Hoàng Hậu Hỏa Ma

Chương 7-1: Chợ nước Chích (1)



Chợ nước Chích Mới năm giờ sáng, khá nhiều người tụ tập ở chợ nước Chích, Lãnh Tinh phát hiện người dân nước Chích lúc  giao dịch mặc dù tương đối thân thiện, nhưng tiêu chuẩn cuộc sống của người dân so với nước Hỏa Ma lạc hậu hơn rất nhiều, nơi này cũng tương đối lộn xộn, sau khi nàng và Cũng Vân vừa tiến vào chợ lúc đi gần như là bị đẩy. Họ rất may mắn đi đúng đường, vừa bắt đầu đã may mắn, vì vậy nàng tràn đầy lòng tin đối với hành trình sau này.

"Chúng ta ăn một chút rồi đi."Lãnh Tinh lôi kéo Cũng Vân đến trướcmột nhà gian hàng, ngồi xuống.

"Ăn cái gì?"Một nam nhân vừa gầy vừa đen chào hỏi, y phục trên người vá lại nhiều chỗ gần như không che đậy được da đen trước ngực.

Trước bàn đặt không dưới mười loại  thức ăn, chỉ là toàn bộ Lãnh Tinh chưa có xem qua, dĩ nhiên cũng không biết tên, cho nên không thể làm gì khác hơn là dùng tay chỉ."Ta muốn cái này và cái đó." Thức ăn nước Hỏa Ma và nước Chích chênh lệch rất nhiều.

"Ta dùng bánh gạo và sữa dê."Cũng Vân e sợ, nhiều năm chưa có trở về, trong lòng biết rõ mọi thứ đã khác đi, nhưng lúc thấy vẫn không nhịn được khiếp sợ và cảm thán.

Nhiều năm, đường phố nước Chích thay đổi rất nhiều, chỉ có duy nhất cuộc sống của nhân dân là không có tiến bộ. Chích Lạp Vương nhất định giống như những vị vương trước, tiêu tiền vào quân sự, cơ bản quên việc cải thiện cuộc sống của nhân dân ở nước mình. Nàng đã sống ở nước Hỏa Ma, so sánh hai nước với nhau nàng có thể không cảm thán sao?

"Chờ một chút, tới ngay." Thức ăn rất nhanh đã được đặt lên bàn. Cũng Vân cúi đầu ăn, mà Lãnh Tinh thì hứng thú hết nhìn đông tới nhìn tây, đối với nhiều thứ cũng rất tò mò, trong miệng không có một ngụm thức ăn.

"Ăn một chút gì đi."Đột nhiên, một giọng nam quen thuộc lọt vào tai, Lãnh Tinh hoảng sợ thật nhanh quay đầu trở lại, ngồi nghiêm chỉnh, khẩn trương đến sống lưng cũng cứng ngắc.

Làm sao bây giờ, là Tát Tư! ?

Một giây trước , tâm tình nàng tràn đầy sức sống tin rằng hành trình sau này sẽ thuận lợi, thế nào một giây kế tiếp liền nhảy ra Trình Giảo Kim là Tát Tư tới phá hư vận may của nàng? Nàng giương mắt liếc trộm, xác định thật sự là Tát Tư, sau đó mới chậm rãi đè thấp đầu. Áo choàng phát huy hiệu quả che giấu, mà điều duy nhất đáng ăn mừng chính là Cũng Vân vẫn cúi đầu ăn, còn chưa phát hiện Tát Tư đã ngồi xuống, nếu không Cũng Vân không kêu to mới là lạ.

Tát Tư ngồi  bên cạnh Lãnh Tinh, một hàng tướng sĩ nước Hỏa Ma cũng ngồi xuống theo, chiếm tất cả chỗ ngồi trong quán nhỏ, mà nàng và Cũng Vân thì bị bao bọc ở chính giữa.

Trái tim của Lãnh Tinh quả thật muốn nhảy ra ngoài.

"Ăn cái gì?"Nam nhân chào hỏi Tát Tư.

Một buổi sáng tinh mơ, mặt trời còn chưa lộ hết sức mạnh (ý ở đây là trời chưa nóng), nhưng dien%dan^le$quy@don Lãnh Tinh vì khẩn trương mà mồ hôi đầm đìa rồi. Nàng gần như ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng, chỉ hy vọng Cũng Vân ăn xong nhanh một chút.

Tát Tư chỉ chỉ thức ăn trước mắt.

Tại sao lại giống nàng như vậy? Cái này có tính là ăn ý giữa phu thê không? Nếu không phải bởi vì khẩn trương nàng sẽ cảm thấy rất tốt, chỉ là, bởi vì nàng không biết tên của những thức ăn đó nên mới gọi món bằng cách đó, còn Tát Tư có thể là khinh thường nhớ tên thức ăn của nước Chích là cái cái gì thôi.

"Tới ngay."

