Hoa Mãi Mãi Thuộc Về Gió

Chương 30



_tại sao cháu lại muốn kết hôn với hàn vũ, chẳng phải người cháu đang yêu là Hàn Phong sao_Bố mẹ hắn nói, không chỉ một mình bố mẹ hắn mà tất cả mọi người điều có chung một câu hỏi là như vậy

_đúng là thời gian qua người cháu yêu là Hàn Phong, nhưng thật sự cháu đã nhầm, người cháu yêu là Hàn Vũ, cháu bị mất trí nhớ và hằng đêm cháu hay thấy một người con trai rất quen thuộc nhưng không thể nào nhớ ra và cháu đã nhầm tưởng Hàn Phong chính là Hàn Vũ, bây giờ cháu đã nhớ lại tất cả, nên cháu không muốn lừa dối bản thân chính mình nữa_Nó chắc chắn nói *Em xin lỗi* mọi người khi nghe câu nói của nó thì điều nhìn sắc thái của hắn, hắn vẫn vậy, nhưng trong đầu hắn lại đang thầm chế giễu bản thân hắn *Thì ra là người thay thế* Trái tim hắn đau lắm nhưng hắn không thể hiện ra một biểu cảm nào cả, vì vậy chẳng ai biết hắn đang có những suy nghĩ gì, vậy là sau khi bàn tính thì cuối tuần này nó và Hàn Vũ sẽ lên đường qua để Mĩ điều trị bệnh cho Hàn Vũ và có lẽ cả hai sẽ định cư luôn ở bên đó

_Em không ngủ được à_Bin hỏi nó khi thấy nó đang ngồi thẩn thờ, nó chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời

_Nói cho anh nghe tại sao em lại muốn kết hôn với hàn vũ, trong khi em lại yêu Hàn Phong_Bin hỏi nó

_Em đã nói rồi mà_Nó mệt mỏi trả lời

_Bé Bi đang nói dối, anh biết mà, Bi có thể lừa được hết mọi người nhưng bé Bi không thể nào lừa được anh đâu, ngoan nói cho anh Bin nghe chuyện gì đã xảy ra với em_Bin ôm lầy nó dịu dàng

_Tại sao anh lại nói là Bi nói dối_Nó giật mình nói

_Ngốc ạ, ánh mắt của em đó có biết không. Anh còn nhớ lúc trước khi em yêu Hàn Vũ ánh mắt của em nó có dịu dàng nhưng không bằng được với ánh mắt mỗi lúc em nhìn Hàn Phong, ánh mắt ấy tràn đầy yêu thương, và đầy sự đong đầy của sự hạnh phúc, anh nói vậy có đúng không nào, như vậy là được rồi chứ gì, bây giờ em kể cho anh nge đi_Bin dịu dàng mỉm cười hiền nói_Đúng như anh nói, là em đang nói dối, người em yêu là Hàn Phong_Nó nói

_Vậy tại sao em lại muốn kết hôn với Hàn Vũ_Bin khó hiểu nói

_Hàn Vũ vì em mà bị liệt nữa người, nếu em cứ vì chuyện tình cảm mà không đoái hoài đến anh ấy thì không được, em biết anh ấy vẫn còn yêu em, anh ấy vì em nên mới như vậy, nếu em không chăm sóc, quan tâm anh ấy thì em không phải là con người nữa_Nó mệt mỏi nói

_Em gái ngốc của anh thật sự đã trưởng thành rồi_bin cuối cùng cũng hiểu được việc mà nó làm, anh mỉm cười hạnh phúc ôm nó thật chặt vào lòng nói. Ngày ngày trôi qua thật bình yên, duy chỉ có hắn bây giờ đã thay đổi, hắn ăn chơi xa đọa, ăn chơi thâu đêm đến sáng, rượi bia gái gú hắn chẳng bỏ sót một thứ gì cả. Nó rất đau khi thấy hắn như vậy nhưng chẳng thể nào làm gì, nó chỉ có biết âm thầm lặng lẽ quan tâm hắn mà thôi * Cuối tuần tại sân bay*

_Đến giờ rồi các con đi mạnh giỏi nhé_Bố mẹ hắn nói, nó và Hàn Vũ mỉm cười gật đầu, rồi mọi người nói một lát nữa thì nó và Hàn Vũ phải đi vào trong để , nó đi vào mà cứ ngoái đầu nhìn lại phía sau nhìn mọi người, mọi người vẫy vẫy chào tạm biệt nó, nó mỉm cười đáp trả nhưng ánh mắt lại nhìn khắp mọi nơi để tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của hắn nhưng hoàn toàn là vô vọng * xin lỗi anh nhiều lắm Hàn Phong, tạm biệt tình yêu của em * Cụp mí mắt xuống nó bước nhanh vào trong, ở một góc khuất hắn đứng đó chứng kiến tất cả ánh mắt hắn tiếc nuối, đau buồn xen lẫn chút mệt mỏi, hắn muốn bước đến, ôm lấy nó, níu kéo, không muốn nó rời xa hắn, nhưng hắn chẳng thể nào làm được *Chúc hai người hạnh phúc, anh sẽ mãi yêu em Thùy Anh à, tạm biệt * Suy nghĩ vừa hết thì cũng là lúc hắn cất bước rời đi *5năm sau*..........
Chương trước Chương tiếp
Loading...