng có ai ngoài căn phòng chống trơn. Có lẽ mưa đã ngưng, ngoài trời đã bắt đầu hưng hửng sáng. Những khe sáng đầu tiên của ngày ban mai lọt qua khe cửa sắt chênh vênh vì han rỉ. Nó không còn sức nữa mà mở mắt. từ ngày hôm qua đã không ăn gì, sau khi bị tai nạn xe phải đưa vào viện thì trải qua không biết bao cơn sốc, bao lần ngất lại tỉnh, đã vậy lũ người ấy còn lấy máu làm đủ loại xét nghiệm và cuối cùng là treo lên trần nhà làm “bao cát” cho đến tận bây giờ. Nó không còn cảm giác gì nữa, dù là đau đớn hay mệt mỏi. Bụng nó thâm tím, chỉ cần hít thở nhẹ thôi cũng thấy quặn lên tận xương sườn.

Lần thứ năm tỉnh dậy, nó thấy cánh cửa sắt mở toang. Nhưng lần này đã không còn thấy Gia Huy, Vĩnh Thạc hay Thiên Minh mà chỉ thấy một lũ lâu la tiến vào. Trông lũ người phè phỡn ấy thật chẳng ra sao. Nó không biết tên Gia Huy kia định có kế hoạch gì, tham vọng đến đâu nhưng nhìn lũ “ quân” dưới tay anh ta thì nó dám khẳng định còn lâu mới đạt được mong muốn.

“ ÀO”

Lại một lượt nước lạnh nữa tạt vào người nó. Tấm lưng vừa kịp khô máu nay đã lại đau sót đến tê tái. Nó nghe được những câu chuyện về mình

- Đại ca, chúng ta làm gì với con bé.- một tên láu táu hỏi tên mặc áo hoa đeo kính dâm đang khệnh khạng ngồi trên ghế

- Cứ đánh, đánh cho đến khi nó mở mồm ra. Anh Huy đã dặn trước khi cô ta chết bằng mọi cách phải buộc cô ta nói ra mục đích của mình.

Và cứ như vậy, những đòn roi lại lần lượt vút lên và giáng xuống tấm lưng vốn đã chằng chịt vết thương của nó. Nhưng căn phòng vẫn cứ im lặng, không một tiếng kêu la.

Cách đó vài trăm mét …..

Cách đó vài trăm mét …..

Trong một căn phòng lớn được bày biện bằng những nội thất đắt tiền lấy gam trầm là chủ yếu. Trên sàn gỗ sáng loáng, những tờ giấy, những tập tài liệu nằm ngổn ngang đè cả lên nhau. Vài người mặc vest đen vẫn còn khúm núm nhìn nhau, cố dò xét thái độ của hai người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa nâu cổ điển mà sang trọng. Chai Wisky cũng đã uống được hơn nửa.

- Lô hàng lần này lại bị bọn thằng Báo chặn lại ở bến cảng, rõ ràng là công khai khiêu chiến với chúng ta. Gia Huy, cậu định tính sao?

Cốc rượu lại một lần nữa được nốc cạn. Chỉ còn trơ lại viên đá nhỏ đã tan gần hết

- Đây là lần thứ ba chúng ta bị chúng ngang nhiên nuốt hàng như vậy, cứ thế này, công ty sẽ không trụ được là bao, chi bằng … quyết một trận sống mái

- Không được.- Vĩnh Thạc bất đắc dĩ lắc đầu, tay nắm chặt như cố kìm nén cơn giận- Thế lực bên thằng Báo rất mạnh, chúng nó thao túng được cả bên hải quan rồi cảnh sát địa phương. Chúng ta mới chỉ là ngóc đầu dậy, không thể dùng trứng chọi với đá được

- Nhưng cũng đâu thể ngồi yên chờ chết.

