Hóa Ra Tôi Là Đại Thiếu Gia
Chương 74: 74: Không Dám Làm Gì
quả nhiên Ông trời không phụ lòng chiếc xe taxi đã đậu ở chỗ anh đang đứng hơn nữa người lái chính là ông lão tầm sáu mươi tuổi hoặc hơn một chút ông biết Long Vũ đang gấp gáp chuyện gì đó muốn đến nhanh liền lấy tay mở cửa ra.Anh có chút ngạc nhiên không hiểu ông đang làm gì ông lão tuy vậy chỉ nói.-"cháu muốn đến chỗ nào để bác dẫn cháu tới đấy."anh dường như bị xúc động bởi câu nói ấy không nghĩ tới việc mình mới đến chưa tới sáng mà lại có người đến đây hơn nữa lại quan tâm anh điều này khiến người vừa lương thiện cũng phải bật khóc không thành tiếng.ông lão thấy vậy có chút chưa hiểu gì Thấy anh quỳ xuống dưới đất ông vội vàng đi tới cuối người xuống hai tay nâng người anh lên không ngừng an ủi.-"có chuyện gì sao mà tự dưng cậu lại khóc vậy?"Long Vũ càng như không nghe thấy mà cứ khóc nước lên tới khi không còn nữa ông lão mới dìu anh vào ghế đằng sau ông không biết mình nên đưa cậu đi đâu chỉ đành quay người lại lung lay người anh.-"này dậy đi cậu."tới lúc Long Vũ mở mắt ra ông lão chỉ biết thở dài một hơi rồi hỏi.-"cậu muốn đi đâu?"Anh vẫn còn chưa hiểu không biết mình nên nói gì bỗng dưng mới sực nhớ ra vẻ mặt hoảng hốt Anh đành chỉ tay vào cửa kính và nói:-"Bác! bác cho cháu đi tới công ty cổ phần về tập đoàn chính trị lớn nhất thế giới Alva."-"Công! công ty cổ phần về tập đoàn chính trị lớn nhất thế giới Alva? Sao tự dưng cậu lại muốn tới đấy?"Long Vũ nghe vậy có chút ngượng ngùng bởi vì tự xưng có người đến đều anh hơn nữa lại còn dìu anh vào trong xe và khiến anh cảm nhận được khi họ quan tâm tới mình đến mức tràn đầy lo lắng cậu thêm việc buồn tủi khiến anh đâu dám nặng lời chỉ biết tự trách bản thân mình.-Long Vũ mày không được nhút nhát như vậy người ta giúp đỡ mình như vậy mày không được thể hiện không được mày không được làm vậy.hành động vừa rồi anh còn định nói lớn tiếng nhưng người khác quan tâm mình thậm chí nhiều cái mình dìu mình vào trong xe như người cha bảo vệ con trai của mình vậy càng khiến anh cảm động hơn.bất giác anh chỉ đành cúi mặt xuống lộ rõ vẻ mặt buồn rầu đáp lại bằng giọng trẻ con.-"Cháu! bác cứ cho cháu đến đấy đi rồi để cháu ở đấy cũng được."-"À, ừ."ông lão chỉ đành đưa cậu đến công ty cổ phần về tập đoàn chính trị lớn nhất thế giới Alva nhưng anh đâu hề biết người dìu mình vào trong xe chính là chủ tịch Hạ Tịch đang thử lòng anh.lý do tại sao ông lại lái chiếc xe đây là vì ông luôn thích đến tham quan cái ông thấy hứng thú nhất đó chính là sương mù bao phủ lấy cây cối hoa đều khiến cảnh vật mờ ảo ông có sở thích đó là kể lại những thứ mình gặp được viết lưu vào trong cuốn quyển sách thứ mà ông muốn có thể tự xuất bản ra thành quyển sách cũng được nên đó là lý do Ngày nào ông cũng đến đây chỉ vì ngắm cảnh đồng thời để có thể tạo ra được cái cảm xúc mới.nhưng hôm nay ông lại gặp được anh càng khiến ông nghi ngờ hơn bất giác vì không muốn biết ai biết thân phận của mình ông chỉ đành làm ông lão đèo anh về công ty của mình.quả nhiên ba tiếng sau mới đến nơi long vũ bước ra ngoài sáng vẻ nghiêm nghị cộng thêm lạnh lùng anh nhìn công ty trước mặt to lớn hơn cả công ty của cha mình quả nhiên so với công ty của cha cũng chỉ được một phần ba so với công ty đứng số một ở đây.Long Vũ càng nhìn càng không dám bước vào trong anh chỉ đành phải ra rồi thở vào coi như lấy Dũng khí để bước vào bên trong nhưng chưa vào được bỗng dưng có một bóng dángcủa nữ nhân cao thân hình nóng bỏng khiến Nam nhân nào cũng phải bị đổ gục chỉ thấy mái tóc dài được nhuộm màu hạt dẻ nước da trắng hồng cộng thêm ánh mắt sắc lạnh khiến ai cũng không dám đến gần và người đó không ai khác là Nhật Ly.nhật Ly nhìn thấy anh ánh mắt từ thân thiện thiện trở nên đáng sợ hơn Không chần chừ mà liền hỏi.