Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 16: Chương 16: Trừng Mắt Nói Mò



CHƯƠNG 16: TRỪNG MẮT NÓI MÒ

Editor: Luna Huang

Mạnh di nương cùng Vu Tịnh Hoa đều là trong lòng vui vẻ, nghĩ đến chuyện Vu Xá Nguyệt đâm bát hoàng tử bị thương chọc giận mấy vị trong nhà này a.

Hai người đến gần hành lễ, mới nhìn thấy trong phòng còn một người khác quỳ ngồi trên mặt đất.

“Vị này chính là. . .” Mạnh di nương lén quan sát, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu của nàng lê hoa đái vũ câu tâm thần người, liền cùng Doãn Thu Minh một dạng giống yêu tinh. Hơn nữa nhìn hơi có nhìn quen mắt a.

Lão phu nhân mở mắt ra, trong mắt vẫn chưa thập phần tức giận, chỉ là ngữ điệu thản nhiên nói “Xem ra mỗi người các ngươi tin tức rất linh thông, nhanh như vậy đều biết rồi.”

Mạnh di nương cùng Liễu thị cười mỉa một chút, Triệu thị nghiêm túc không có phản ứng.

Vẫn là Vu Hàn Thiên xem xét Vu Xá Nguyệt, thở dài nói “Được, đều ngồi đi. Nếu người đã đông đủ, Nguyệt nhi ngươi nói đi, mặt mũi này của ngươi là làm sao.”

Cái mông của Mạnh di nương còn chưa ngồi ngay ngắn vừa nghe lời này nhảy lên lại, không dám tin chỉ vào Vu Xá Nguyệt nói “Cái, cái gì? Đây là Nguyệt nào ——”

Liễu thị giễu cợt ha hả cười “Mạnh tỷ tỷ hảo hảo ngồi vào chỗ của mình đi. Vừa mới bắt đầu chúng ta cũng là vẻ mặt này, cũng không tin, tam tiểu thư tướng phủ ta là chuẩn bị bay lên rồi.”

Lão phu nhân cúi đầu giục một tiếng “Lão tam, nói.”

Vu Xá Nguyệt ngay từ đầu chưa phản ứng kịp, nàng vừa vào cửa đã bị cưỡng chế quỳ xuống, sau đó mọi người nói cùng không nói, lúc này sắp ngủ, hơn nửa ngày mới nhớ tới “Lão tam” Chính là nàng, ngẩng đầu nhìn lão phu nhân.

Lão phu nhân nhìn phản ứng của nàng, trong lòng thở dài, mặt mũi của nha này quá áp Lưu Vân hài tử kia rồi, chính là phản ứng vẫn chậm như cũ, đáng tiếc. . .

Mạnh di nương một lần nữa ngã ngồi trên ghế, hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm Vu Xá Nguyệt, trong lòng ngoại trừ khiếp sợ, còn mang theo phẫn nộ cùng căm hận. Trách không được, trách không được tương tự với gương mặt câu dẫn của Doãn Thu Minh như vậy. Vừa nhìn như vậy, không phải là hình dạng Vu Xá Nguyệt có thai ký nên có sao.

Vu Tịnh Hoa lúc nghe xong cả người run, hiện tại chính vô lực tê liệt trên ghế ngồi, thật lâu bất năng từ đó hòa hoãn.

Đây hết thảy biến hóa quá nhanh, nàng trước vẫn cảm thấy trong nhà này ngoại trừ Vu Lưu Vân, thì bản thân lớn lên đẹp mắt, được lão phu nhân thích nhất. Dù cho không hơn được Vu Lưu Vân, cũng là độc lĩnh trong đám thứ nữ. Mặt của mặt của này, thế nào bỗng nhiên khỏi rồi?

Vẫn thờ ơ lạnh nhạt Vu Lưu Vân thấy Liễu thị kỳ quái cùng thất thố của Mạnh di nương, rốt cục mang theo chán ghét lên tiếng “A ~ cái chuyện này, cũng đáng các ngươi sợ như thế?”

