Hoàng Hà Quỷ Quan

Quyển 1 - Chương 9: Thạch Đài



Dịch giả: Trấn Hà Ấn.

“Quỷ nước?”Lão Thái bị dọa nhảy dựng lên, toàn thân run rẩy.

Trong lòng tôi cũng cảm giác có chút kỳ lạ nhìn điểm sáng màu xanh lá cây lơ lửng trong không trung trước mắt, tự nhủ trong lòng chẳng lẽ trên thế giới này quả thực có quỷ? Có điều cẩn thận nhìn kỹ một chút liền phát hiện ra không phải, tôi nói với hắn: “Không phải quỷ nước, đây là lân hỏa.”

“Lân hỏa? Không phải chỉ trong bãi tha ma mới có lân hỏa sao?” Thiếu Gia hỏi.

Tôi nói: “Đáy sông cũng giống vậy thôi, sau khi Hoàng Hà ngừng chảy, rất nhiều cá bị mắc cạn, sau khi nước rút hết, số cá này sẽ bị chết vì thiếu nước, năm này qua năm khác, tầng tầng lớp lớp bị vùi lấp trong bùn cát mà thối rữa, đến một độ nhất định sẽ hình thành lân hỏa bay ra”.

“Những thứ này không bị nước lũ năm sau cuốn đi sao?” Một sinh viên thắc mắc hỏi tôi.

“Ở trong hồ chắc sẽ không thể.” Tôi đáp, thật ra tôi cũng chỉ chém gió thôi, chứ thực ra lân hỏa tử đâu mà sinh ra, bản thân tôi cũng không biết, chỉ là chưa ngờ tới tình huống bị đứa trẻ ranh trước mặt vặn vẹo lý lẽ mà thôi.

Lão Thái nói: “Hứa gia, không đúng lắm, chuyện anh nói tôi cũng hiểu, có điều phải trong điều kiện nhiệt độ cao lân hỏa mới có thể bay ra, mà bây giờ anh thấy đó, thời tiết này không những không nóng mà còn hơi lạnh một chút, làm sao có thể có lân hỏa đây.”

Tôi cũng không thể giải thích thấu đáo, không còn cách nào đành nói úp mở: “Có lẽ phía dưới đó tương đối nóng.”

Mấy người nửa tin nửa ngờ, có điều luồng sáng xanh lục đang lởn vởn phía dưới đích thị là lân hỏa, nhìn kỹ mấy lần mọi người đều có thể nhận biết, giữa một vùng bóng tối lại xuất hiện quầng sáng lạnh lẽo khiến cho mọi người phát sinh cảm giác thích thú khác thường, ngày nay, ở thành phố rất khó bắt gặp được những cảnh tượng như thế này.

Chúng tôi xem thêm một hồi, cảm thấy cũng không có gì khác lạ nữa, lại quay trở lại bên cạnh đống lửa, tiếp tục tán gẫu, Thiếu Gia liền nói hay là đoạn lòng sông Hoàng Hà chỗ kia ngày xưa là nghĩa địa, nên bây giờ mới có lân hỏa, hoặc cũng có thể dưới đáy Hoàng Hà chỗ đó toàn là người chết.

Giáo sư già suy nghĩ một chút cũng đồng ý có khả năng này, bởi vì chỗ này là hạ lưu Hoàng Hà cũng là khu vực lắng đọng, nghe nói thời xưa khi Tống – Liêu đại chiến, tống quân đại bại, thi thể được ném vào trong Hoàng Hà, chảy xuôi, rồi có thể cũng bị nhấn chìm ở đây.

Trò chuyện thêm một hồi, trời đã tối hẳn, chúng tôi cắt cử người canh gác, lão Thái nhận gác ca đầu, cháu ngoại lão gác ca hai, lão Thái nói không cần luân phiên mọi người canh gác, chúng tôi đều là khách nên không phải tham gia, tôi nói thật tốt được an tâm mà ngủ.

Tôi ngủ say như chết, hôm sau thức dậy đã là buổi trưa, mấy người gặm mấy cái bánh nướng, giọng còn ngái ngủ, đi vè hướng lòng sông Hoàng Hà.