Nhìn Cũng Vân ăn xong rồi, Lãnh Tinh vội vàng trả tiền cho lão bản, chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên Tát Tư đụng phải cổ tay của nàng, toàn thân nàng cứng đờ hô hấp cũng ngưng, nàng nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp nhận lửa giận ngút trời của Tát Tư.

"Ngươi có thể mang vật đó tới đây giúp ta không?" Tát Tư chỉ vào một vật ở bên phải Cũng vân, hỏi Lãnh Tinh.

Chỉ như vậy, chỉ đơn giản như vậy, thiếu chút nữa thì hù chết nàng. Lãnh Tinh nhẹ gật  đầu đưa vật đó cho Tát Tư, tiếp đó lôi kéo Cũng Vân rời khỏi phạm vi Tát Tư ngồi.

Cho đến khi rời khỏi nơi Tát Tư ngồi mười bước, trái tim khẩn trương mới dịu xuống.

Có được bài học từ lần trước, Lãnh Tinh đi bộ tất nhiên cẩn thận kỹ lưỡng h cũng đến tòa thành này, thì nàng phải cẩn thận hơn nữa.

Nàng nói cho Cũng Vân biết tình cảnh nguy hiểm vừa rồi, sau khi Cũng Vân nghe xong sợ đến miệng mở lớn, đối với việc nguy hiểm này suy nghĩ thiếu chút nữa rơi xuống đất sợ đến không ngừng run rẩy, khi đi theo Lãnh Tinh càng thêm nơm nớp lo sợ.

"Chúng ta đến đây là để tìm người nhà của ngươi, ngươi còn nhớ rõ đường đi không?" Lãnh Tinh nhỏ giọng hỏi Cũng Vân, rất sợ Tát Tư đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh nàng, không cẩn thận bị hắn nghe được giọng nói của nàng.

Cũng Vân quay đầu nhìn một chút, chỉ về một hướng nói: "Là hướng này."

Cũng Vân dẫn Lãnh Tinh xuyên qua đám người, Lãnh Tinh đè thấp nón áo choàng, cúi đầu đi bộ.

Đi về phía trước, mắt không nhịn được nhìn xung quanh, không ngờ lại nhìn thấy Tát Tư, Lãnh Tinh bị dọa sợ đến trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ngực. Chợ nước Chích lớn như vậy, tại sao hắn nhất định chọn con đường giống như nàng? Dường như bây giờ hắn dừng ở một quán nhỏ bán đồ trang sức  của nữ nhân, căn cứ vào lòng hiếu kỳ, Lãnh Tinh kéo Cũng Vân đi về phía trước, nàng muốn nhìn một chút rốt cuộc Tát Tư đang làm gì.

Cũng Vân bị dọa sợ đến muốn chết, chỉ sợ Tát Tư vương đột nhiên xoay người thì nhìn thấy các nàng, đầu của nàng sẽ khó giữ được."Đi thôi! Lãnh Tinh, nếu không bị phát hiện sẽ nguy đó."Nàng đưa tay muốn kéo Lãnh Tinh vương phi lui về phía sau, nhưng bởi vì quá nhiều người, kéo nhiều lần cũng không thành công, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương phi đến gần chỗ của Tát Tư vương."Trở lại đi mà!" Ngàn vạn đừng  đến gần, nếu không thực sự sẽ bị phát hiện, Cũng Vân gấp gáp đến dậm chân.

Lãnh Tinh cắn môi dưới, nhón chân lên, kéo dài cổ, ngẩng cao đầu, muốn nhìn rõ ràng Tát Tư rốt cuộc mua những thứ gì. Nếu không phải là tận mắt thấy, nàng rất khó tin tưởng Tát Tư sẽ chạy trốn đi chơi đùa nữ nhân, nhưng lại không chú ý, khoảng cách của nàng và Tát Tư càng kéo càng gần.

Rốt cuộc, Lãnh Tinh thấy rõ ràng   trong tay Tát Tư cầm một cái vòng tay, vòng tay trong suốt màu bạc xinh đẹp, cũng vào lúc này, nàng bị bầy người đẩy về phía trước, ngã xuống, nàng kêu lên một tiếng, có ít nhất ba người đồng thời ngã nhào đè ở trên người của nàng.

Cũng Vân hoảng sợ khi thấy Tát Tư vương đột nhiên quay đầu, ánh mắt nghiêm nghị dieenddanleequyddoon quét về phía bốn phía, giống như đang tìm kiếm cái gì, sợ đến vội vàng ngồi xổm người xuống, ngay sau đó nhìn thấy Lãnh Tinh vương phi bò về phía của nàng.

"Không có bị phát hiện! ?"Lãnh Tinh gấp gáp hỏi.

"Hình như không có."Hai người bọn họ nằm trên mặt đất không nhúc nhích, chỉ sợ bị Tát Tư bắt tại trận.
Chương trước Chương tiếp
Loading...