Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 22: Sau khi chuyện xảy ra



Trên thế gian chuyện thương tâm nhất là gì?

Đối với Trần Thiên Khanh lúc này mà nói, biết được chân tướng sự việc, là chuyện cực kì đau đớn.

Hơn mười năm bạn theo đuổi người ấy, bạn cầm tù giam giữ người ấy mười nắm, đến khi hủy diệt đi người ấy, bạn mới biết được, thì ra người kia đã từng có ý định chấp nhận bạn —– còn có gì bi ai hơn chuyện này? Không có.

Sau khi làm xong, Trần Thiên Khanh đứng dậy đi tắm rửa. Trên người hắn đều là ứ ngân, giữa hai chân thậm chí vẫn còn sót lại bạch trọc, nhưng mà so với lần đầu tiên khi bị Lục Chính Phi xâm phạm là lo sợ là nghi hoặc, thì lúc này chỉ còn sự lạnh nhạt.

Lục Chính Phi cảm giác được Trần Thiên Khanh bất thường, gã nhìn theo bóng dáng hắn, cũng không nói được gì.

Trần Thiên Khanh bước vào phòng tắm, mở nước nóng.

Hơi nước bốc lên tạo thành một làn sương mơ hồ trên tấm gương trước mặt, trong gương kia hiện lên một khuôn mặt, nhưng có chút mờ mịt không rõ.

Trần Thiên Khanh vươn tay ra, lau đi hơi nước trên đó, nhìn chằm chằm vào tấm gương.

Sau một lát, ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve mặt gương, tựa như vuốt ve khuôn mặt tái nhợt kia, khẽ thì thầm: “Trần Thiên Khanh, thật sự xin lỗi.”

Không có ai đáp lời.

Hắn kề trán lên, trong miệng bắt đầu phát ra những tiếng nức nở nho nhỏ, hắn cứ nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ, lớn mạnh đến nỗi có thể đối mặt với tất cả những gì quái dị, chỉ là khi chính hắn phát hiện ra chân tướng, mới biết được mình không có cách nào thừa nhận, không có cách nào thừa nhận sức nặng của cái gọi là sự thật.

“Thiên Khanh, thật xin lỗi.” Trần Thiên Khanh nhắm mắt lại, hoảng hốt như thấy được người kia nằm trên giường, ánh mắt oán hận nhìn hắn của người kia, cậu nói, Lục Chính Phi, tôi chết, không phải là sự trả thù tốt nhất cho anh hay sao.

Trần Thiên Khanh kia chết đi, chưa phải là sự trả thù lớn nhất với hắn, trả thù tốt nhất với Lục Chính Phi hắn, chính là biến hắn thành Trần Thiên Khanh, khiến hắn tận mắt chứng kiến, bản thân tự tay hủy diệt cậu như thế nào.

Trần Thiên Khanh ngồi xổm trên mặt đất, đem đầu giấu vào hai chân, nước ấm từ trên đỉnh đầu chảy xuống, lại làm cho hắn lạnh run.

Cốc cốc, cốc cốc, cửa phòng tắm bị gõ, giọng Lục Chính Phi ở bên ngoài truyền tới: “Thiên Khanh, em có ổn không?”

Trần Thiên Khanh tỉnh táo lại, sau đó phát hiện nước ấm đã sớm lạnh ngắt rồi.

“Tôi không sao.” Giọng hắn có chút khàn khàn, dội nước đã lạnh kia lên người, mở miệng nói: “Tôi sẽ ra ngay.”

Lục Chính Phi cũng không hỏi nữa.

Trần Thiên Khanh vội vàng rửa sạch những dấu vết trên người, quấn khăn ra khỏi phòng tắm, hắn nhìn Lục Chính Phi nói: “Anh mau thu dọn đi, lát nữa mẹ tôi sẽ về.”

Lục Chính Phi vốn cho rằng hắn sẽ buồn bực, không nghĩ tới lại bình tĩnh như vậy.

Lục Chính Phi đồng ý, rồi đi vào phòng tắm.

Trần Thiên Khanh mỏi eo đau lưng ngồi trên ghế, muốn hút thuốc, hắn không thể nhịn được trong chốc lát, vẫn rút lấy một điếu trong túi áo của Lục Chính Phi, đưa lên mũi ngửi cho đỡ thèm.

Mười phút sau, Lục Chính Phi tắm xong, để cả đầu ướt sũng bước ra.

Trần Thiên Khanh cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh giặt sạch sẽ ga giường đi, đừng để mẹ tôi nhìn thấy.”

Lục Chính Phi: “……” Nhìn người mình yêu bình tĩnh như vậy, đôi khi cảm thấy thật khổ sở.

Trần Thiên Khanh nhếch lông mày lên: “Sao hả? Muốn tôi giặt ư?”

