Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 1 - Chương 31: Hạ Lan Khâm



Khi nhìn rõ người đó, Y Nhân suýt nữa bật ra ba tiếng ‘Hạ Lan Tuyết’ nhưng ánh mặt trời lấp loáng, cô lại nuốt câu đó xuống.

Người đó quả thực rất giống Hạ Lan Tuyết, nhưng nhìn kỹ một hồi lại thấy khác xa nhau.

Tuy dung mạo tương tự nhau nhưng gương mặt Hạ Lan Tuyết hệt như hoa đào tháng ba, quyến rũ khiến người ta lóa mắt còn kẻ trước mặt đây lại như một thanh bảo kiếm đã tuốt vỏ, tuy cũng khiến người ta lóa mắt nhưng chẳng phải bởi quyến rũ mà vì sát khí và anh khí ngời ngời toát ra từ con người y.

“Cô là người trong cung đó à?” Thấy Y Nhân ngây người nhìn mình, y liền tra kiếm vào vỏ, tươi cười hỏi.

Y Nhân còn chưa kịp đáp lại đã nghe tiếng bước chân rầm rập, hai đội thị vệ trong cung vội vàng chạy tới, vừa trông thấy kẻ đó đã quỳ xuống sợ sệt nói: “Chúng nô tài hành sự bất lực, khiến đại tướng quân phải vất vả rồi.”

“Quả là đáng phạt!” Kẻ vừa nãy còn cười cười nói nói chợt sầm mặt xuống, đến cả Y Nhân đứng bên cũng cảm nhận được áp lực nặng nề từ trên người y tỏa ra: “Ngay trong hoàng cung nội uyển mà mấy kẻ vô lại này vẫn tha hồ đánh đấm nhau, chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải bọn ngoại bang sẽ cười thiên triều ta toàn loại vô dụng sao?”

Mọi người càng hoảng sợ, cúi rạp đầu xuống, chẳng dám nhìn y.

“Thôi được, nể tình các ngươi cũng là lần đầu, lần này bản tướng quân không truy cứu nữa, đưa bọn chúng đi tra hỏi cho kỹ.” Người đó điểm tới là dừng, không làm khó dễ thêm nữa, khí thế như Thái Sơn áp đỉnh đó cũng tan biến theo câu nói vừa buông.

Rốt cuộc Y Nhân cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Những kẻ khác cũng như được tha bổng, kéo theo mấy tên thích khách bị đánh tới bò lê bò càng, trật tự lui xuống.

“Sao cô vẫn còn ở đây, không phải về cung hầu hạ sao?” Đợi đám thị vệ lui xuống cả, người kia quay lại, thấy Y Nhân vẫn đứng yên chỗ cũ liền nheo mắt tò mò hỏi: “Vừa nãy cô lẩn tới đây định trốn việc đúng không?”

Dáng vẻ bây giờ của y so với vị đại tướng quân uy nhiếp chúng nhân khi nãy thật là cách nhau một trời một vực.

Y Nhân nghĩ đi nghĩ lại mới đáp: “Nói đúng ra, nếu chẳng có việc gì làm thì đâu gọi là trốn việc, cùng lắm chỉ là vô công rồi nghề thôi.”

Kẻ đó nghe nói ngẩn người, liền cười phá lên, vừa cười vừa hỏi: “Chắc chắn cô không phải người trong cung, thế cô là ai?”

“Ta là Y Nhân, ngươi là ai?” Y Nhân hồn nhiên hỏi lại.

“Hạ Lan Khâm…” Y Nhân ngắc ngứ nhắc lại rồi chìa tay ra, mỉm cười với y: “Rất vui được biết ngươi, ngươi đánh nhau giỏi lắm.”

Hạ Lan Khâm cũng thản nhiên chìa tay nhưng chẳng hề bắt mà đập một cái vào lòng bàn tay cô, cười nói: “Hay lắm, Y Nhân, bản vương biết rồi.”

Y Nhân chỉ thấy lòng bàn tay tê dại, vội rụt tay lại, sực nhớ ra: thời xưa đâu có nghi thức bắt tay mà chỉ có tục đập tay kết giao trong quân đội thôi – Hạ Lan Khâm lại quá mạnh, đập tay với y hèn chi chẳng đau tay.

Thấy Y Nhân mặt nhăn mày nhó, đau đớn ra mặt, Hạ Lan Khâm lại cười phá lên.

Y Nhân bĩu môi, không khỏi ngờ là y cố ý ra tay.

“Khi nãy cảm ơn ngươi nhé, ta đi đây.” Đã chịu ơn người ta, để tránh y bắt làm chuyện gì đó vượt ngoài khả năng để báo ân, Y Nhân quyết định chuồn trước là hơn.

Có lúc ân tình lại là gánh nặng to lớn nhất, chẳng có cách nào thoái thác.

Cô quay phắt người bỏ đi.

Hạ Lan Khâm chẳng ngờ cô nói là làm, tuy đột ngột nhưng cũng rất dứt khoát thú vị, tựa như một chú cá giảo hoạt, kéo cả lưới theo.

Y nhướng mắt nhìn theo bóng cô, cười thầm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...