Hóa Ra Đã Bảy Năm

Chương 17: Nỗi Sợ Vẫn Chưa Nguôi Ngoai



Khiết Tâm mơ màng tay sờ vị trí bên cạnh trống không , cô hốt hoảng mở to mắt ,ngồi bật dậy, không lẽ lại mơ ,cô từ trên giường lao xuống chạy nhanh ra ngoài , tim cô đập rất nhanh , cô vẫn biết những gì hôm qua xảy ra đều là sự thật nhưng nỗi sợ hãi trong lòng cô không thể đè nén được, cô chạy hết hành lang lầu một ,vào thư phòng anh cũng không có ở đó, mặt cô xanh mét , cô chạy vội xuống lầu miệng không ngừng gọi tên anh.

\-" Chấn Vũ...Chấn Vũ

Phương Chấn vũ đang ở dưới lầu, anh vừa mới mở cuộc họp qua trực tuyến xong đang chuẩn bị lên gọi cô xuống ăn sáng, thì anh đã nghe tiếng bước chân chạy nhanh kèm theo đó là tiếng của Khiết Tâm gọi tên anh, giọng run run như đang hoảng sợ..

Anh vội vàng đứng dậy , chân dài bước đến cầu thang, chưa đi được mấy bước , đã thấy Khiết Tâm lao xuống lầu khi thấy được anh cô ngừng lại giây lát,rồi giống như một cơn gió nhào vào lòng ôm anh thật chặt, mặt vùi vào ngực anh , Phương Chấn Vũ có thể cảm giác cả người cô còn đang run nhẹ, không do dự anh vòng tay qua ôm chặt cô vào lòng cúi đầu hôn lên tóc cô , anh biết tỉnh dậy không thấy anh bên cạnh, khiến cho cô hoang mang lo sợ.

Thấy sự bất lực của cô lúc này làm tim anh đau đớn , nỗi đau bảy măm qua của cô quá lớn , đột ngột chấp nhận hạnh phúc đến quá nhanh cũng khiến cô bất an lo sợ.Anh lấy tay vuốt nhẹ lưng cô như trấn an nỗi sợ.

\-" Khiết Tâm , anh ở đây mà , đừng sợ!"

Nhìn thấy cô mặc áo ngủ mỏng manh, thời tiết ở Pháp cuối thu khá lạnh với lại biệt thự ở vị trí ngoại ô nhiệt độ thấp hơn những chỗ khác , đã vậy cô còn đi chân trần , anh nhíu mài bế cô lên đi nhanh lại sopha ,anh mở áo khoác mình ra ôm chặt cô vào lòng ,mà từ đầu đến cuối Khiết Tâm vùi đầu vào ngực anh tay ôm anh thật chặt không nói một lời, trước mặt người đàn ông mình yêu cô không cần giấu đi sự yếu đuối, chỉ có thể ôm anh như vậy, tâm cô mà thấy bình an.

\- "Mayar lấy dùm tôi cái chăn"

Anh dùng tiếng pháp để nói , tuy Khiết Tâm không hiểu , nhưng điều cô ngạc nhiên là trong nhà có người, vì hôm qua khi đến nơi, cô chỉ thấy có hai người một là tài xế hai là quản gia nơi đây ,nhưng nếu cô nhớ không lầm nghe Chấn Vũ gọi tên họ là Farit và Peter cô còn đang suy nghĩ thì thấy một người phụ nữ trung niên người Pháp đưa tới cho anh một cái chăn , bà ta nhìn cô mỉm cười ,gật đầu nhẹ rồi rời đi.

Trời ạ ! từ lúc giờ mọi hành động , làm nũng bám người của cô bị bà ta thấy hết rồi.

Phương Chấn Vũ đâu biết cô đang suy nghĩ gì , anh lấy chăn bông đắp lên người cô rồi ôm cả người và chăn vào lòng .