Gia Huy nóng giận hất tung chiếc cốc duy nhất còn lại trên mặt bàn. Viên đá nhỏ vỡ tan hòa cùng những mảnh cốc trong suốt. Lũ người kia lại vội vàng thu dọn

- Cậu đừng quên, lần trước chúng ta rắn với chúng, Thiên Minh đã suýt chết, nếu không phải là ………

Đang định nói “ nếu không phải là Hân Hân cứu mạng kịp thời thì nó đã chết rồi” nhưng nói đến đây, Vĩnh Thạc bỗng nhớ ra người tên Hân Hân kia thực chất là ai. Anh khựng lại, không nói gì nữa. Gia Huy cũng im lặng. Mãi sau mới lên tiếng hỏi tên áo đen đang đứng đằng sau.

- Cô ta sao rồi? Đã chịu mở miệng rồi chứ?

Tên đó bước lại gần hơn, lắc đầu khẽ nói một tiếng

- Chưa ạ?

- CÁI GÌ?- Gia Huy như nhoài hẳn người về đằng sau.- vẫn chưa có kết quả gì sao? Mẹ kiếp, cô ta là cái quái gì thế?

- Nhìn cô ta cũng chạc 18. 19 tuổi, không nghĩ rằng sức chịu đựng lại tốt như thế. – Vĩnh Thạc nói, ánh mắt vẫn thản nhiên không để lộ sự thương xót nào.

Tên kia lại tiếp tục bản báo cáo đang còn dang dở

- Quả thật cô ta rất cứng đầu. Đã hai ngày không ăn, một giọt nước cũng không uống, lúc nào cũng trong tình trạng treo lơ lửng và bị đánh với roi da. Đến bây giờ trên người cô ta không còn chỗ nào lành lặn nhưng cô ta vẫn không mở miệng. Dù có đe dọa, mạnh tay đến mấy nhưng cô ta vẫn không hề có phản ứng gì, ngay cả một tiếng kêu cũng không có.

- Vậy còn chuyện tra thông tin về cô ta.- Gia Huy vừa hỏi vừa nhớ lại cái ánh mắt đáng sợ ngày hôm ấy của nó và cả … bông hoa hồng đen

- Không có bất cứ thông tin nào về cô ta

- Chết tiệt.

Gia Huy tức tối đang định giơ chân đạp chai rượu một phát thì Vĩnh Thạc đã nhanh chóng đưa tay ngăn lại, khuôn mặt bỗng tối sầm, giọng hạ xuống

- Gia Huy, Thiên Minh, nó lại gây chuyện lớn rồi

————————————————————————

Bến tàu, vốn là nơi nhộn nhịp phồn hoa còn hơn cả chốn đô thị. Ngoài khơi, những con tàu hàng khổng lồ nối đuôi nhau đợi cập bến. Trên bờ, những cần cẩu lớn, những trục hàng lớn như một cuộc diễn tập của các chiến hạm. Hàng trăm người đi đi lại lại trên một cái sân quần vợt khổng lồ, hết tháo dỡ lại chất hàng. Thi thoảng lại có mấy ông anh mũ vàng cầm theo một đống giấy chăm chú đánh dấu X và viết chi chít vào đấy vô vàn con chữ.

Nhưng khác xa sự ồn ào, náo nhiệt ấy, bãi hàng đằng sau luôn luôn im lặng. Nơi đây chỉ có vô vàn công- te- nơ rỗng xanh đỏ nằm cạnh nhau ngay ngắn, gọn gàng. Người ta chẳng hay đến nơi này, khi cần thì chỉ cần vươn cánh tay dài của cần cẩu đến ngoắc lấy là xong. Vì vậy không biết từ khi nào, nơi này trở thành địa bàn của những vụ mua bán bẩn, những phi vụ làm ăn bất hợp pháp, nơi giam giữ, bắt cóc,tra tấn người vân vân và mây mây như một bằng chứng cho sự đa dạng của tội ác trong thành phố.