Tôi căn bản cũng không xa lạ gì với Hoàng Hà, có điều lần này về lại cũng đã cách mười mấy năm, trong lòng có chút xúc động. Gió từ dòng sông thật mạnh, thổi vào người vô cùng sảng khoái, chúng tôi vừa đi vừa ngắm nhìn bờ sông uốn lượn giống như một con trăn khổng lồ, chẳng mấy chốc đã đến bờ hồ.

Mấy chiếc thuyền bị mắc cạn trên bờ hồ, trên thuyền không có ai, lòng thuyền toàn là cát vàng.

Toàn bộ hồ giống như một cái bát cực lớn, ngấn nước trong hồ còn rất cao, sâu chắc cũng phải ngoài ba mét, nước hồ rất trong, có thể nhìn thấy phù sa dưới đáy. Có điều nước Hoàng Hà trong đục cũng không đều, đặc biệt là ở nơi sâu nhất ở giữa hồ, chỉ thấy một màu đen kịt, phía dưới có gì hay không, chúng tôi không thể thấy rõ.

Lão Thái nói bốn người đến xem quỷ nước kia nói “Đáy hồ có đồ”, chắc là chỉ chỗ này.

Chúng tôi đẩy một chiếc thuyền nhỏ trên bờ xuống, lão Thái cùng cháu ngoại chèo thuyền đưa chúng tôi ra giữa hồ. Từ phía trên nhìn thẳng xuóng, có thể thấy phần đáy giữa hồ, không thể nhìn ra cái gì khác thường.

Tôi vốn đinh ninh rằng có thể nhìn thấy thứ gì kỳ quái, bây giờ có chút thất vọng, trong lòng có cảm giác bị mắc lừa lão Thái, ngược lại biểu hiện của giáo sư già lại vô cùng nghiêm túc, lão cẩn thận híp mắt lại giống như đang soi tìm cái gì trong nước.

Chúng tôi cũng bị lây hành động của lão, cũng híp mắt nhìn, nhìn thử một chút tôi liền nghe Thiếu Gia “Ừ” một tiếng.

Tất cả mọi người nhìn về phía hắn, hỏi hắn ừ cái gì, hắn nói: “Anh nhìn xem, phía dưới một màu đen kịt, có điều là đen cũng hơi khác thường một chút, giữa hồ với những chỗ khác hình như có chút không giống nhau.”

Ánh mắt Thiếu Gia đúng là tinh như cú, tôi căng mắt cũng không làm sao nhìn ra, những người khác cũng vậy, cuối cùng giáo sư già lên tiếng: “Đi xuống xem thử một chút, nước chỗ này cũng không sâu”.

Tôi sờ thử nước một cái, nước buổi sớm có chút lạnh, không muốn xuống cho lắm, giáo sư kêu nam sinh viên đi theo tên Đan Quân, cậu ta cũng không thể làm gì hơn đành phải gánh cái nhiệm vụ cực khổ này, cởi quần dài, chỉ còn quần lửng, khoắng nước hồ cho quen một chút, sau đó nhảy ùm xuống giữa hồ Đoạn Thủy, giáo sư già ở trên thuyền kêu với theo: “Cẩn thận một chút nhé”

Chúng tôi nhìn thấy cậu ta đầu tiên bơi một vòng quanh thuyền, sau đó phịch một tiếng đâm vào trong nước nhằm hướng đáy hồ lặn xuống. Chúng tôi ở phía trên có thể nhìn thấy bóng dáng cậu ta, chỉ thấy cậu ta rất giỏi bơi lội, vờn trong nước giống như cá vậy, lượn qua lượn lại mấy vòng rồi hướng phía trung tâm sâu nhất của bóng đen mà lặn xuống, chẳng mấy chốc đã biến mất giữa màu đen thăm thẳm.

Chúng tôi chờ đợi, chừng hơn mốn mươi giây sau cậu ta ngoi lên, nhoài người lên mạn thuyền, Thiếu Gia hỏi tình hình thế nào?

Cậu ta vừa thở hổn hển, vừa hưng phấn gật đầu, run rẩy kêu lên: “Có đồ, phía dưới có một cái động lớn!”​
Chương trước Chương tiếp
Loading...