Nàng từ trước đến nay chướng mắt mấy thứ nữ di nương địa vị thấp, trong ngày thường cũng căn bản không để ý tới không lai vãng. Tổ mẫu sớm đồng ý hết thảy đều của tướng phủ hết thảy đều là đích xuất trưởng tử trưởng nữ đại phòng bọn hắn. Đám người kia còn tranh giành đố kỵ nhớ nhung thứ không thuộc về mình, buồn cười.

Dù cho hôm nay tam muội muội này trở nên mạo mỹ, nàng cũng hiểu được bất quá chỉ là thân phận đê tiện, nếu không phải mẫu thân lôi kéo, nàng mới không muốn tới nơi này lãng phí thời gian.

Đại phu nhân thấy nữ nhi mình không quá cam tâm tình nguyện, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của nàng “Được rồi được rồi ~ tổ mẫu ngươi còn ở đây.”

Vu Tịnh Hoa cùng Vu Lệ Hương đều là mím môi không dám phản bác, thầm nghĩ ngươi đứng nói chuyện không đau lưng. Chỉ có Vu Âm Nhi núp ở phía sau Triệu thị bất động.

Dưới vài ánh mắt bắn phá, Vu Xá Nguyệt rốt cục nghĩ xong lí do thoái thác, lão nhân cổ đại nhất định là rất phong kiến mê tín, nên há miệng liền hướng thần a thần a phật mà dựa, nhất định là không sai.

Vu Xá Nguyệt tội nghiệp lau mắt, ngữ điệu mềm nói “Nguyệt nhi. . . Đêm qua quỳ ở linh đường, hỗn loạn hỗn loạn, không biết thế nào mơ thấy mẫu —— Doãn di nương.”

Báo mộng? Trong mắt lão phu nhân lóe lên tinh quang “Nàng và ngươi là nói cái gì?”

“Nguyệt nhi mơ thấy quanh thân di nương đều là kim lóng lánh, thập phần chói mắt. Nàng nói rất nhiều lời kỳ quái, Nguyệt nhi nhớ không rõ nói gì đó, nhưng nhớ kỹ nàng lấy tay sờ mặt của ta. . . Sau khi tỉnh lại đã cảm thấy, cả người đều thanh minh không ít, cái gì cũng thông thuận.”

Vu Hàn Thiên nghe đến đó, vừa cẩn thận nhìn nữ nhi này một chút, nữ nhi hơn mười năm hắn chưa từng nhìn qua. Đại phu nhân thoáng nhìn ánh mắt của Vu Hàn Thiên, trong lòng chập chờn trầm xuống.

Lão phu nhân tiếp tục truy vấn nàng “Sau đó thì sao?”

“Nguyệt nhi không nghĩ quá nhiều, sáng sớm Ngưng nhi nói trên mặt ta đổ mồ hôi, bảo rửa mặt. Rửa xong nước lại màu đỏ, Nguyệt nhi còn cho là mình sắp chết ô ô ô. . .” Vu Xá Nguyệt nói xong cũng khóc lên.

Vu Tịnh Hoa không biết người khác tin hay không, nàng vừa nghe cũng biết là giả. Trong nháy mắt tức giận đến thẳng muốn đứng lên mắng chửi người, buổi chiều hôm qua còn sinh long hoạt hổ đánh người khóc lóc om sòm, hiện tại lại giả bộ nhu nhược nói là Doãn thị báo mộng? Thực sự là hồ lộng quỷ đâu! Mạnh di nương biết Vu Tịnh Hoa thiếu kiên nhẫn, nắm tay nàng âm thầm báo cho nàng.

Lão phu nhân thở dài nói “Ôi đừng khóc ~ sau đó thì sao?”

“Sau đó. . . Nguyệt nhi quay vừa nhìn mặt nước, thai ký không còn nữa.” Vu Xá Nguyệt dùng ngữ điệu vô tội kết thúc đoạn nói dối này.

Di nương mấy phòng nghe xong mặt mặt dò xét, tuy rằng nguyên do ly kỳ, thế nhưng tựa hồ cũng chỉ có như vậy có thể giải thích thông. Vốn cho là tam cô nương là một người không có ích lợi gì, nhưng hiện tại xem ra thật là biến dạng lớn. . .Đây đối với thiên phòng các nàng mà nói không phải là chuyện gì tốt a.
Chương trước Chương tiếp
Loading...