Hoàng Hậu Hỏa Ma

Chương 7-4: Chợ nước Chích (4)



Nữ nhân trước kia không thèm quan tâm tới Lãnh Tinh, thì đối với Tát Tư  thái độ nàng lại chuyển biến 360 độ, bên ngoài thái độ ân cần, lại cố ý phóng điện.

"Qúy khách xin ngồi bên này, chỗ ngồi này gần trong góc, không chỉ có thể thấy cảnh trí ngoài cửa sổ, còn có thể tránh được tiếng huyên náo bên ngoài."Nữ nhân vặn eo lắc mông dẫn Tát Tư đi tới chỗ ngồi kế bên Lãnh Tinh.

Lãnh Tinh khó khăn  nuốt xuống ngụm nước miếng, co người vào vách tường, rất sợ bị Tát Tư phát hiện.

Trước đây còn cảm thấy hành trình rất thuận lợi, nhưng sau khi liên tiếp gặp Tát Tư ba lần, nàng đã không nghĩ như vậy. Cuối cùng lãnh thổ nước Chích lớn bao nhiêu? Tại sao đi tới đâu cũng đụng phải Tát Tư? Thật sự gặp quỷ mà!

"Xin hỏi ngài có uống chút gì không?" Nữ nhân cúi người xuống hỏi. Không dien&dan^le#quy@don biết ngu ngốc hay là cố ý, cảnh xuân trước bị nhìn một cái không sót thứ gì, nàng ngồi ở bàn kế bên cũng liếc thấy, chắc hẳn Tát Tư và bốn tướng sĩ đều thấy được, nhưng mà bọn hắn thờ ơ là được rồi.

"Ba bình gạo mạch, thêm một chút thức ăn." Tát Tư nói, tiện tay ném ra tiền xu như là tiền boa cho nữ nhân.

Lãnh Tinh và nữ nhân đều trợn to mắt, bởi vì số tiền xu này còn nhiều hơn tiền rượu và thức ăn gấp mấy lần. Lãnh Tinh không khỏi choáng váng, mà nữ nhân nhanh chóng nhận lấy tiền xu, luôn miệng nói cảm ơn sau đó lập tức vặn eo lắc mông chuẩn bị đi.

Lãnh Tinh không khỏi hoài nghi Tát Tư cho nữ nhân kia nhiều tiền như vậy rốt cuộc là ý gì? Nàng không vui méo miệng.

Rất nhanh, toàn bộ món ăn Tát Tư gọi đã dọn đủ lên bàn rồi, nhưng nữ nhân kia không có rời đi, đứng ở bàn của Tát Tư hầu hạ bọn họ. Nói là phục vụ bọn họ, còn không bằng nói là mượn cớ đến gần một mình Tát Tư đi, mà Tát Tư giống như không còn ý phản đối, ổn định mà ngồi xuống ăn thức ăn của hắn.

Lãnh Tinh vừa uống sữa dê nóng trong tay, vừa len lén nhìn chăm chú vào động tĩnh bên bàn của Tát Tư.

Lãnh Tinh cúi đầu uống một hớp sữa dê, sữa dê còn chưa nuốt xuống chỉ nghe thấy tiếng nữ nhân kêu lên truyền tới bên tai: "Thật xin lỗi! Ta thật sự là quá sơ ý rồi, thật xin lỗi! Ta lập tức lau giúp ngài."

Lãnh Tinh bị dọa sợ đến thiếu chút nữa phun sữa dê  trong miệng ra, nàng còn tưởng rằng là chuyện lớn gì? Chẳng qua là không cẩn thận hất rượu lên trên quần Tát Tư  thôi.

Cái này giống như phim Nhật --"Yamato Nadeshiko" nàng xem ở hiện đại. Trong phim, nữ chính vì câu tiền của nhiều nam nhân nên sử dụng thủ đoạn.

Nữ nhân vội vàng lấy ra một cái khăn lau từ thắt lưng lau quần cho Tát Tư, Lãnh Tinh vốn còn không quan tâm, nào biết nữ nhân kia ban ngày ban mặt, ở trước mặt nàng, càng lau càng đi lên phía trên, nói rõ chính là ăn đậu hũ Tát Tư, mà Tát Tư vẫn ngồi nổ định như vậy, không hiểu sao nàng lại tức giận .

"Xin theo ta lên lầu, trên lầu có quần sạch sẽ để thay." Tay của nữ nhân sờ lên phần lưng Tát Tư yêu cầu hắn lên lầu với nàng, Lãnh Tinh nghe vậy toàn thân không khỏi cứng ngắc, nàng. . . . . . Nữ nhân này lại lớn mật quyến rũ Tát Tư!

Đừng đi, làm ơn Đừng đi, Lãnh Tinh cúi đầu kêu gào ở trong lòng.

Tát Tư không nói được lời nào  đứng lên, đẩy ghế ra, đi theo phía sau nữ nhân bước lên lầu hai, Lãnh Tinh ngẩng đầu lên không dám tin nhìn bóng lưng Tát Tư biến mất ở cửa cầu thang lầu hai. Vào giờ phút này, tim của nàng ngừng đập, dường hô hấp không còn là một loại bản năng. 

Hành trình lần này đến nước Chích đối với nàng có lẽ là sai rồi, nàng thế nhưng tận mắt thấy Tát Tư phản bội hôn nhân của bọn họ!

Nàng không thương hắn, nhưng tại sao trái tim lại đau như vậy?

Lãnh Tinh cứng ngắc ngồi ở chỗ đó, chờ đợi Tát Tư mỗi một phút mỗi một giây, lại trở thành thời gian khó khắn nhất trong thiên hạ. Mười lăm phút sau, Tát Tư và nữ nhân song song từ lầu hai đi xuống, Tát Tư mặt không thay đổi đi tới chỗ ngồi ngồi xuống, nữ nhân thì vừa đi vừa vui vẻ nhìn vòng tay trên cổ tay, đợi nữ nhân đến gần, Lãnh Tinh mới nhận ra trên tay nàng chính là vòng tay Tát Tư mua ở chợ.

Tim, không nhịn được co rút một trận.

"Thật đẹp!"Nữ nhân tán thưởng mà kinh ngạc hô.

Lãnh Tinh ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Tát Tư, nhưng lại nhìn thấy khóe môi hắn mỉm cười. Nàng không nhịn được nữa, cho dù hắn phát hiện ra nàng, nàng cũng không đếm xỉa tới! Lãnh Tinh dùng sức vỗ bàn  đứng lên, tức giận đùng đùng quay đầu nhìn chằm chằm Tát Tư.

Tát Tư khiếp sợ đứng lên, không thể tin nhìn Lãnh Tinh."Ngươi --"Tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi này? Không phải nàng đang ở nước Hỏa Ma sao?

Bốn vị tướng sĩ cũng giật mình đứng lên."Lãnh Tinh vương. . . . . ."Ý thức được thiếu chút nữa nói ra tên của  Vương phi, các tướng sĩ vội vàng dừng lại.

"Ta, ngươi còn nhận ra ta là thê tử của ngươi sao?" Lãnh Tinh lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm vào đôi mắt kinh hãi của Tát Tư, trong lòng tràn đầy uất ức.

Sau khi hết khiếp sợ, sự tức giận của Tát Tư bắt đầu dâng lên, quát: "Ngươi vậy mà len lén theo tới đây!" Nàng thật là to gan, vậy mà gạt hắn bất chấp nguy hiểm theo đến nước Chích.

Chẳng lẽ mấy lần trước hắn nghe thấy giọng nói của nàng cũng không phải là hắn nghe nhầm? Nàng cơ bản là đi theo phía sau hắn, mà hắn lại không phát hiện sự tồn tại của nàng.

Thân thể Tát Tư căng thẳng, nắm chặt quả đấm, gân xanh nổi lên nhìn Lãnh Tinh.

"Nếu không phải là ta theo tới đây, sự bất trung của ngươi ta vĩnh viễn cũng chẳng hay biết gì."Lãnh Tinh cắn chặt răng, nói rõ ràng từng chữ từng chữ, tim bị hành động Tát Tư tạo ra một lỗ thủng lớn.

"Ngươi đang nói cái gì!?" Tát Tư không kềm được sự tức giận rống to lên. Nàng làm sai, còn dám biện một đống lý do đỗ lỗi cho hắn.

Lãnh Tinh oán hận nhìn Tát Tư, cố nén nước mắt trong hốc mắt, thề tuyệt đối không rơi nước mắt ở chỗ này. "Ngươi làm cái gì trong lòng ngươi biết rõ, không biết xấu hổ!" Lãnh Tinh không chút lưu tình chỉ trích Tát Tư, ánh mắt sắc bén  quét về phía nữ nhân.

Nữ nhân sợ đến lùi lại một bước dài, cà lăm nói: "Xanh. . . . . . Màu xanh dương. . . . . . Mắt!" Lời nói của nữ nhân đưa tới chú ý của nhiều người hơn.

Tát Tư vươn tay chuẩn bị bắt lấy Lãnh Tinh, nhưng Lãnh Tinh đã nhanh hơn hắn một bước xông dieenddanleequyddoon về phía nữ nhân trợn to cặp mắt , đoạt lấy vòng tay trên tay nàng, lớn tiếng nói: "Đây là vòng tay của ta, tại sao ngươi tặng cho nàng!?" Khi chạy tóc đỏ của Lãnh Tinh  hoàn toàn bại lộ ở trước mắt mọi người.

"Lãnh Tinh!"Tát Tư phẫn nộ mà rống lên nói, trong nháy mắt đi tới bên cạnh nàng, vô cùng tức giận nói: "Không cho phép càn quấy nữa!" Hắn dùng lực bắt lấycánh tay của nàng, giận đến mức không ngừng lắc lắc nàng. Tát Tư bây giờ và Tát Tư tỉnh táo biết kiềm chế lúc trước hoàn toàn khác xa nhau, nữ nhân nhìn thấy không khỏi sững sờ.

Toàn bộ người trong quán rượu tới gần chỗ của bọn họ, không thể tin nhìn tóc đỏ và con mắt màu xanh  của Lãnh Tinh, mọi người bàn luận ầm ĩ.

"Tránh ra! Ta ghét ngươi!"Lãnh Tinh đẩy Tát Tư, trong miệng không ngừng mắng, cuối cùng không nhịn được nữa nước mắt chảy xuống. "Ta không cần gặp lại ngươi, ngươi thật quá đáng! Tại sao có thể đối với ta như vậy? Chúng ta mới tân hôn mà! ?" Trong tay nắm tay vòng tay không ngừng đánh vào ngực của hắn.

Tát Tư từ những lời chửi mắng của Lãnh Tinh cũng hiểu sơ sơ chuyện gì đang xảy ra, trở lại trên thuyền bọn họ tiếp tục tính sổ. "Nàng đi theo ta."

Sự tồn tại của bọn hắn đã đưa tới chú ý, rất nhanh người nơi này rồi sẽ biết thân phận của bọn hắn, đến lúc đó muốn rời khỏi đây sẽ khó khăn. Tát Tư dứt khoát ôm Lãnh Tinh vào trong ngực, ra hiệu cho bốn gã tướng sĩ rời khỏi quán rượu này, dọc đường đi đầu của Lãnh Tinh cũng không ngẩng lên, chỉ một mực chôn ở trong ngực Tát Tư, ủy khuất rơi lệ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...