Trời về chiều, đỏ quạnh một màu của ánh hoàng hôn tàn úa. Chân trời rớm máu. Chiếc xe chậm dãi tiến vào bãi hàng. Gia Huy và Vĩnh Thạc, như đúng thỏa thuận trong điện thoại với tên Báo, đến chỉ 2 người không quân đi theo đang từ từ nhấn ga tiến sâu vào lãnh địa mà thực chất ai cũng biết là cái Hố tử thần

Vừa xuống xe, một tên bặm trợn với mái tóc tổ đỉa màu vàng xác xơ đã tiến đến “ đon đả” một cách bất lịch sự dẫn hai người vào một bãi đất trống đằng sau chiếc cần cẩu cũ đã ngả màu sơn. Nơi ây, có hàng chục thằng bặm trợn như thế, đâm thuê chém mướn, hút chích đủ cả, cố khoác lên mình những bộ quần áo đen để che đi cái xấu xa, bẩn thỉu của chúng. Phía trước lũ người ấy tên Báo bảnh chọe ngồi gương điếu xì gà to tướng cho một thằng em châm lửa. Cái mặt rỗ chằng chịt của gã bóng lộn lên trong ánh nắng chiều. Gã thấy Gia Huy và Vĩnh Thạc đằng xa, hỉ hả ra lệnh cho đàn em lôi xềnh xệch Thiên Minh, giờ đây mặt mũi bầm tím, khóe miệng rỉ máu, quần áo toàn vết giầy và vụn gỗ ném cái phịch xuống trước mặt 2 con người ấy.

- Anh Báo.- Trong cái thế giới mà Gia Huy, Vĩnh Thạc, Thiên Minh và cả tên Báo sống thì chuyện bằng mặt nhưng không bằng lòng là chuyện cơm bữa. Dù trước mặt có gọi một tiếng anh thì trong lòng vẫn có thể căm thù đến xương tủy

Nghe tiếng người quen, Thiên Minh dù miệng đau như bị xé rách nhưng vấn cố chửi thể một tiếng

Nghe tiếng người quen, Thiên Minh dù miệng đau như bị xé rách nhưng vấn cố chửi thể một tiếng

- Mẹ kiếp, 2 người tính tự tử đấy à.

Nhưng Gia Huy không thèm để ý, bỏ mặc Thiên Minh cho Vĩnh Thạc đỡ dậy bước lại gần hỏi chuyện tên Báo, dù sao đi chuyến này cũng khó mà trở về, còn nói được câu nào thì cứ nói

- Không hiểu đã có chuyện gì mà ra nông nỗi này

- Mẹ kiếp, thằng chó- tên Báo nhổ toẹt một miếng nước bọt xuống đất- mày còn hỏi tao có chuyện gì. Người của mày cầm dao đến định đâm tao mà mày còn thản nhiên hỏi có chuyện gì.

Gia Huy đánh ánh mắt về phía Thiên Minh

- Anh Báo thông cảm, nó còn ngựa non háu đá, chưa hiểu chuyện. Coi như lô hàng lần này, anh cứ tự nhiên sử dụng, em xin thay nó chuộc lỗi

Nói cho cùng vẫn là một chữ “ nhẫn”. Trong cái cuộc chiến mà kẻ thắng là kẻ được viết luật thì chỉ có nhẫn nhục mà chịu đựng thì mới mong có ngày ngóc đầu lên mà trả thù. Nhưng chữ “nhẫn” không phải cứ viết ra mà được, đôi khi viết ra rồi vẫn còn phải nhìn mặt của kẻ đối diện, nhìn xem hắn có ưng cái chữ mà mình viết ra hay không.

- Tao đếch cần cái lô hàng đấy của mày- gã vẫn cứ nói với cái giọng sấn sổ ấy- Gia Huy, mày đừng tưởng lão già nhà mày từng có một thời vàng son mà mày dĩ nhiên được hưởng, lão giờ xuống lỗ rồi, mày chả là cái đ-** gì cả.

Nếu không phải là do khoảng cách thì có lẽ tên Báo đã nghe được tiếng bẻ tay răng rắc của Gia Huy và tiếng chửi thề của Thiên Minh

- Vậy anh Báo, anh tính thế nào mới cho thả người đây?- Vĩnh Thạc sợ Gia Huy không ném nổi cơn giận mà làm điều ngu ngốc, vội vàng nói đỡ vài câu.

Một tràng cười hả hê vang lên. Tên Báo vỗ đùi, khoe những chiếc răng vàng khè của gã

- Tao không có ý định và cũng chưa bao giờ nói sẽ thả người.

