Hoàng Hôn Huyết Sắc

Chương 24



Kết thúc

Penn theo Ralph tới hầm rượu, hầm rượu trong lòng đất thoạt nhìn đã bị bỏ quên rất lâu, ngoại trừ bụi bặm tràn ngập cùng giá rượu trống trơn, cái gì cũng không có. Quản gia đốt một ngọn đèn dầu rồi khóa cửa rời đi.

Ralph ngoan ngoãn quỳ gối chính giữa, vẻ mặt không chút biến hóa, ánh mắt mất đi sinh khí lúc này càng tiếp cận màu lam đậm, bên trong lại không có phẫn nộ, bi thương hay không cam lòng… So với con người, hắn nhìn càng giống như một con búp bê tinh xảo. Penn đi qua khụy gối trước mặt thiếu niên, nhìn vào trong mắt hắn, hy vọng có thể xuất hiện kỳ tích, Penn cười khổ, y lại có một ngày hy vọng kỳ tích!

Bất kể cái gì cũng không xảy ra, y chỉ có thể nhìn thân thể gầy yếu mỏng manh liên tục run rẩy trong nhiệt độ cực thấp mùa đông. Penn cứ quỳ trên đất cứng cùng thiếu niên như vậy, cho đến lúc thân thể hư vô bị rét lạnh đông thấu, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi… Ralph hình như lại lớn hơn một chút, đứng thẳng tắp ở đầu cầu thang, ánh mắt càng thêm ảm đạm không ánh sáng, quanh người hắn dường như bị một loại khí tức như không khí rét lạnh trong hầm rượu bao phủ, Penn nhìn theo điểm cuối của ánh mắt hắn, một người đàn ông đang dầm trong vũng máu, cổ vặn vẹo với độ cong mất tự nhiên.

“ Ông chủ….”

Lão quản gia xông đến, thấy người đã chết cùng cậu chủ vô cảm đứng trên thang lầu, sau đó tắt tiếng, một lát sau, lão già thấp giọng nói ông chủ không cẩn thận ngã xuống cầu thang qua đời.

Ralph trẻ tuổi vẫn không chút biểu tình, hắn chỉ gật đầu đồng ý khi quản gia hỏi có cần báo tang hay không, sau đó đi về phòng ngủ. Penn đứng dậy lên theo, sự thờ ơ cùng bình tĩnh không hợp tuổi làm trong lòng y đại khái hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng khiến y khó hiểu chính là từ trên mặt Ralph lại không nhìn ra chút giải thoát hay cảm xúc giành được tự do, y thấy Ralph đứng trước chậu nước liên tục rửa tay, cho đến lúc mu bàn tay bị xát đỏ cũng không chịu dừng lại.

Thời không liên tục thay đổi, Ralph dần lớn lên, càng lúc càng trầm lặng ít lời, cũng ngày càng có vấn đề thần kinh, hắn phảng phất như bị một cái đồng hồ báo thức cũ kỹ không chút sinh khí nắm giữ, sương mù tro bụi Luân Đôn đã che lấp đi cuộc sống hắn. Nhưng Penn nhìn ra, Ralph cũng không từ bỏ cuộc sống của mình, hắn lên đại học, còn thi vào ngành y, yên lặng tan vào giữa đám người, bình thường mà không làm người khác chú ý.

Cho đến một ngày, Penn tâm tình không thể diễn tả thấy Ralph đã phát sinh biến hóa khi tham gia một vũ hội thượng lưu danh giá, Lúc đối diện một thiếu nữ quý tộc xinh đẹp, màu mắt u tối như hồ chết của Ralph lại khôi phục ánh sáng, phảng phất như sinh mệnh mất đi nhiều năm lại trở về trong cơ thể hắn.

Penn nhìn ánh nắng xua tan sương mù về đến bên cạnh Ralph, cái bắt đầu dâng lên trong lòng chính là tình cảm tên là ghen tị, y ghen tị với cô gái dịu dàng đoạt đi trái tim Ralph, cũng ghen tị vì Ralph lộ ra nụ cười rực rỡ y chưa từng thấy qua.

Trong căn phòng vốn tử khí trầm trầm không biết khi nào xuất hiện một bó hoa, vật dụng cứng ngắc cũng trở nên thú vị thoải mái do có thêm những món đồ trang trí tô điểm. Màn cửa sổ nhung thiên nga màu vàng kim mềm mại bị gió nhẹ thổi bay, ánh dương hiếm hoi sáng sớm xuyên vào phòng, đôi tình nhân trẻ tuổi tỉnh lại từ trong giấc mộng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tiếng vui cười luôn luôn truyền đến liên tục đâm nhói đau Penn – ở góc u ám nhìn tất cả mọi thứ.

Ánh mắt Penn không thể dời khỏi gương mặt dịu dàng mang ý cười của Ralph, ghen tị giống như răng nanh rắn độc quấn quanh tim y, răng nọc cắm vào thâm sâu liên tục phóng ra nọc độc ăn mòn, dù hiểu được đây chỉ là ảo ảnh quá khứ, nhưng y không thể đình chỉ phẫn nộ bốc lên trong ***g ngực… Ngay lúc Penn xoay người dường như từ bỏ, quyết định tìm cách ra khỏi ảo giác này, từ phía sau y truyền đến tiếng la khóc của phụ nữ.

“ Đúng vậy, là tôi yêu người khác, bởi vì tôi chịu hết nổi anh rồi! Anh cũng không thật sự yêu tôi phải không? Bình thường cũng không hôn tôi chạm tôi, tôi chỉ nắm tay anh, anh liền liều mạng rửa tay như tôi là thứ gì đó bẩn thỉu! Tôi chịu đựng anh đủ rồi, đồ biến thái…..”

Sau khi nói xong, bóng dáng cô gái liền biến mất trong không khí, gian phòng tràn ngập hoa tươi nắng ấm xung quanh thoáng chốc liền trở nên u ám, không khí nặng nề bập bềnh quanh người Ralph, Penn lập tức thấy biểu tình Ralph từng chút chết dần trên mặt, ánh sáng trong mắt hắn lại bị sương mù ảm đạm chiếm đoạt.

Ralph không nói gì rửa tay rất lâu, hắn về lại phòng khách ngồi trước cây đàn dương cầm dùng di sản của người cha mua về, đàn dương cầm phát ra tiếng trầm trầm rất nặng, tiếng vọng run run dần biến mất. Sau đó, âm thanh thâm tình mà uyển chuyển truyền ra từ bên trong dương cầm, Liebestraum, giai điệu hạnh phúc kể ra tình yêu dịu ngọt không biết sao lúc này nghe lên lại khiến người ta đau lòng như thế. Nhạc khúc tình yêu ngọt ngào lúc này lại có nhiều ý châm chọc đến như thế… Ralph vô cảm cử động ngón tay, làm nội tâm không thể thấy được của hắn tiến lên theo nhạc khúc, vốn nên tiến vào khúc cao trào lại đan một tiếng dừng lại. Ralph chỉ lẳng lặng ngồi trước đàn dương cầm, cho đến lúc ánh tà dương màu vỏ quýt rớt xuống sau núi xuyên qua ô cửa sổ sát sàn nhuộm đỏ cả phòng.

Sau khi hoàng hôn như màu máu bị bóng tối thay thế, Ralph liền mang hộp giải phẫu ít dùng ra ngoài. Penn không đi cùng hắn, y chỉ đứng cạnh cửa sổ nhìn hắn tan vào bóng đêm, lúc khuya lại nhìn hắn liên tục rửa sạch hai tay dính đầy máu tươi sau khi trở về.

Từ ngày đó, Ralph ban ngày liền không ra khỏi cửa, hắn vứt bỏ việc học, cũng từ bỏ liên hệ cùng bên ngoài, ngay cả lão quản gia kia cũng không nghe được giọng nói hắn nữa, mỗi khi bầu trời Luân Đôn bị hoàng hôn nhuộm thành màu máu đỏ, tiếng dương cầm sẽ vang lên, luôn luôn chấm dứt trước một phân đoạn nào đó. Thanh niên cũng sẽ luôn ra khỏi cửa dưới màn đêm bao phủ.

