Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 92: Chương 92: Khai Đàn Làm Phép



CHƯƠNG 92: KHAI ĐÀN LÀM PHÉP

Editor: Luna Huang

Rất nhanh, chuẩn bị xong đạo sĩ liền tới. Vu Xá Nguyệt đây là lần đầu tiên nhìn thấy vịđạo trưởng này.

Hắn thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, ước chừng trên dưới ba mươi, một thân đạo bào truyền thống hoàng sắc, sắc mặt túc mục trầm tĩnh, nhìn bình ổn trung hoà. Vu Xá Nguyệt nhìn hắn, cảm giác người này tướng mạo thập phần chính trực.

Cũng đúng… Trong lòng Mạnh Như Tuyết thập phần tin tưởng Vu Xá Nguyệt chính là uế vật, tự nhiên cũng không cần thu mua nhiều giang hồ phiến tử.

Đạo sĩ kia đầu tiên là hướng lão phu nhân làm lễ, sau đó lên đài cao bắt đầu làm phép.

Đầu tiên là ba nén nhang tế thiên, lúc lại lấy giấy vàng ra vẽ bùa. Ống tay áo rộng vung lên, phù chú thuận thế bay lượn trên không trung. Hắn quát một tiếng: “Đuổi quỷ trận!”

Song chưởng hoa viên, phù chú theo động tác hoa lạp lạp bay lượn, cuối cùng lại bịđặt lên một xấp, đốt thiêu cháy. Vu Xá Nguyệt thầm than, nội lực luyện võ công của cổđại, thật là hữu dụng!

Sau đó, đạo sĩđứng lên ba đạo pháp kỳđón gió vũđộng, đem cờở trên bàn. Cầm lấy đao nước chảy mây trôi vũđộng.

Thấy trận thế vậy, lão phu nhân liên tục gật đầu. Triệu di nương càng nhìn chăm chú, Vu Xá Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng, cảm thấy nàng phân minh giống như là một mọt sách thấy bài tập.

Trận pháp này làm có thể có gần nửa canh giờ, cuối cùng nói sĩ thu công, đi xuống đái.

Lão phu nhân lập tức đứng lên, được Vu Hàn Thiên đỡ, bước nhanh đón. Di nương cùng các tiểu thư bước nhanh đuổi theo.

Lão thái thái nóng nảy hỏi: “Đạo trưởng, trong phủ ta đây thế nào?”

Đạo sĩ lần thứ hai thi lễ, nghiêm mặt nói: “Lão phu nhân yên tâm, bần đạo hạ trận pháp đuổi quỷ, có quỷđuổi quỷ, vô quỷ có thể cầu phúc.”

Nhưng điều này hiển nhiên không phải làđáp án lão phu nhân mong muốn, nàng tiếp tục cấp thiết truy vấn: “Vậy đạo trưởng có thể nhìn ra được trong phủ ta đây đến cùng có uế vật hay không? Hoặc là uế vật ở nơi nào? Còn thỉnh đạo trưởng thanh trừ yêu ma quỷ quái này a!”

Đạo sĩ có chút do dự, “Bần đạo tạm thời còn ——”

Hắn còn chưa có nói xong, chợt nghe bên kia truyền đến một tiếng thê lương: “A ——chết, chết người rồi!”

Mọi người đều là cả kinh, thế nào làm phép là có thể chết người? Bọn họ bỗng nhiên chỉ thấy Bạch Liên từ tây viện lảo đảo nghiêng ngã chạy tới, sắc mặt nàng tái nhợt trong mắt mang theo kinh khủng cùng nước mắt.

Trước mắt khẩn yếu như vậy, lão thái thái bị tiếng nói chết người này làm hoa mắt, hầu như sắp ngã sấp xuống. Vu Hàn Thiên một tay thật chặt đỡ lão phu nhân, cả tiếng quát lớn Bạch Liên, “Ngươi nói cái gì chết người rồi!”

Bạch Liên đã chạy tới, lại ngã nhào trên đất, kêu khóc nói: “Là tam tiểu thư, trong viện của tam tiểu thư, chết người rồi…”

Ánh mắt của Vu Xá Nguyệt hơi phóng đại, có chút không quá tin tưởng. Trái lại Vu Tịnh Hoa trực tiếp hoảng sợ hét rầm lêm, “Là ai! Ngươi nói là ai chết!”

Mọi người còn chưa phản ứng kịp, Vu Xá Nguyệt lập tức quay đầu lại chất vấn Vu Tịnh Hoa: “Nhị tỷ tỷ vì sao gấp gáp như vậy, rốt cuộc là chết thật hay chết giả vẫn còn là vấn đề? Nhị tỷ tỷ tin cũng không phải là quá nhanh rồi sao!”

Lão thái thái vừa nghe hữu lý, trái tim hòa hoãn không ít.

Vu Tịnh Hoa tự biết nói sai, thoáng cái che miệng. Mà Mạnh di nương còn lại là lo lắng Vu Tịnh Hoa bụng dạ thẳng thắng, lại bị lại bị Vu Xá Nguyệt kéo xuống hãm hại, nhanh lên lớn tiếng phản bác, “Tam tiểu thư ngươi không nên quá khi dễ người! Chớ chuyện gìđều cho Tịnh Hoa! Đại sư vừa làm phép, trong viện ngươi liền chết người! Chuyện này đơn giản là rõ ràng! Ngươi đừng vội đẩy nữa!”