Lục Chính Phi cũng không nói gì, lột ga giường ra, xoay người đi vào phòng tắm.

Trần Thiên Khanh biết, cho dù là hắn, có thể chạy thoát khỏi tay Lục Chính Phi thì xác suất cũng vô cùng thấp, đầu tiên đây là cuộc đấu không cân sức, Trần Thiên Khanh chỉ là thân phận thật sự bình thường, mà Lục Chính Phi lại có năng lực, nhiều nguồn lực, thứ hai, nếu không như chạy thoát ra được thì cái giá phải trả thật sự lớn, hắn biết, Lục Chính Phi có thể tha thứ bất cứ chuyện gì, duy nhất không thể chấp nhận việc Trần Thiên Khanh rời khỏi gã. Cuối cùng, nếu hắn bất hòa với Lục Chính Phi, thì đúng là giày vò lẫn nhau, đây đều là những gì hắn nên nhận lấy.

Trần Thiên Khanh ném điếu thuốc vào thùng rác, bật máy tính lên.

Đời trước có rất nhiều người khi dễ Trần Thiên Khanh, cho dù là cái người đã bị đuổi học Lưu Cảnh Dương, hay em gái hắn Lục Y Cầm, cũng có thể dễ dàng tổn thương cậu, nhưng bây giờ đã khác trước, Trần Thiên Khanh cam đoan, nếu có ai tiếp tục ra tay với hắn, hắn tuyệt đối khiến người ấy thật thảm hại.

Lục Chính Phi khó khăn giặt dấu vết trên ga giường xong, bước ra ngoài phòng tắm thì nhìn thấy Trần Thiên Khanh ngồi trên ghế, gã buồn bã nói: “Thiên Khanh, máy giặt nhà em để đâu?”

Trần Thiên Khanh cũng không quay đầu lại: “Anh đi ra ngoài ban công nhìn xem.” Kỳ thật hắn cũng không biết ở đâu, chỉ thuận miệng trả lời.

Lục Chính Phi nhìn rồi quay lại nói: “Trên ban công không có..”

Trần Thiên Khanh: “Anh đi ra phòng bếp xem sao.”

Lục Chính Phi lại quay lại: “Vẫn không thấy….”

Trần Thiên Khanh: “A, hình như ở trong nhà vệ sinh.”

Lục Chính Phi: “……”

Vô cùng may mắn là máy giặt quả thực ở trong nhà vệ sinh, Lục Chính Phi bắt tay chà sạch tấm chăn mỏng rồi giặt bằng máy thêm lần nữa, đang chuẩn bị thời gian phù hợp, thì nghe thấy hắn nói: “Giặt sạch cả quần áo của anh nữa đi.”

Lục Chính Phi: “…. Sao em không nói sớm?”

Trần Thiên Khanh quay đầu lại, nhìn gã với ánh mắt khinh bỉ: “Chính anh không tự mình giặt, còn đợi mẹ tôi giặt cho nữa ư?”

Lục Chính Phi: “……” Quên đi, không cần nói gì nữa, ngoan ngoãn đi giặt quần áo thật sạch sẽ thôi.

Bất quá, lần này gã đã có kinh nghiệm, mang cả quần áo của Trần Thiên Khanh đi giặt, kết quả mới giặt được nửa thì mẹ Trần trở về.

Liễu Hoa Mai đi vào nhà vệ sinh thì thấy Lục Chính Phi cật lực giặt quần áo, bà kinh ngạc nói: “Tiểu Lục, sao con lại giặt đồ? Bỏ đấy, mai dì giặt cho.”

Lục Chính Phi lộ ra một nụ cười ngốc nghếch: “Dì à, không có gì, con tiện tay giặt luôn.”

Liễu Hoa Mai xoay người đi vào phòng ngủ, nhìn Trần Thiên Khanh đang chơi máy tính liền trách: “Cái đứa nhỏ này sao lại làm vậy? Để khách đi giặt quần áo?”

Trần Thiên Khanh không ngẩng lên nói: “Con bảo anh ta cứ thả vào trong máy giặt, ai biết được anh ta muốn giặt tay chứ?”

Kỳ thực hắn thấy Lục Chính Phi nửa ngày không quay vào cũng biết gã muốn giặt tay, Lục Chính Phi có một ít quần áo không thể giặt máy, bình thường ở nhà đều có người hầu giặt, nhưng ở đây chỉ có thể dựa vào chính mình, chẳng qua việc Lục Chính Phi không cần máy giặt cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, khi Trần Thiên Khanh nhìn thấy vẻ mặt tức giận của mẹ Trần sao lại không biết được suy nghĩ trong lòng Lục Chính Phi cơ chứ.

Liễu Hoa Mai cả giận: “Nhưng con cũng không thể ngồi chơi trong này như vậy được.”