Nói rồi gã khoát tay ra lệnh cho đám chân tay đằng sau lao lên, vây chặt 3 người bọn họ thành một vòng tròn kín kẽ

- Chết tiệt, hai người ngu đến nỗi đến đây một mình thật à?- Thiên Minh nén đau đứng thẳng lên thủ thế

- Đương nhiên là không ngu như thế, nhưng mà tình hình như vậy thì chắc vụ đấy bị lộ rồi.- Gia Huy cũng vứt toẹt cái áo vest xuống đất cho dễ hoạt động

- Thôi, anh em cố gắng. May ra, cảnh sát còn đến kịp.- Chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán của Vĩnh Thạc

Ba người đàn ông dựa lưng vào nhau, thở cùng một nhịp thở cố gắng thoát khỏi cái vòng tròn gương đao này. Hiệp đầu, 3 người bọn họ khá sung sức trong màn hồn loạn. Ai nấy cũng vứt đi cái vẻ nho nhã, lãng tử đào hoa hàng ngày, lập tức trở nên say máu. Mỗi cú móc, cú đá đều nhằm chỗ đau đớn nhất của đối phương mà tấn công. Cứ hết lượt này đến lượt khác. Đánh cũng nhiều mà bị đánh cũng nhiều. Quần áo nhàu nhĩ, mồ hôi túa ra nhỏ thành giọt xuống nền đất. Nhưng đánh mãi cũng chẳng thấy ngớt người. Không biết có phải chỉ hơn 2 chục thằng hay không mà nhìn mãi chúng vẫn lổn nhổn như kiến cỏ. Thiên Minh đã đuối từ trước nay lại phải hoạt động mạnh đã gần như vô dụng, yếu ớt kháng cự, giờ đây ăn đòn là chủ yếu. Phía bên Vĩnh Thạc phải vừa đánh vừa đỡ cho Thiên Minh nên chẳng lạc quan gì. Chỉ còn chỗ Gia Huy có vẻ thoáng người, nếu mở đường máu có lẽ thoát nhưng bỏ mặc hai người kia lại, anh ta làm không được.

Bỗng một tên chơi bẩn dùng dao. Có lẽ hắn đã quá ngán cuộc vờn vẽ này nên muốn kết thúc cho nhanh. Gia Huy biết nhưng còn chưa kịp đỡ xong cú đánh của tên bên cạnh thì lưỡi dao đã trực lao đến

- Anh Huy

Bên tai vang lên tiếng hét khàn khàn của Thiên Minh. Gia Huy gồng mình, biết đã muộn

“ Phập”

Tiếng dao cắm vào da thịt, mùi máu tanh nồng hòa vào không khí. Tên khi nãy rút dao đổ gục xuống trước mắt Gia Huy và cả những ánh nhìn ngạc nhiên đến từ cả 2 bên. Trong đám lổn nhổn cả 3 người họ không có phút rảnh tay nào nhìn cho rõ chuyện vừa rồi là sao, chỉ thấy đám người ở vòng ngoài cứ gục dần, tiếng xương gãy vang lên răng rắc trong thời khắc giao tranh giữa ánh sáng và bóng tối. Cũng không biết là bao lâu, chỉ biết rằng thời điểm mà bóng tối bao trùm lên mọi sự vật xung quanh như một sự thắng thế thì một gương mặt dần hiện ra. Quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm. Hốc hác nhưng cũng đáng sợ. Mỗi đòn tung ra đều nhằm vào cái mạng duy nhất của kẻ thù. Thản nhiên bước đến, thản nhiên đoạt mạng của bất cứ kẻ ngu ngốc nào cản đường, con người ấy lạnh lùng đặt một chân lên cái xác vừa đổ gục, cúi xuống rút con dao găm nhọn hoắt đó ra tiếp tục nhuốm máu của kẻ khác.

Cuối cùng Gia Huy cũng hiểu hình ảnh bông hoa hồng gầy guộc uống máu trên nền đất lạnh, lột xác hóa thân thành một hoa hồng đen kiêu hãnh gai góc trong giấc mơ ngày hôm đó có ý nghĩa là gì.

Là nó.

Bông hoa hồng đen bí ẩn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...