-"Hửm? anh là ai đến đây làm gì?"Long Vũ thấy người trước mặt quá mạnh bạo hơn nữa hỏi thằng thừng càng khiến anh sợ sệt hơn không dám nghĩ tới việc này xảy ra trước.Tuy nhiên anh biết người đứng trước mặt chính là Nhật Ly thư ký của chủ tịch Hạ Tịch hơn nữa là quán quân của cuộc thi về karate chỉ cần bị chọc giận cũng khiến người đó phải bị gãy cả xương sườn nhớ đến đây anh bỗng chốc không dám thả mạnh chỉ dám im lặng không nói gì.nhật ly như bị trêu đùa không chịu được mà trực tiếp dẫm thẳng chân lên chân chân anh Long Vũ thấy vậy chỉ biết im lặng không dám nói gì.-"nói anh là ai? tự tiện đi tới đây hơn nữa Tôi đã hỏi không thèm nói năng gì anh định khinh thường tôi hay anh có tiềm năng mà thích làm gì thì làm?"nhật Ly càng tức càng giẫm mạnh hơn khiến lông vũ trực tiếp đau như bị búa đập vào chân chủ tịch Hạ Tịch ở trong xe Thấy thư ký mình quá mạnh bảo như vậy chỉ đành lật đật xuống xe nhưng vẫn ở trên danh nghĩa là một ông lão.-"cô kia không được đánh cậu ấy nữa."Lời vừa dứt nhật Ly quả nhiên không còn đánh nữa thậm chí còn tự buông chân mình ra ánh mắt quay sang nhìn ông lão cô cũng cảm nhận được người trước mặt mình không phải là ông lão tầm thường mà chính là chủ tịch Hạ Tịch.cô thấy vậy định cúi đầu xuống nhưng với IQ cao của mình cô biết chắc chắn là chủ tịch đã gặp anh nên mới đưa tới đây thấy mình quá Làm lố chuyện này nhật Ly chỉ đành cúi đầu xuống gương mặt vẫn bình thường.-"Cho tôi xin lỗi về việc vừa rồi đã không hỏi ý kiến của anh trước mà tự dưng lại dẫm lên chân anh như vậy tôi quả nhiên đã không lễ phép trước anh."Nhìn thấy cô thay đổi một trăm tám mươi độ khiến anh có chút ngạc nhiên một quản lý rõ là hung dữ tợn giờ tự dưng lại cúi đầu xuống hơn nữa còn xin lỗi chị vừa rồi Long Vũ tính người thẳng thắn không để tâm tới liền nói."không cần phải vậy đâu ạ dù sao chị cũng lớn tuổi hơn em hơn nữa có nhiều kinh nghiệm nên không nhất thiết phải mỗi đoạn."dĩ nhiên nhật ly không để tâm tới lời nói của Long Vũ bởi trước mặt cô là ông lão tuy có vẻ là người bình thường nhưng thật chất lại chính là chủ tịch Hạ Tịch nên làm sao cô dám thất lễ trước mặt ông được chỉ đành xin lỗi anh.Chủ tịch Hạ Tịch đi tới cầm lấy tay anh kéo vào bên trong khiến Long Vũ còn chưa kịp hoàn hồn đã bị kéo đi.việc đi Thấy vậy không dám ngăn cả chỉ biết đi theo sau bảo vệ nhìn thấy một ông lão kéo cậu vào bên trong tức giận định đuổi ra ngoài nhưng bị Nhật Ly nhìn thấy mà nói.-"hai người ông lão đã lớn tuổi được rồi mà các người vẫn muốn bị đuổi việc sao có cần tôi phải báo cáo nên cấp trên Chủ tịch để nói vậy không?"nghe tới chủ tịch hơn nữa bọn họ không dám nói gì thêm chỉ đành mở cửa ra cho ông lão và anh đi vào bên trong.bên trong lại khác hơn công ty của cha anh một trời một vực một chỗ là không có bóng người chỉ vắng tanh một chỗ thì nhiều người đều ưu tú cao ráo trắng trẻo đi tới chào hỏi nhau một cách nhiệt tình khiến anh nhìn thấy cũng phải ngưỡng mộ bởi công ty ở chỗ này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương