Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 37



Trong trận lung lay, y tỉnh lại, tuy rằng không có cảm giác gì đặc biệt khó chịu, thế nhưng thân thể lien tục bị cảm giác xóc nảy làm cho khó có thể tiếp tục hôn mê.

Vừa mở mắt nhìn, một đôi mắt đen âm u hiện ra.

“…Tỉnh.” Nhìn y một lát, chủ nhân đôi mắt chậm rãi mở miệng.

Sửng sốt vài giây, Tô Thần mới y thức được hiện tại đang ở nơi như thế nào. Theo bản năng cơ thể tìm các loại dược phòng thân trên quần áo.

Lại chỉ mò thấy da thịt trơn tuột.

Lần thứ hai lặng đi, cúi đầu nhìn lại, trên thân một cái áo long che đi làn da trằng, ngoài ra không còn một cái gì khác.

Trong lúc cúi đầu, cảm thấy cảm giác lan dần đến đỉnh đầu, ngước mặt – là mái tóc đã bị cắt ngắn.

Tm bỗng nhiên đập nhanh hơn – là vì khủng hoảng. Y dùng lực cắn môi, đau đớn làm y khôi phục bình tĩnh, lại ngẩng đầu đối mặt nam nhân kia: “Ngươi đưa ta đi đâu?”

“Hồi Trúc Thủy.” Nam nhân nhẹ giọng nói, nhìn cử động hoảng loạn của y, ánh mắt lộ ra thần sắc sảng khoái.

“…Ngươi biết ngươi đang làm gì không.” Y nỗ lực duy trì thanh âm nghiêm khắc của mình, “Nếu như ngươi làm khó ta, Tô Thập sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Phốc…” Nam nhân đột nhiên nở nụ cười, dừng cười, dùng âm điệu kì quái từ từ nói “Ngươi cảm thấy một người chết còn có giá trị để tìm kiếm?”

Người chết…

Tô Thần nhất thời không hiểu hắn nói cái gì.

“Li Vương hiện tại đang ở Trường Nhạc cung a.” Nam nhân nháy mắt mấy cái, ngữ điệu thong thả, “Đúng ra mà nói, là tiền Li Vương, ở đó từ hai ngày trước, tân Li Vương đoạt quyền rồi, như vậy mạng Li Vương kia vô nghĩa, mượn đao giết người, như vậy Trường Nhạc công tử ở nhờ tại Khải Vương phủ bị giết bỏ cũng rất dễ giải thích, dù sao, người trong sân toàn bộ đều bị giết hết.” Trường Nhạc công tử là xưng hô của người trên giang hồ dành cho Tô Thần, tuy rằng rất ít người gặp qua y, nhưng Tô Kỳ không hề che giấu mà cho mọi người biết hắn coi trọng Tô Thần, về sau dần dần có tên gọi đó. Người kia lại nở nụ cười nhẹ, “Thật đáng thương cho Trường Nhạc công tử, đã là người chết…”

Tô Thần một hồi sau cũng chưa thể phản ứng những gì hắn nói.

“Sau này, ngươi chính là của ta.” Nam nhân cười, cúi người xuống, chặn y lại, đưa tay ôm lấy bờ vai trắng sáng, tựa lên hõm vai y vô cùng thân thiết, “Thuộc về ta. Ngươi không bao giờ có khả năng…chạy thoát nữa…”

Tô Thần nằm cứng ngắc, khí tức ấm áp ẩm ướt quanh quẩn trên cổ y, khiến y cảm thấy phi thường…áp bức.

“…Tô Kỳ không dễ dàng lừa gạt như vậy…” Y đấu tranh một lát nói ra.

“…Ân, ta biết a.” Nam nhân mỉm cười nói, “Thế nhưng lửa rất lớn a, người bị chết cháy nhiều như vậy, lại vừa vặn có người cùng vóc người với ngươi, vóc mặt, thậm chí vết thương cũ trên tay chân đều giống, ngươi nói hắn vẫn không tin tưởng?”

Tô Thần chấn động: “Ngươi lên kế hoạch từ lâu?”

“…” Nam nhân trầm mặc một chút, sau đó khẩu khí trở nên cuồng bạo, “Đương nhiên, ta đã chuẩn bị, từ ngày ngươi muốn giết ta chạy trốn, ta mỗi ngày đều suy nghĩ đến vấn đề này.” Nắm tay y cười lạnh, đưa lên cổ hắn nói nhỏ, “Ngươi xem, vẫn đập, không phải sao?” Lại ngẩng đầu làm nũng, nhìn y, nhẹ nhàng nói, “Ngươi biết không? Lúc đó ta thực sự rất đau a, ta đau muốn chết, ta mỗi lần nghĩ đến ngươi, ta đều cảm thấy rất đau a, khó có một người ta tín nhiệm đến vậy, nhưng mà, ngươi lại muốn giết ta sau đó rời đi.” Dấu vết xấu xí trên cổ nhắc nhở Tô Thần người thanh niên này điên cuồng như thế nào.

“…ta…” ta không nghĩ muốn giết ngươi. Lời này ra đến miệng, lại cảm thấy không có ý nghĩa, trong mắt người này toát ra lửa căm thù vô luận nói gì, hắn đều nghe không vô, Nếu như cố chấp biện giải, chỉ làm  hắn thêm phẫn nộ.

“Cho nên, ta quyết định rồi, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.” Nam nhân nhếch khóe môi, lộ ra hàm rằng trắng, “Ta không bao giờ…tha thứ cho ngươi, nhưng ta lại cảm thấy ngươi rất tốt, rốt cục, ta nghĩ ra biện pháp.” Hắn nhe răng cười, nhả khí lên mặt Tô Thần, ngón tay linh xảo luồn theo áo lông để hở xoa vào bên trong, càng vào trong càng không ngừng vuốt ve, “Ta quyết định báo đáp ân cứu mạng của ngươi, thế nhưng ngược lại, ngươi phải trả giá cho việc ta không ám sát ngươi – đó là tự do.” Không có chút dục cảm, dường như đang xoa một sủng vật.

Tô Thần cau mày, cảm thấy phi thường ghê tởm.

Tuy rằng không đến mức chán ghét bị người khác đụng chạm, thế nhưng như này, đụng chạm kì lạ thái độ đối xử như với một sủng vật, khiến dạ dày y nhộn nhạo.

“A?” nam nhân nói nhỏ, “Ngươi thoạt nhìn rất không cao hứng nha.”

“VÌ sao cắt tóc ta a, không để cho ta mặc quần áo?” Y cố nén ý nghĩ dục vọng muốn nôn mửa.

“Ngươi rất am hiểu dược liệu a, ta sợ ngươi đem dược giấu ở trong tóc, trong quần áo nha,” nam nhân giải thích, “Hơn nữa, ta thích ngươi không mặc quần áo.” Lại cười xoa xoa da thịt y, “Nếu như mặc y phục, thì không sờ được a, da trơn nhẵn ấm áp như vậy, thật mềm mại.” khẽ dùng móng tay di chuyển trên cánh tay y, “Nơi này, chính là sinh mệnh.”

“…Một năm này, Khải quốc đã xảy ra chuyện gì?” Y thấp giọng hỏi, nam nhân này sợ với lần đầu gặp mặt lại càng thêm quỷ dị điên cuồng.

“Ta bây giờ là Khải Vương rồi.” Nam nhân nhếch môi, cười cực kì vui vẻ. “Lộ Lý Viên kia ngu xuẩn, cư nhiên không biết chúng ta đã lường từ trước, đầu óc hắn mười năm sống trong cừu hận không thể dùng được nữa rồi. Bất quá coi như hắn biết, cũng đã chậm, về tới Khải quốc, ai còn có thể đối đầu ta?”

Trở thành Khải vương, nghĩa là phụ thân hắn thoái vị, thế nhưng trước đây nghe nói Khải vương kia tuy rằng không để tâm triều chính, nhưng là tráng niên, thân thể cũng vô cùng khỏe mạnh.

Thấy Tô Thần dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, nam nhân lần thứ hai cười loạn: “Người sẽ có lúc phải chết, đặc biệt là người làm Vương, sớm nên tỉnh ngộ.”

Tô Thần thấy ánh mắt hắn lạnh lùng không có một tia thương hại áy náy, trong lòng run rẩy không ngừng.

Cũng là điên cuồng nhưng không giống Tô Kỳ, Tô Kỳ là cao ngạo lạnh lùng không đem thế tục để vào mắt, nam nhân này, là vì dã tâm quá lớn mà trở nên phi thường điên cuồng.

“Không cần sợ…” nam nhân vẫn khe khẽ vuốt ve y, “Ngươi xem, ngươi hiện tại chỉ có thể dựa vào ta mà sống, ngươi vốn đã là người chết.”

Tô Thần nhắm mắt, không có phản kháng.

“Ta nghĩ ngươi còn muốn chống cự.” Nam nhân cười khẽ, “Thực sự là hài tử thức thời biết nghe lời, yên tâm đi, ta sẽ thương ngươi.” Cúi đầu, chậm rãi kề sát vào môi y. Đầu tiên là liếm thử một chút, thấy y không có phản ứng, sau đó chậm rãi xâm nhập miệng y, đầu lưỡi cố sức mà quấn lấy đầu lưỡi y.

Y không có bất cứ cử động nào, cứ nằm thẳng tắp như vậy, nam nhân trên cơ thể lại thở dốc gặm cắn, y cũng không đẩy ra, cũng không có hành động đáp lại.

Qua một lát, trên người ấn đầy dấu hôn, vô luận nam nhân làm như thế nào, phân thân Tô Thần trong tay hắn vẫn mềm như cũ, không có một chút dấu hiện hưng phấn, vậy nên hắn ngẩng đầu, nhìn y vẻ mặt bình tĩnh đôi mắt nhắm nghiền.