Mạnh Như Tuyết mang trên mặt biểu tình kích động, nói không nên lời đây là cười hay làđang sốt ruột, Vu Xá Nguyệt ở sắc mặt của nàng đọc được một câu nói: Ta rốt cục chứng minh được ngươi là yêu ma!

Nhưng Vu Xá Nguyệt vẫn là sắc mặt bình tĩnh nói: “Ta chỉ là hỏi một chút mà thôi. Mặc dù Bạch Liên là nha hoàn của ta, nhưng nàng bỗng nhiên điên điên khùng khùng, chạy tới thì nói trong viện ta chết người. Ta còn cái gì cũng không phát hiện. Bằng lời nói của một bên, tổ mẫu cùng cha cũng là sẽ không tin tưởng nàng. Nhị tỷ tỷ, ngươi quá nóng lòng a.”

Câu cuối cùng của Vu Xá Nguyệt nói ý vị thâm trường, Vu Tịnh Hoa lo lắng lui về phía sau hai bước, “Ngươi, ta chỉ là——”

Khương Tình Tuyết đẩy Vu Lưu Vân một cái, Vu Lưu Vân bỗng nhiên lên tiếng: “Đây rốt cuộc là ai chết! Chúng ta nhanh đi nhìn a! Ở chỗ này nói nhiều như vậy thì cóích lợi gì.”

Vu Xá Nguyệt cau mày nhìn về phía Khương Tình Tuyết, không phản bác nữa.

Lão thái thái vừa nghe, lập tức kéo tay áo của đạo sĩ nói: “Đạo trưởng a, cũng chẳng biết tại sao bỗng nhiên chết người, còn thỉnh

đạo trưởng cùng đi xem!”

“Lão phu nhân khách khí, ta tự nhiên phải xem.”

Cảđám hạo hạo đãng đãng đi tây viện của Vu Xá Nguyệt, Vu Xá Nguyệt ở trên đường liền không nhịn được thở dài, đây cũng là từ lúc sinh ra ở tướng phủ tới nay, trong viện lần đầu tiếp đãi nhiều đại nhân như vậy đi.

——

Mọi người vừa vào viện tử, nhìn thấy một người mơ hồ nằm trong vườn hoa. Chung quanh một mảnh hải đường bịđào lên thất linh bát lạc, hình dạng thập phần tiêu điều.

Liễu di nương kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ thật đúng là chết người rồi?”

Mọi người vừa nghe, bước nhanh xúm lại. Chỉ thấy một nha hoàn mặc xiêm y thanh bạch sắc mặt hướng đất mà nằm, hai tay của nàng xen vào trong bùn đất xanh đen dưới thân, hai bên trái phải còn một cái xẻng.

Nhìn thấy loại tràng cảnh này, Vu Tịnh Hoa sợ lập tức lấy tay che miệng, kinh hoảng không biết làm sao.

Mạnh di nương chỉ cảm thấy người này nhìn quen mắt, nàng tiến lên hai bước cẩn thận nhận rõ, thập phần hoảng trương nói: “Đây là… Lẽ nào Thanh Hạnh? Không thể nào!”

Vu Hàn Thiên lập tức tiến lên, dùng chân đá một cái đãđem nha hoàn kia xốc lên. Mặt dính đầy bùn, cư nhiên thật là Thanh Hạnh! Dưới thân nàng có cái hố to, hai tay của nàng chính làđưa vào trong hố!

Vẻ mặt Khương Tình Tuyết kinh ngạc, đây…

“A!” Vu Tịnh Hoa nàng kêu sợ hãi, đặt mông ngồi dưới đất, sợđến mục trừng khẩu ngốc, nước mắt bùm bùm rớt xuống.

Tất cả mọi người cho rằng Vu Tịnh Hoa là thương tâm, nhưng Vu Xá Nguyệt lại cảm giác thái của nàng chân thật cóý tứ, nàng rõ ràng là sợ a. Tại sao có thể như vậy? Lẽ nào chết người không nằm trong dự liệu của nàng sao?

Mạnh Như Tuyết theo theo gào khóc, nhào qua quỳ trên mặt đất, khóc tang, Thanh Hạnh, Thanh Hạnh là nha đầu là theo nàng lâu nhất thân nhất, đây không khác chém một cánh tay của nàng a.

“Chuyện gì xảy ra? Nha đầu của chi thứ hai thế nào sẽ chết ở chỗ Nguyệt nhi!” Trong lòng lão phu nhân sinh sôi tức giận, dùng sức gỗ quải côn. Một nha hoàn có chết hay không nàng hoàn toàn không thèm đểý, nhưng nàng đểý là thật có uế vật xuất hiện a!

Mạnh Như Tuyết chợt xoay người lại nhào qua lôi cánh tay Bạch Liên Bạch Liên mãnh diêu: “Đây rốt cuộc bởi vì sao! Nha đầu của ta đã xảy ra chuyện gì!”

Bạch Liên cũng là khóc nước mũi nhìn thoáng qua Vu Tịnh Hoa, Vu Tịnh Hoa nhanh lên cúi đầu lau nước mắt.

Vu Hàn Thiên thấy vậy sắc mặt trầm xuống, thập phần nguy hiểm nói: “Nói mau!”

Vì vậy Bạch Liên lên tiếng khóc lớn, “Ta, ta ở trong sân làm việc a… Hôm nay trong viện không người. Thanh Hạnh nàng qua đây, đào đất trong vườn hoa, đào đào… Nàng bỗng nhiên ngã xuống, ta qua vỗ nàng, liền, liền phát hiện nàng không còn thở nữa…”
Chương trước Chương tiếp
Loading...