Trần Thiên Khanh giả bộ đáng thương: “Mẹ, chân con vẫn còn đau, không thể đứng lâu được.”

Vừa nhắc đến chân, Liễu Hoa Mai cũng hết cách, bà giận dữ nói: “Con bảo Tiểu Lục đừng giặt nữa, để mai mẹ giặt một thể, người ta đã giúp đỡ con nhiều như vậy, sao lại không biết xấu hổ thế hả.”

Trần Thiên Khanh lười nói chuyện, chỉ tiếp tục chơi.

Liễu Hoa Mai duỗi tay ra gõ gõ đầu hắn, rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Trần Thiên Khanh thở dài, thuận tay tắt trò chơi đi, nhìn giờ bắt đầu xem phim.

Lục Chính Phi giặt xong quần áo, Trần Thiên Khanh đã xem được một nửa bộ phim.

“Thiên Khanh.” Gã đi tới, trong tay còn cầm một đĩa sơn tra mà Liễu Hoa Mai mới mua: “Mẹ em mua trái cây này.”

Trần Thiên Khanh nhìn quả sơn tra, cảm thấy không có hứng thú: “Anh ăn đi”

Lục Chính Phi lại nói: “Không phải trước kia em thích ăn sơn tra nhất sao? Sao lại không ăn?”

Trần Thiên Khanh lười biếng nói: “Mông bị đau.”

Lục Chính Phi nói: “….. Được rồi.”

Vì thế Trần Thiên Khanh ngồi trên ghế xem phim, Lục Chính Phi ngồi bên cạnh gặm sơn tra, hai người đặc biệt hài hòa.

Lục Chính Phi gặm sơn tra được một lúc thì đột nhiên mở miệng nói: “Thiên Khanh, tết âm lịch năm nay, em cùng anh về nhà anh đi.”

Trần Thiên Khanh dừng động tác, quay đầu nhìn gã: “Anh chắc chắn?”

Lục Chính Phi nhổ hạt sơn tra nhìn hắn nói: “Em không đồng ý?”

Trần Thiên Khanh cười nói: “Được thôi.” —- Lục Chính Phi come out, có kết quả gì, sao hắn lại không biết chứ? Lục Chính Phi thiếu chút nữa bị cha Lục đánh đến gãy chân, bị nhốt nửa năm trong nhà, sau đó bị cha mẹ Lục nghiêm khắc giám thị, cho đến tận khi Trần Thiên Khanh tốt nghiệp đại học, Lục Chính Phi thành công chống đối được gia đình, lúc ấy mới có cơ hội tiếp tục tổn thương Trần Thiên Khanh.

Ừm, nghĩ đến ba năm không nhìn thấy Lục Chính Phi, tâm trạng hắn bỗng trở nên thật sáng sủa.

Lục Chính Phi vốn cảm giác với tính cách của Trần Thiên Khanh, nhất định sẽ từ chối thẳng thừng, không nghĩ đến hắn lại dễ dàng đáp ứng, còn cười tươi đến vậy.

Lục Chính Phi không hiểu sao thấy sau lưng lành lạnh, gã hỏi lại: “Thiên Khanh, em thật sự đồng ý?”

Trần Thiên Khanh không sao cả mà gật đầu: “Vì sao phải từ chối chứ?” Cũng không phải là hắn come out, Lục Chính Phi muốn làm gì, chỉ cần không liên lụy đến hắn là được.

Lục Chính Phi nói tiếp: “Thiên Khanh, em thật sự đồng ý cùng anh trở về?”

Trần Thiên Khanh nhìn gã với ánh mắt xem thường: “Lục Chính Phi, anh không thấy mình rất đê tiện sao?”

Lục Chính Phi trợn mắt há mồm nhìn hắn.

Trần Thiên Khanh nghiêm túc: “Chỉ cần anh không để người nhà tôi biết quan hệ giữa hai chúng ta, anh muốn làm ầm ĩ đến đâu, đều là chuyện của anh, đã hiểu chưa?”

Lục Chinh Phi ngoan ngoãn gật đầu như khúc gỗ.

Nhìn Lục Chính Phi như vậy, Trần Thiên Khanh lúc này mới vừa lòng, thuận tay gõ gõ trên bàn phím, tiếp tục xem phim.

Lục Chính Phi cứ nghĩ rằng yêu cầu của mình sẽ bị hắn mãnh liệt phản đối, không nghĩ tới lại có thể đồng ý dễ dàng như thế, chẳng những đồng ý còn có vẻ cao hứng.

Lục Chính Phi sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng Trần Tiên khanh cao hứng khi công khai mối quan hệ của bọn họ, gã nhìn Trần Thiên Khanh phấn chấn xem phim, bỗng dưng cảm thấy chuyện mình mang hắn về nhà có lẽ cần suy xét lại lần nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...