Hỏa Ngục (Inferno)

Chương 43



Marta Alvarez đầy kích động lúc bước ra khỏi phòng video chật hẹp, bỏ lại Langdon cùng cô em gái thô lỗ của anh trước họng súng của những nhân viên bảo vệ. Marta bước tới một ô cửa sổ và nhìn xuống Quảng trường Signoria, cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra một chiếc xe cảnh sát đỗ ở phía trước.

Đến lúc rồi!

Marta vẫn không thể nào hình dung tại sao một người được kính nể trong lĩnh vực chuyên môn của mình như Robert Langdon lại ngang nhiên lừa dối cô như vậy, lợi dụng sự đặc cách trong chuyên môn mà cô dành cho anh, và còn đánh cắp một hiện vật vô giá.

Ignazio Busoni còn hỗ trợ anh ta nữa ư!? Thật không thể tưởng tượng nổi!

Với ý định nói vài suy nghĩ của mình với Ignazio, Marta rút điện thoại di động và bấm số văn phòng của Tiểu Mái vòm, nằm cách đó chỉ vài dãy nhà, tại bảo tàng Museo dell’Opera del Duomo.

Đường dây chỉ đổ chuông đúng một lần.

“Văn phòng ông Ignazio Busoni đây”, một giọng nữ quen thuộc vang lên.

Marta vốn thân thiện với thư ký của Ignazio nhưng lúc này không có tâm trạng để buôn chuyện. “Eugenia, Marta đây. Tôi cần nói chuyện với Ignazio.”

Đường dây ngừng bặt rồi đột nhiên cô thư ký bật khóc nức nở.

“Có chuyện gì vậy?”, Marta hỏi.

Eugenia thổn thức báo cho Marta biết rằng cô ấy vừa đến văn phòng và biết tin Ignazio bị một cơn trụy tim nặng đêm qua trong một con hẻm gần Duomo. Lúc khoảng nửa đêm ông ấy cố gọi cho cấp cứu nhưng các nhân viên y tế đến không kịp. Busoni đã qua đời.

Hai chân Marta gần như khuỵu xuống. Sáng nay cô đã nghe thời sự thông báo một quan chức không rõ danh tính của thành phố qua đời đêm trước, nhưng cô không bao giờ nghĩ đó lại là Ignazio.

“Eugenia, nghe này”, Marta vội nói, cố gắng giữ bình tĩnh trong lúc giải thích nhanh mọi việc cô vừa chứng kiến trên các máy quay video của Cung điện – chiếc mặt nạ người chết của Dante đã bị Ignazio và Robert Langdon đánh cắp và Langdon hiện đã bị bắt giữ.

Marta không biết mình trông đợi phản ứng thế nào từ Eugenia, nhưng chắc chắn những gì cô nghe được nằm ngoài dự kiến.

“Robert Langdon à!?”, Eugenia hỏi. “Chị có ở cùng Langdon không?!”

Eugenia dường như không chú ý tới điểm mấu chốt của câu chuyện. Có, nhưng cái mặt nạ…

“Tôi cần nói chuyện ngay với anh ấy!”, Eugenia gần như hét lên.

***

Bên trong phòng an ninh, đầu Langdon tiếp tục ong ong trong khi những nhân viên bảo vệ chĩa vũ khí vào anh. Đột ngột, cánh cửa bật mở và Marta Alvarez xuất hiện.

Qua cánh cửa để ngỏ, Langdon nghe rõ tiếng rít từ xa của chiếc máy bay không người lái đâu đó bên ngoài, tiếng động cơ rền rĩ của nó đi kèm với tiếng còi hú đang đến gần. Họ đã tìm ra vị trí của bọn mình.

“Cảnh sát đang đến đấy”, Marta nói với mấy nhân viên bảo vệ, rồi cử một người trong số họ ra hướng dẫn nhân viên công lực vào bảo tàng. Người còn lại vẫn ở phía sau, họng súng chĩa vào Langdon.

Trước vẻ ngạc nhiên của Langdon, Marta đưa chiếc điện thoại di động cho anh. “Có người muốn nói chuyện với anh”, cô nói, giọng đầy bí ẩn. “Anh cần mang máy ra khỏi đây thì mới có sóng.”

Cả nhóm rời khỏi phòng điều khiển chật chội để ra khu vực trưng bày ngay bên ngoài, nơi ánh nắng tràn vào qua những cửa sổ thật lớn nhìn xuống khung cảnh ấn tượng của Quảng trường Signoria. Mặc dù vẫn đứng trước họng súng nhưng Langdon cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn khi thoát ra khỏi không gian tù túng.

Marta ra hiệu anh lại gần cửa sổ và trao điện thoại cho anh.

Langdon cầm lấy, vẻ ngơ ngác và đưa máy lên tai. “Vâng? Tôi Robert Langdon đây.”

“Chào anh”, người phụ nữ nói bằng thứ tiếng Anh nhát gừng, nặng trịch. “Tôi là Eugenia Antonucci, thư ký của Ignazio Busoni. Anh và tôi, chúng ta gặp nhau tối qua khi anh đến văn phòng ông ấy.”

Langdon chẳng nhớ được gì. “Vâng?”

“Tôi rất lấy làm tiếc phải nói với anh chuyện này, nhưng Ignazio, ông ấy đã chết vì đau tim tối qua rồi.”