“Mở mắt ra.”

Tô Thần thuận theo mà mở mắt.

Nam nhân trước mặt vì hưng phấn mà hô hấp có phần gấp gáp, thể nhưng con mắt lại đỏ lên đầy phẫn nộ.

Y dường như không nhìn đến thần sắc đáng sợ của nam nhân kia, chỉ đam mạc nhìn.

“Ba! Đông!” Hai tiếng động lớn đột nhiên vang lên, Tô Thần còn chưa phát giác ra chuyện gì, thì nhận ra mình bị người này bạt cho một bạt tai thân thể đánh va vào thành xe ngựa, cột sống đau nhức như muốn gãy đôi.

Cùng với đó, má phải nóng bỏng, cảm giác có dịch thể theo khóe môi chảy xuống. Có thể là môi đã bị rách.

“Vì sao không đẩy tar a?” Giọng nam tính trầm thấp.

Tô Thần trầm mặc một chút, quyết định xem có nên làm hắn tức giận hay không, tuy rằng có khả năng đã chọc giận. “Ta sợ ngươi tức giận.”do khắp cả má phải bị sưng lên, cho nên nói cũng không nói được rõ ràng, nên y tận lực nhả từng chữ từ từ nói.

Hắn cười lạnh một tiếng: “Vậy sao không thuận theo đón nhận ta?”

“Ta không thích.” Lần này trả lời thật lưu loát. Y cũng không sợ nam nhân nghe thấy thì phát cuồng nữa, bởi vì thực tế, nói rành mạch như vậy, không lừa gạt có gì không tốt.

“Vì sao sợ ta tức giận?”

Trầm mặc một chút, Tô Thần mới nói: “Ta muốn sống.”

Nam nhân giống như nghe được điều gì rất buồn cười, cười điền cuồng: “Sống, ha, ngươi cũng nói như vậy sao? Ngươi mà cũng lựa chọn kéo dài hơi tàn mà sống sao!”

Tô Thần bình tĩnh đáp: “Đúng.”

“Tốt, tốt, ta rốt cuộc cũng nhìn ra ngươi có thể chịu đựng đến mức độ nào.” Nam nhân lãnh khốc, sao đó kéo áo lông trăng trên người y ra, không thương tiếc tách hai chân y, trên mặt vẫn ý cười nhạt: “Bản thân ta muốn xem một chút, ngươi có thể làm gì để thực hiện nguyện vọng kia của mình.” Ngẩng đầu lên, vốn chuẩn bị nhìn thấy nhãn thần thất thổ của y thì hung hăng đùa cợt một phen, sau đó mạnh mẽ dằn vặt y.

Lại chỉ nhìn thấy Tô Thần vẫn bình tĩnh, có lẽ nên nói, là thần sắc hững hờ.

Song nhiệt trong cơ thế không thối lui, nhưng thấy ánh mắt y như thế, người thanh niên luôn luôn cuồng vọng không sợ trời, không sợ đất cự nhiên hắn cảm thấy cả người phát lạnh.

Y là nói thật, hơn nữa cũng đã chuẩn bị tinh thần.

Chỉ là, đáy mắt kia thỉnh thoảng hiện ra tia nhìn âm u là cái gì?

Không, có lẽ ta nhìn nhầm rồi, người này là kẻ đến con kiến cũng không thương tổn đến. Nam nhân hừ lạnh một tiếng: “Đến Khải quốc, ngươi sẽ biết mình đối mặt với cái gifi.” Không tiếp tục làm tới, một mạch rời giường, vén rèm xe lên, đi ra ngoài.

Tô Thần nhìn nam nhân đi ra ngoài, cuối cùng cả người cũng mềm ra, hai tay hơi hơi giơ lên, khoát lên mí mắt, sau đó cười khổ.

Ta muốn sống sót, nếu có một ngày, ta có thể sống đi ra ngoài, có thể nhìn thấy mọi người thì tốt rồi.

Không, hiện tại, ta, như Lộ Lý Khiết kia nói, đã là người chết, tất cả mọi người sẽ cho là y đã chết, người đã chết sẽ chẳng có ai đi tìm, hơn nữa, Lộ Lý Khiết có thể sẽ không để y xuất hiện trước mặt mọi người nữa, biết y không chết, chỉ có một mình hắn thôi.

…Coi như là vậy, y vẫn muốn sống sót, để không biết một ngày nào đó, có thể gặp lại thế giới.

Bởi vì, sống là điều khó đạt được, cho nên dù gian nan y cũng muốn sống thật lâu.

Thế nhưng, nếu như, y có thể đi ra ngoài, lại không gặp được mọi người, hoặc giả, y đến chết cũng không có tự do…

Tô Thần lãnh đạm cười.

Y cũng không thể nói trước y sẽ thành ra cái gì.
Chương trước Chương tiếp
Loading...