Ralph càng lúc càng tiều tụy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lại trở nên giống như u hồn, thức ăn quản gia chuẩn bị, hắn cơ hồ không có động tới, mà thời gian hắn dừng lại rửa tay trước chậu nước cũng bắt đầu gia tăng không hạn chế.

Mắng ra đi, trút hết tất cả phẫn nộ trong lòng ra đi! Nhưng đừng im lặng như vậy… Penn chăm chú vào bóng dáng dần gầy yếu, y vươn tay, lập tức lại dừng giữa không trung, trong lòng dâng lên cảm giác thất bại làm giữa cổ họng y phảng phất như nghẹn thứ gì, không thể nuốt xuống cũng vô lực phun ra.

Lại một buổi chiều có thể thấy hoàng hôn nữa, Penn cảm thấy mình cũng sắp bị quá khứ ảo ảnh này tra tấn phát điên. Nhưng tiếng đàn hôm nay dường như có chỗ nào đó bất đồng, không có cảm xúc khẩn trương chen lẫn trước kia, âm điệu trở nên thong thả dễ chịu, kể ra lời thầm thì cùng làn điệu ngọt nhẹ êm tai, Penn nhịn không được vui sướng, nhưng khi y thấy trên khuôn mặt vốn vô cảm của Ralph lộ ra biểu tình hoàn toàn không phù hợp với nhạc khúc tuyệt vời này, trong lòng nổi lên dự cảm không lành.

Nhạc khúc cùng với cảm xúc liên tục tăng vọt, Penn thấy tình cảm Ralph vẫn áp chế trong lòng bùng nổ trong nháy mắt kia! Ngón tay hắn điên cuồng bay lượn trên phím đàn, giai điệu vốn nhẹ nhàng cũng trở nên nôn nóng dồn dập, phảng phất như bị người áp bức truy đuổi. Ralph như bị quỷ nhập, vẻ mặt hắn liên tục biến hóa, phẫn nộ, vui sướng, bi thương, cuối cùng dừng ở hung tợn, mồ hôi trên trán liên tục chảy xuống, ướt đẫm sơ-mi của hắn, bộ dạng dùng hết toàn lực như hận không thể đánh vỡ phím đàn.

Dừng lại, Ralph! Penn hô to xông lên, ôm lấy thanh niên đã điên cuồng, nhưng cái y ôm được chỉ có không khí hư vô, giọng nói y cũng không thể truyền vào tai hắn. Ralph… Penn nhắm hai mắt lại, để tiếng đàn đã mất đi khống chế đâm nhói thần kinh mình, làm y thống khổ.

Màn hợp tấu khiến người ta run rẩy chấm dứt cùng lúc với tiếng phím đàn bị đánh văng, mọi thứ đều trở về im lặng, vây quanh Pen chính là sự vắng lặng chết chóc, y không dám mở mắt, kết cục y đã liệu trước, nhưng lại chưa chuẩn bị đối mặt…

“…… Penn.”

Giọng nam trầm thấp quen thuộc kêu tên y, Penn giật mình, phảng phất như vừa mới bừng tỉnh từ cơn ác mộng dài dằng dặc, y mở mạnh mắt ra, thi thể dựa vào ghế đàn dương cầm, toàn thân đã bị máu tươi nhiễm đỏ lập tức đoạt đi nhịp thở của y.

“ Penn.”

Tiếng gọi từ phía sau truyền đến làm y quay đầu, thanh niên bộ dạng giống y như thi thể kia đi tới, nháy mắt này Penn thậm chí có chút rối loạn, nhưng sau đó liền bình tĩnh lại.

“ Ra…”

Penn chỉ mới mở miệng, khóe mắt đột ngột nóng lên, y cười gượng gạo, vốn định cười hỏi rốt cuộc đã đưa y tới chỗ nào, nhưng y làm sao cũng không mở miệng được.

“ Xin lỗi đã để anh thấy những thứ đó.”

Ralph chằm chằm nhìn chính bản thân mình đã chết, lộ ra nụ cười miễn cưỡng.

“ Tôi…”

Hắn mở miệng, lại dường như đang kiềm chế gì đó, nhăn mày lại.

Penn lắc đầu, tình cảm trong ***g ngực bắt đầu bốc lên, y không thể kiềm chế vươn tay ôm Ralph vào trong ngực. Đây là nguyện vọng y không thể hoàn thành trong đoạn ảo giác này…. Gắt gao ôm lấy hắn.

Ralph không phản kháng, cảm thụ được hơi thở Penn chôn ở cổ mình, cùng cái ôm y dùng lực đến muốn phát run, hắn nuốt mấy cái, nhắm hai mắt lại. Hắn không ngờ lại tìm được ký ức với cách thức như vậy, trước lúc này, hắn vẫn luôn bị ngăn cản bên ngoài, phảng phất như chứng kiến chuyện cũ của một người khác cùng Penn cũng lỡ tiến vào… Nhưng lực chú ý của hắn không đặt ở quá khứ đã chôn cất của mình, mà là trên nhất cử nhất động của người này này, y phẫn nộ, kêu gào và y cố gắng ôm mình an ủi.

“ Trong ký ức lại không xuất hiện tên của tôi.” Ralph nói, hắn cần cái gì đó đánh vỡ sự trầm lặng nhu hòa này.

“… Em không cần biết, em chính là Ralph.”

Từ bên vành tai truyền đến âm thanh hơi ngột ngạt, dịu dàng đánh trúng chỗ yếu ớt nhất trong nội tâm hắn, Ralph cố gắng ném xúc động tuôn trào lại, để dời đi lực chú ý, hắn chằm chằm nhìn bản thân mình của quá khứ vẫn nằm giữa vũng máu, cái người yếu đuối lại điên cuồng…

“ Em đã thay đổi.”

Penn buông tay ra, ràng buộc đột ngột rời đi lại làm Ralph cảm thấy một chút mất mát, hắn chằm chằm nhìn khóe mắt hơi đỏ lên cùng nụ cười mỉm dịu dàng của Penn, không biết tại sao y lại bình tĩnh như vậy. Penn dường như nghe được nghi vấn trong lòng hắn, tiếp tục nói.

“ Em nguyện ý để tôi ôm, cũng chấp nhận nụ hôn của tôi.”

Penn hôn lên môi hắn như nghiệm chứng, Ralph chằm chằm nhìn con ngươi đen phóng đại, trên khóe miệng truyền đến cảm xúc ấm áp làm hắn cười khổ, nếu là thế, hắn quả thực thay đổi hay sao? Hắn từng có thời kì ưa sạch nghiêm trọng, dường như ngay cả lúc ôm ấp người yêu cũng tận lực giảm bớt tiếp xúc, đó cũng là nguyên nhân hắn bị oán hận.

“ Hơn nữa, em cũng chịu biến thành con dơi em chán ghét, dù mặc quần áo vừa bẩn vừa ướt, cũng có thể nhẫn chịu đi đến phòng tắm…”

Penn vọng vào trong ánh mắt nhạt màu của Ralph, bất đồng lớn nhất chính là đã không còn vẻ u tối. Y nhịn không được hôn lên mi mắt Ralph, lông mi run nhẹ trong lúc miệng môi ngứa ngứa cũng gãi lên nội tâm y.

“ Đó là anh ép.”

Tiếng Ralph có chút nghẹn ngào, hắn cong khóe miệng lên, nếu là cái Vampire không chút nghiêm túc này, dù hắn thân mang tội lỗi… Ralph lại liếc chính mình đã chết, phát ra một tiếng thở dài không nói gì.

“ Tôi còn muốn ép em yêu thương tôi.” Penn chặn tầm mắt Ralph, sau khi lộ ra nụ cười tự tin lại ôm hắn vào ngực.

“……….”

Tuyên ngôn bắt buộc này hơi vô ngữ, nhưng những thứ đó phảng phất như có ngôn ngữ ma lực, quả thực trấn an nội tâm hắn, ký ức này, quá khứ hắn lúc này đột nhiên trở nên có chút mơ hồ, chiếm lấy phần lớn ký ức dường như chỉ có mấy ngày ngắn ngủi gặp Penn trở về sau, Ralph do dự một chút, nâng tay lên, nhẹ ôm lấy lưng Penn.

Nháy mắt kia, hào quang màu trắng khuếch tán ra, chấn động cực đại thổi quét họ, tiếng tim đập khoan thai vững vàng không biết là của ai càng lúc càng lớn, cùng ánh sáng nhu hòa kia cướp đi ý thức họ…

Chương 25

Penn nằm trên thảm khách phòng mở mắt ra, mọi thứ trước đó giống như một giấc mộng, mơ hồ rồi lại rõ rệt. Ralph bên cạnh cũng tỉnh lại ngồi dậy, lúc nhìn thẳng Penn, lại thở dài có chút ngượng ngùng, sau đó, Ralph chuyển mắt qua giường, trước mắt là cảnh bi thương khiến người ta không thể bỏ qua.

Họ rất ăn ý, đều không đề cập đến cảnh mộng kia, bây giờ cũng không thích hợp. Penn đứng dậy đi đến bên giường, nhìn Bastet đã mất đi hơi thở nằm trên giường. Đúng, đây mới là hiện thực.

“ Bastet suốt mười năm nay giống như người thân của tôi.”

Y vươn tay chỉnh lại một chút tóc trên trán Bastet, sau đó lau đi vết máu đã khô trên khóe môi nó.

“ Nhưng tôi lại không thể bảo vệ nó.”

Những lời này trầm thấp đến mức cơ hồ tan vào không khí, y giúp Bastet thắt nơ bướm lại, ngâm một hơi thật dài, bên trong ngoại trừ phẫn nộ với hung thủ, nhiều hơn nữa chính là tự trách.

“………..”

Lúc Ralph đang chuẩn bị nói cái gì đó, từ bên ngoài truyền đến tiếng động, họ liếc nhau, sau đó lập tức xông ra. Vừa xuống lầu trệt, Penn liền thấy Laji đang rắc dầu hỏa khắp nơi, dường như muốn đốt lửa.

“ Thằng khốn…”

Cơn giận không chỗ trút của Penn bùng nổ trong nháy mắt, y xông lên, đạp bay Laji, thanh niên vốn đã bị thương cuộn mình rên rỉ trên đất. Từ thân hình gầy yếu co cuộn kia, nhìn nó tuyệt đối không giống tội phạm giết người.

Penn bước qua sàn nhà đầy dầu hoả, tóm cổ áo Laji xách lên. “ Con mẹ nó là mày giết Bastet hả? Chết tiệt!”

“ Khục khục…”

Bị lôi đến hiện trường gây án, Laji giương mắt đối diện Penn bộ dạng hung ác, cũng không giãi bày, nó đột ngột lộ ra nụ cười si cuồng vung mạnh tay về phía Penn, Penn giật mình thấy Laji dùng dao găm cắt rách tay y, sau đó như phát điên lập tức cắn lên vết thương nháy mắt ứa ra máu tươi.

“………..”

Penn hất tay ném Laji ra, y xoa xoa vết thương đã khép lại trên cánh tay, nhíu mày nhìn kẻ làm ra hành động quái lạ kia.

“ Hah…. Lành lại! Ngài quả nhiên là Vampire!”

Laji ngồi dưới đất, ánh mắt lóe sáng như chó sói thấy thịt mỡ. Nó nhặt dao găm dính đầy máu tươi lên, liếm đi toàn bộ máu trên lưỡi dao, lộ ra vẻ mặt điên cuồng tuyệt đối không giống người bình thường.

“….. Mày làm sao biết được.”

Tuy Penn cảm thấy không cần phải hiểu một kẻ điên, nhưng y muốn người này giải thích nghi hoặc của mình.

“ Ha ha ha, quý ông giàu có trong ngôi nhà ma, sẽ cho callboy vừa ý hưởng thụ thiên đường!” Laji phát ra tiếng cười to, liếm đi liếm lại lưỡi dao đã sạch sẽ. “ Nhưng bị em thấy, ha ha, ngài lại biến thành dơi hút máu. À, ngài thật sự phải cảm ơn em đã giúp ngài giấu lâu như vậy.”

Penn lạnh mắt nhìn Laji thao thao bất tuyệt, nói nó từ miệng một Hunter biết được Penn là Huyết tổ, biết người trực tiếp có được máu từ y sẽ biến thành Vampire không chút nhược điểm. Laji lộ ra vẻ mặt tham lam.

“ Vampire không cảm giác được đau và lạnh đúng không? Đều là lũ nhà giàu chết tiệt! A, trời ạ, đây quả thực là chuyện tốt nhất thiên hạ! Em nghe nói chỉ cần uống máu ngài là có thể biến thành Vampire, quỷ tha ma bắt, nhưng mấy năm nay ngài lại vừa ý lũ hạ đẳng kia, cũng không chịu nhìn em một cái! Em thậm chí chủ động mời gọi mấy lần, ha ha, ngài căn bản không nhớ mặt em đúng không?”

“….. Là mày giết họ?”

Penn mở miệng hỏi, y không rõ chuyện Laji biết y là Vampire cùng chuyện các callboy kia bị giết chết có cái gì liên quan.

“ Ha ha, đúng vậy! Vốn tưởng rằng chúng đều được ngài biến thành Vampire, em chỉ muốn chút máu chúng… Hừ, không ngờ tất cả đều là con người, không tới mấy nhát liền chết!”

Lý do giết người ngoài dự kiến này làm Penn cười nhạo ra tiếng, y đột ngột cảm thấy buồn cười lạ thường. Kẻ này là muốn biến thành Vampire nên tìm kiếm máu của y sao? Không có cơ hội tiếp cận y liền đi tìm callboy y từng mua qua, dường như cho rằng y sẽ tùy tiện biến bất cứ ai thành đồng loại. Penn sau khi tổng kết trong bụng, cười ha hả lên, nói như vậy Laji giả làm người bị hại chỉ muốn lợi dụng sự thông cảm của y? Penn tuy đang cười, nhưng trong mắt lại càng lúc càng lạnh, nếu không phải khi đó Ralph nói, y không chừng đã thỏa mãn nguyện vọng của nó.

“ Ngài chẳng lẽ không cảm thấy em sẽ là một người bạn rất tốt hay sao? Vampire không cần mấy thứ quỷ yêu đương thông cảm! Để chúng ta cùng nhau hưởng thụ cuộc sống tối thượng trên thế giới này, chúng ta có thể xa xỉ hơn cả nữ hoàng, có thể thoả thích trừng phạt những kẻ không biết sống chết chống lại chúng ta! Hoặc lợi dụng sức mạnh đó thống trị đất nước này, thế nào? Trời ạ, chỉ mới nghĩ tới thôi đã làm cả người hưng phấn!”

Laji khoa tay múa chân, nói ra vọng tưởng của nó, phảng phất như sau khi biến thành Vampire, nó liền có thể nắm thế giới này trong tay.

Ralph vẫn đứng bên cạnh trầm lặng nhìn tất cả những thứ này, mở miệng. “ Tại sao giết Bastet?”

“ Nó rất dong dài.”

Bị cắt ngang suy tưởng vĩ đại, Laji khinh thường hừ một tiếng, lại không nghĩ rằng những lời này hoàn toàn chọc giận Ralph, ngay lúc Ralph chuẩn bị tiến lên báo thù cho Bastet, Penn nâng tay ngăn hắn. Thu nụ cười lại, biểu tình Penn hoàn toàn biến mất, chỉ có lửa đỏ bập bùng trong mắt, nói rõ nội tâm phẫn nộ của y.

“ Mày muốn máu của tao sao? Tao cho mày toại nguyện!”

Penn lấy dao găm trên tay Laji qua, vươn cánh tay dùng sức rạch một đường, nhưng bất đồng cùng trước đó chính là vết thương cũng không khép lại, máu đỏ thẫm cuồn cuộn liên tục ào ào chảy ra.

Laji vội vàng bò qua, bắt lấy cánh tay Penn, tham lam uống máu trào ra, bộ dạng khát máu căn bản nhìn không ra nó là con người, nhìn nó uống sắp xong, Penn nhếch khóe miệng thu hồi tay.

“Xin ngài cho em nhiều một chút! Ách!”

Laji đang khát cầu máu tươi nhiều hơn đột ngột phát ra một tiếng rên rỉ, nó bóp lấy cổ mình, thở gấp nhìn như đau đớn, phát ra tiếng thở khàn phảng phất như giữa cổ họng bị cái gì đó chặn nghẹn.

“Guhhh…”

Laji lập tức ngã xuống đất bắt đầu co giật, mắt nó phút chốc tràn ngập tơ máu như con cá phình mang trợn má, dưới da dường như có sinh vật gì đang loi nhoi khuấy trở, Laji bắt đầu liều mạng gãi chỗ lúc nhúc chuyển động, mà da nơi đó dường như mất đi tính co dãn trước kia, từng miếng lập tức bị cào xuống, lộ ra máu thịt, dù như vậy Laji vẫn không ngừng cào gãi cho đến lúc lộ ra xương trắng.

“ Đây là sao?”

Nghi vấn của Ralph từ bên cạnh truyền đến, Penn cũng không trả lời. Y chỉ thỏa mãn nguyện vọng của nó, cho nó dòng máu tràn ngập nguyền rủa không chút sinh khí này thôi. Hào quang tàn khốc chớp động trong mắt Penn, y sẽ không giết kẻ này dễ dàng như vậy, một cái chết dễ dàng quá lời cho nó! Mà đây chỉ là bắt đầu…

Lúc này, từ bên kia cửa truyền đến tiếng bước chân rầm rập, thanh tra Melle cầm súng lục cùng các thuộc hạ xông vào, Melle vẻ mặt hoài nghi nhìn vách tường hành lang bị hất dầu hoả cùng nghi phạm Laji không ngừng lăn lộn trên đất, ngay cả tiếng kêu thảm cũng vô pháp phát ra.

“ Đây là sao?” Gã lên tiếng hỏi, lại đổi lấy từ Penn một cái liếc nhìn hết sức bất mãn với sự xuất hiện của gã.

“ Ngài tới thật đúng lúc.” Penn hừ một tiếng châm biếm nói. “ Lại tìm được chứng cứ bắt chúng tôi?”

“…. Không, tôi phát hiện manh mối mới, Laji này có thể là nghi phạm.”

Melle hạ giọng, cố tình không để ý Penn châm chọc, gã ngược lại nhìn Laji không biết phát bệnh gì.

“ Cậu ta bộ dạng thế này chẳng lẽ do anh hạ độc?”

“ À, có hạ độc hay không ngài có thể dẫn người đi kiểm tra!”

Đối với Melle, kẻ luôn muốn gắng chặt tội danh cho y, Penn nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, Melle cắt ngang trò hay làm toàn bộ tính nhẫn nại của y lúc này biến mất.

“ Nếu không có việc gì thì mau đi đi!”

Melle trầm lặng nhìn Penn một hồi, bảo cấp dưới kéo Laji phát điên rời khỏi. Sau khi họ biến mất, Penn nhịn không được tung nắm đấm vào vách tường, bức tranh trang trí trên tường run mấy cái rơi xuống kêu một tiếng… Y chỉ có thể lấy phương thức này trút bớt cơn thịnh nộ chưa cởi bỏ hoàn toàn.

“… Hắn sẽ biến thành Vampire sao?” Ralph bên cạnh thoạt nhìn dường như bình tĩnh hơn Penn rất nhiều.

“Không.”

Penn cười hừ một tiếng, theo kinh nghiệm của y, chỉ có người gần như tử vong hoặc đã bị y hút hết máu mới có thể biến hóa, lượng máu y cấp cho Laji sẽ không khiến nó bất tử, cũng không làm nó có sức mạnh gì khác, chỉ là giày vò tra tấn vô hạn mà thôi.

“…. Vậy trước lúc chết, hắn vẫn phải chịu đựng đau khổ sao?” Ralph bình thản nói. “ Chúng ta đi đi.”

“ Đi đâu?”

Penn thở một hơi làm mình tỉnh táo lại, y kỳ thực còn muốn tiếp tục tra tấn thằng khốn đó tới chết, nhưng dù thật sự làm như vậy, Bastet đáng yêu của y cũng không có cách nào trở lại được… Penn thở dài một hơi, phẫn nộ qua đi là hư vô không thể nói rõ.

“ Tử thần giới, mang Bastet về.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...