Langdon bóp chặt chiếc điện thoại. Ignazio Busoni đã chết rồi ư?!

Giờ người phụ nữ kia thổn thức khóc, giọng cô ấy đượm buồn. “Ignazio gọi cho tôi trước khi chết. Ông ấy để lại cho tôi một tin nhắn và bảo tôi dứt khoát phải để anh nghe. Tôi sẽ bật cho anh.”

Langdon nghe thấy mấy tiếng sột soạt, và một lúc sau, đoạn ghi âm giọng Ignazio Busoni không ra hơi vang đến tai anh.

“Eugenia”, ông ấy thở hổn hển, rõ ràng đang trong đau đớn. “Hãy bảo đảm rằng Robert Langdon nghe được tin nhắn này. Tôi đang gặp chuyện. Tôi không nghĩ mình sẽ quay về đến văn phòng.” Ignazio rên rỉ và có một quãng im lặng kéo dài. Khi bắt đầu nói tiếp, giọng ông ấy yếu hẳn. “Robert, tôi hy vọng anh thoát. Chúng vẫn bám sau tôi… và tôi… tôi không được khỏe. Tôi đang cố gắng gọi cho một bác sĩ, nhưng…” Lại một đoạn im lặng kéo dài, như thể Tiểu Mái vòm đang cố tập trung chút sinh lực cuối cùng và sau đó… “Robert, nghe kỹ này. Những gì anh tìm thấy đã được cất giấu an toàn. Cổng đã mở cho anh, nhưng anh phải nhanh lên. Thiên đường Hai mươi lăm.” Ông ấy dừng lại một lúc lâu và sau đó thì thào, “Chúc may mắn”.

Đến đó lời nhắn kết thúc.

Tim Langdon đập nhanh, và anh biết mình vừa chứng kiến những lời cuối cùng của một người đang hấp hối. Việc những lời ấy được gửi riêng tới anh chẳng giúp anh bớt lo lắng. Thiên đường Hai mươi lăm ư? Cổng đã mở cho mình ư? Langdon suy nghĩ. Ý ông ấy là cánh cổng nào chứ?! Điều duy nhất có chút ý nghĩa là Ignazio nói rằng chiếc mặt nạ đã được cất giấu an toàn.

Eugenia trở lại đầu dây. “Giáo sư, anh có hiểu lời nhắn này không?”

“Có, nhưng chỉ một chút thôi.”

“Tôi có thể làm được gì không?”

Langdon suy nghĩ câu hỏi này một lúc lâu. “Hãy bảo đảm không có ai khác nghe được tin nhắn này.”

“Kể cả cảnh sát à? Một thám tử sắp đến để lấy lời khai của tôi.”

Langdon cứng người. Anh nhìn người bảo vệ vẫn đang chĩa súng vào mình. Rất nhanh, Langdon xoay người về phía cửa sổ và hạ giọng, thì thào thật nhanh, “Eugenia… chuyện này nghe có vẻ lạ lùng, nhưng vì Ignazio, tôi cần cô xóa lời nhắn đó và đừng nói với cảnh sát rằng cô vừa nói chuyện với tôi. Rõ chưa? Tình hình rất phức tạp và…”

Langdon cảm thấy họng súng ấn vào sườn anh nên quay lại nhìn người bảo vệ, chỉ cách vài phân, đang chìa bàn tay còn lại ra để đòi lại chiếc điện thoại của Marta.

Trên máy, có một khoảng im lặng dài, và cuối cùng Eugenia nói, “Anh Langdon, sếp của tôi tin tưởng anh… cho nên tôi cũng vậy.”

Rồi cô ấy tắt máy.

Langdon đưa điện thoại lại cho người bảo vệ. “Ignazio Busoni chết rồi”, anh nói với Sienna. “Ông ấy chết vì trụy tim đêm qua sau khi rời khỏi bảo tàng này”, Langdon ngừng lại. “Chiếc mặt nạ vẫn an toàn. Ignazio đã giấu nó trước khi chết. Và tôi nghĩ ông ấy để lại cho tôi một manh mối để tìm nó.” Thiên đường hai mươi lăm.

Hy vọng lóe lên trong mắt Sienna, nhưng khi Langdon quay lại phía Marta, trông cô ấy đầy vẻ nghi ngờ.

“Chị Marta”, Langdon nói. “Tôi có thể lấy lại chiếc mặt nạ của Dante cho chị, nhưng chị cần để chúng tôi đi. Ngay lập tức.”

Marta cười to. “Tôi sẽ không làm chuyện đó đâu. Anh là người đã đánh cắp chiếc mặt nạ! Cảnh sát đang đến…”

“Chị Alvarez”, Sienna nói xen vào. “Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã không thành thật với chị.”

Langdon vờ kinh ngạc. Sienna đang làm gì thế?! Anh hiểu hết câu nói bằng tiếng Ý đó.

Marta cùng ngỡ ngàng không kém trước những lời của Sienna, mặc dù vẻ bất ngờ của cô dường như là do sự thật rằng Sienna đột nhiên nói bằng thứ tiếng Ý trôi chảy và không lẫn vào đâu.

“Trước hết, tôi không phải là em gái của anh Robert Langdon”, Sienna nói bằng giọng đầy hối lỗi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...