\-" Khiết Tâm , nói chuyện với anh đi"

Tâm trạng Khiết Tâm lúc này đã ổn định , nghe lời cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, lúc này anh mới thấy rõ được cô, khuôn mặt trắng mịn , đôi môi đỏ hơi sưng , tóc rối nhẹ, đáng yêu không tả xiết, anh hôn nhẹ lên má cô.

\-" Khiết Tâm ..."

\-" Anh đi đâu vậy? ..em..tìm không thấy anh..em.."

Cô nhỏ giọng,nói lên nỗi bất an trong lòng mình.Anh cưng chiều vuốt má cô.

\-"Anh mới mở cuộc họp qua trực tuyến, thấy em ngủ ngon nên anh không gọi em dậy"

Anh ngừng một chút vòng tay siết lại ôm cô chặt hơn.

\-" Khiết Tâm mọi thứ đã qua.Anh hứa với em cả đời này chúng ta sẽ mãi bên nhau, dù có ra sao anh cũng sẽ không buông tay em ra.Em đừng lo sợ điều gì cả được không em?"

Không phải trong lòng anh không có nỗi sợ như cô,anh còn nghĩ nếu lần này mất cô đi ,anh sẽ gục ngã không đúng dậy nổi.

Nhưng vì anh biết với khả năng anh bây giờ anh sẽ không cho phép lặp lại những chuyện như năm xưa, anh sẽ bảo vệ cô thật tốt .

Còn về những người đã gây ra tội ác năm đó, cứ từ từ anh sẽ lấy lại cả lời lẫn vốn.Anh vốn định sau khi hai người về nước họ sẽ đăng kí kết hôn rồi đợi anh xử lí bọn người kia ổn thỏa sẽ tổ chức cho cô một hôn lễ hoành tráng.Nhưng theo tình trạng này để cô không phải lo lắng nữa anh phải đổi kế hoạch rồi.

Cô nhìn anh gật đầu nhẹ,rồi sực nhớ gì đó.

\- "Anh ,người vừa rồi là ai,sao tối qua em không thấy?"

\-" Cô ấy tên là Mayar ,phụ trách nấu ăn và trông nom nhà cửa ,cô ấy là vợ của Peter,

hôm qua em không thấy là vì cô ấy về thăm nhà,hôm nay mới trở lại,sau này cần gì em cứ nói với cô ấy"

\-" Còn bây giờ lên rửa mặt rồi xuống ăn sáng , sau đó anh đưa em đi dạo"

Nhắc đến ra ngoài , cô mới nhớ mình đến đây tìm ý tưởng cho sản phẩm lần này,

nhưng bây giờ trong lòng cô đã có ý tưởng rồi,cô nghĩ nói ra anh sẽ thích và đồng ý ngay,nhưng tạm thời không nói anh nghe ,

để tìm địa điểm lên kế hoạch lúc đó sẽ nói anh biết.Nghĩ đến đây tinh thần cô vui vẻ hẳn lên.

Mỗi người mỗi bí mật ngọt ngào dành cho đối phương.

\-" Dạ.Anh chờ em một tí"

Nói rồi cô thoát khỏi vòng ôm của anh định lên phòng.Thì bỗng nhiên anh đứng dậy bế ngang cô lên ,thong thả lên phòng ngủ.

\-"Á.Chấn Vũ anh để em xuống đi ,em đi được mà ,nơi này còn có người đó"

Chấn Vũ buồn cười nhìn cô đỏ mặt.

Anh vừa đi vừa nói.

\-"Ngoan nào .Ở đây là nước Pháp ,mấy chuyện này là hết sức bình thường với họ,với lại em không đi dép trong nhà,lạnh chân sẽ bệnh đấy"

Nghe anh nói cũng có lý ở Châu Âu họ sống rất phóng khoáng ,cô nghe lời vùi mặt vào ngực anh .
Chương trước Chương tiếp
Loading...