Hoa Hồng Là Em
Chương 20
Khi một người trong số bọn họ la lên thì bụi rậm nhảy ra một con thỏ. Loài thực vật trong rừng dã nhanh trí, đuổi thú rừng để nảo vệ cong chúa của mình nhưng chỉ hai đến ba phút thì họ nhận đựơc thông bào ngưng họat động nên bụi rậm tụi nó nấp dần lộ ra. Người ra lệnh không ai khác là bà Sica Rose là dì của nó. Bà ta rất muốn lên làm nữ hòang nhưng không ngờ, khi mẹ nó chết thì chức nữ hoàng lại được truỳên cho nó, tức giận bà ta tìm mọi cách giết nó nhưng không thành công, nên đành mượn tay ông La. Nhưng kế họach đã bị thất bại, bà ta đành lộ mặt diệt trừ nó, ra hiệu cho bọn người khoa học là nó đang ở đây, bà ta biến mất.Khi bọn chúng đi lại, thấy nó và hắn đang nằm cạnh nhau, mừng rỡ, và cùng nhau bỏ bọn nó lên xe. Từ xa, Nam đã thóang thấy nhưng không thể đuổi kịp bọn chúng, cậu đành dừng xe lại, họp bàn với mọi người tìm cách cứu.- Tao vừa thấy Anh và Phong bị bắt lên xe đấy.- Sao không đuổi theo. Như lên tiếng cắt dòng lo lắng mọi người, nhưng nhận lại là sự lắc đầu của Nam.- Không thể, chúng cách ta hơn 1km, tôi chỉ thấy thoáng qua thôi à.- Vậy gìơ ta phải làm sao đây, cả hai người họ không đựơc có mệnh hệ gì đựơc.Tuyết nghiến răng ken két, tay nắm chặt lại, mà nói. Nhưng đựơc xoa dịu xuống vì cái nắm tay của Khánh, ngứơc mặt thì thấy cậu tỏ ý không nên. ------hồi tưởng-------Khánh và Tuyết đã thuộc về nhau, ngay sau khi nó rời khỏi sân thượng thì Khánh đã nhận thấy tim mình đã đặt nhầm chủ, và khi nhỏ đi lên thì cậu ngồi vắt vẻo trên lan can. Nhỏ cứ tưởng cậu nghĩ quẩn nên chạy lại ngăn nhưng ai dè, nhỏ vấp cái dây bụôc làm bật ngửa rơi khỏi sân thượng. Rất may nhỏ đã nhanh chóng bám lấy thành lan can, mọi thứ dĩên ra nhanh chóng làm Khánh không biết mình nên làm gì cả. - Cứu.....Đến khi nghe tíêng kêu cứu của nhỏ, lúc đấy Tuyết đã dần kiệt sức, buông dần buông dần, và tay đã tụôt ra khỏi thành. - Nắm chặt lấy, anh không cho em thả ra đâu, anh không cho thì em không đựơc rời khỏi anh. Nghe chưa? Nắm chặt tay anh cho đến khi không thể nắm đựơc. - Nắm chặt lấy, anh không cho em thả ra đâu, anh không cho thì em không đựơc rời khỏi anh. Nghe chưa? Nắm chặt tay anh cho đến khi không thể nắm đựơc. Câu nói của Khánh làm cho nhỏ thêm nguồn động lực sống. Cố nắm lấy bàn tay cậu, cố gắng và cuối cùng cũng lên đựơc. Dựa thành tường, cả hai nhìn nhau cười.- Sao anh đột ngột chọn em vậy?- khi em sắp bị bắn, anh không biết tại sao đã nhảy vào cứu em. Lúc anh từ chối tình cảm của em, anh đau đớn dằn vặt rất nhìêu. Và hôm nay, khi em đứng giữa sự sống và cái chết, anh nhận thấy rằng , người anh yêu là em. Từ trước gìơ, chính anh cứ phủ nhận đìêu đó để theo đuổi Bảo Anh. Anh thật ngốc mà.------quay về hịên tại------- Cả bọn đang lo lắng cho nó và hắn, không biết làm cách nào để cứu cả hai. Không thể tra ra chỗ vì địên thoại đã bị bọn kia vứt đi rồi. Đang suy nghĩ bỗng nhiên Jun la lên:- A...nhớ ra rồi, anh Phong có một chiếc nhẫn định vị của bang. Hai anh cũng có đó. Một tia hi vọng lóe sáng, đó là chiếc nhẫn để định vị chỗ người chỉ huy dễ bề hạnh động. Cứ tưởng sẽ không đựơc dùng tới, hôm nay được dùng. Tích....tích...Tiếng thiết bị vang lên khi đã kết nối được. Vui mừng, cả bọn nhảy lên xe phóng đi. Thuốc mê của bọn bắt cóc không thể làm nó và hắn hôn mê lâu đựơc. Mở hé mắt, cả hai đảo xem có bao nhiêu người để dễ bề tấn công. Phực....tiếng dây trói đứt ra làm cả bọn quay lại. Rắc...hắn bẻ cổ hai người ngồi trước. Nó luồn lên tay lái, sẹt.....một tên nữa ra đi. Tranh thủ lúc mất lái, những tên còn lại đã mở cửa nhảy xuống. Thông minh trước giờ, tính tóan không sai lệch đìêu gì, nhưng hôm nay nó đã sai. Sai khi giết tên lái xe, không kịp trở, chiếc xe lao nhanh xuống vực. Nó kịp thời xô hắn ra khỏi xe, mỉm cười hài lòng.- Nếu tìm thấy hãy bên cạnh em nha. Em sẽ sống đợi anh. Hãy tìm em nha. - Nếu tìm thấy hãy bên cạnh em nha. Em sẽ sống đợi anh. Hãy tìm em nha. Tíêng nó vang vọng trong không trung, hắn thất thần nhìn xuống vực, thấy thân hình nó từ từ rơi xuống vực. Sau khi thoát khỏi chiếc xe, bọn kia không chạy đi mà còn muốn bắt hắn. Cầm ống thuốc định đâm lén, hắn xoay người bẻ gãy cánh tay. Ánh mắt hắn dần biến đổi, đen sữa thành xanh đỏ làm bọn kia run sợ. Họ đã tìm kíêm bao lâu nay, biết rõ hịên tại hắn đang rất tức gịân. Bọn chúng bỏ chạy nhưng hắn không cho. Thân hình hắn nhanh chặn đường của chúng, con người thật của hắn dần xuất hịên. Từng người từng người một đổ xuống. Xong xuôi hắn đi đến bờ vực- Bây gìơ anh sẽ đến tìm em, đợi anh.Chưa kịp nhảy, hắn đã bị Nam và Khánh kéo lại.- Phong, mày định làm gì vậy?- Thả tao ra, tao phải kiếm Bảo Anh, cô ấy nói sẽ đợi tao.- Bảo Anh.....cô ấy đâu.Lần này cả Như và Tuyết cùng hét toán lên. Cả hai gần như mất dần hi vọng và sự mạnh mẽ khi nhìn theo tay hắn.- Cô ấy đã rơi xuống vực.Vì chap 19 ngắn quá nên ta đăng kèm chap 20 luôn....chúc mọi người buổi tối ấm áp...hẹn gặp lại năm sau.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương