Hoàng Huynh Tại Thượng
Chương 13: Không Được Tự Nhiên
Trong một cái đình ở ngự hoa viên, một nữ tử mặt mang sa mỏng dựa trên rào chắn, cầm một ít thức ăn cho cá thả vào trong hồ nước, nên trước người nàng tụ tập không ít cá. Vài tỳ nữ im lặng đứng ở bên ngoài đình, nhìn thấy người tới, bèn cung kính hành lễ. "Thất công chúa thật sự là hảo hưng trí." Đoạn Lăng Duệ một tay lôi kéo Đoạn tiểu thỏ, hai người cùng nhau đi vào trong đình. "Thác Bạt Nhược Nhi bái kiến Hoàng Thượng, Vương gia." Thác Bạt Nhược Nhi đối hai người thi lễ, thần sắc có chút ảm đạm. Đoạn tiểu thỏ ngẩng đầu liếc liếc mắt một cái, nữ tử trước mắt bộ dáng bất quá mười bảy mười tám tuổi, tóc dài đen nhánh tết thành bím tóc dài nhỏ, buông ở sau lưng, trên mặt trang dung tinh xảo, cho dù bán che mặt, cũng có thể nhìn ra đây là một mỹ nhân. Một thân quần áo màu trắng cao thấp tách ra, chỗ vạt áo đính viền tua rua, vòng eo có vẻ tinh tế. Làn váy chỉ che đến bắp chân, lộ ra cổ chân cùng mắt cá chân tinh xảo, trên chân xỏ một đôi guốc gỗ. "Không cần đa lễ." Đoạn Lăng Duệ nắm tay Đoạn tiểu thỏ bỏ thêm chút lực đạo, "Ở trong cung ở đã quen chưa?" Đoạn tiểu thỏ bĩu môi, tránh ở phía sau Đoạn Lăng Duệ, mặt nhăn mày nhíu. "Tạ Hoàng Thượng quan tâm, Nhược Nhi hết thảy mạnh khỏe." Thác Bạt Nhược Nhi đứng thẳng thân mình, dư quang đánh giá hai người. Bọn họ một trong hai người, sẽ trở thành vị hôn phu của nàng sao? "Vậy là tốt rồi, có cái yêu cầu gì cứ việc phân phó cung nhân, hoặc nếu có chuyện gì, cũng có thể trực tiếp đến ngự thư phòng tìm trẫm." "Vâng." Thác Bạt Nhược Nhi lại thi lễ, lần gặp mặt này, trong mắt cũng không thấy một tia vui mừng. Hai người từ lương đình đi ra, Đoạn tiểu thỏ dọc theo đường đi chỉ do Đoạn Lăng Duệ một tay "kéo" đi, một tiếng cũng không phát ra. Đột nhiên, Đoạn Lăng Duệ dừng lại cước bộ, Đoạn tiểu thỏ vì dừng đột ngột liền đụng vào trên lưng hắn. Đoạn tiểu thỏ có chút ủy khuất nhu cái mũi, trong mắt đã muốn nổi lên thủy quang. Đoạn Lăng Duệ vừa bực vừa bất đắc dĩ, quả thực chính là đối với y không có biện pháp, trừng phạt không được, mắng cũng không, dù sao cuối cùng đau lòng nhất định là chính mình! Đoạn Lăng Duệ đành phải đưa tay nhu cái mũi đỏ cho y, lại bị Đoạn tiểu thỏ đẩy ra, cái đẩy này, Đoạn Lăng Duệ vừa lúc thấy dấu ở cổ tay y. "Đệ rốt cuộc đang nháo cái gì chứ?!" Cái này Đoạn Lăng Duệ không khỏi có chút sinh khí, càng nhiều là đau lòng. Vệt đỏ trên tay y rõ ràng thế này, mà tiểu ngu xuẩn thế nhưng một tiếng cũng không kêu, cổ tay đều đỏ, này có bao nhiêu đau?! Bất luận Đoạn Lăng Duệ nói như thế nào, Đoạn tiểu thỏ chính là không chịu nói gì, cũng không nhìn hắn, chính là đem mặt quay sang một bên khác. Đoạn Lăng Duệ vô cùng tức giận, nhưng cũng không dám tiếp tục lôi kéo tay cổ tay y, một tay vòng qua thắt lưng Đoạn tiểu thỏ, nhanh chóng hướng tẩm cung đi. "Đem ngự y tha lại đây cho trẫm!" Đoạn Lăng Duệ cả người toát ra lãnh khí, mọi người trong đại điện sợ tới mức không dám thở mạnh, cử động cũng không dám tùy tiện, hai cái tiểu thị gần nhất vội vàng đi thỉnh ngự y, bởi vì đi quá gấp, một người trong đó còn bị đập trúng cửa. Ngự y tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, tiểu vương gia vốn là không có đại thương gì, này một đường thúc giục lão đến gấp suýt nữa còn tưởng là tiểu vương gia sắp tắt thở a! Lại không nghĩ ngay cả bị thương ngoài da đều không được tính! Đoạn Lăng Duệ cầm thuốc mỡ ngự y lưu lại muốn thoa cho Đoạn tiểu thỏ, Đoạn tiểu thỏ vụng trộm giấu tay về sau, lại bị Đoạn Lăng Duệ dùng một đôi mắt lạnh quét tới. Đoạn Lăng Duệ thân thủ đem tay Đoạn tiểu thỏ cầm lại đây, bôi lên cổ tay thuốc mỡ màu xanh biếc, lại nhẹ nhàng xoa nắn, Đoạn tiểu thỏ cũng không nhúc nhích, một chút phản ứng cũng không có, giống như không có cảm giác gì vậy, chính là cau mày nhìn vệt xanh trên cổ tay. "Ta không phải đã nói qua sẽ không thú thất công chúa gì kia sao, đệ còn không cao hứng?" Đoạn Lăng Duệ không khỏi có chút bị đè nén. Nói cứ như là y không cho hắn cưới vợ vậy, Đoạn tiểu thỏ thu hồi cánh tay, chạy vào trong chăn, lại một lần nữa quấn thành cái kén. Nghĩ xem, Đoạn Lăng Duệ đối với người ngoài luôn luôn rất là lãnh đạm, trông hắn khi nhìn thấy bộ dáng của nàng giống như là "Không muốn thú" sao? Bất quá chính là hống y, nhưng mà y làm sao cần hắn hống như vậy...... (đồ biệt nữu) "Huynh đi mà thú cái thất công chúa kia đi......" Đoạn tiểu thỏ thanh âm từ chăn dưới phát ra, vô cùng rầu rĩ, nghe được, Đoạn Lăng Duệ cả người tỏa lãnh khí. "Nếu là về sau lại có hòa thân cái gì, ta cũng thú luôn." Đoạn tiểu thỏ không tiền đồ nói. Ngữ điệu như trước là có chút mềm nhu nhu, nghe không có cái gì biến hóa, nhưng Đoạn tiểu thỏ trốn ở dưới chăn sớm đã rơi lệ đầy mặt. Y là không thông minh, nhưng không có ngốc đến nỗi coi lời Đoạn Lăng Duệ nói là thật, hoàng huynh có đôi khi y không biết rõ, y cũng tình nguyện chính mình không biết, nhưng là...... Y chung quy chính là, vẫn là hai bàn tay trắng thậm chí là người ngoài hoàn toàn không biết gì cả, mà cùng Bắc Linh quốc nghị hòa cũng là liên quan đến an nguy đại sự của dân chúng An Bình quốc, mặc kệ về sau phát sinh cái gì, y đều coi hắn là ca ca...... Đoạn tiểu thỏ không nói nữa, toàn bộ tẩm điện nhất thời một mảnh yên tĩnh. Thời gian qua thật lâu, lâu đến Đoạn tiểu thỏ tử không còn rơi nước mắt nữa, cảm thấy hai mắt thật khó chịu. Đoạn tiểu thỏ mở to mắt, trong bóng tối, bên tai là một mảnh tĩnh mịch, ngay cả tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của mình đều nghe không thấy, y đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi. Hoàng huynh nhất định đã bỏ đi rồi đi...... Đoạn tiểu thỏ đem chăn xốc lên một chút, muốn gọi người hầu tiến vào trong tẩm điện châm đèn. Chăn đột nhiên bị một cỗ đại lực kéo ra, lập tức một bóng người nặng nề mà đè ép xuống dưới, hung hăng hôn lên môi y. Hoàng huynh...... Đoạn tiểu thỏ tử giật mình nghĩ. Đoạn Lăng Duệ ở trên môi y cắn xé, rất nhanh, khắp miệng lan ra một cỗ hương vị tinh ngọt, Đoạn Lăng Duệ một tay trực tiếp xé mở vạt áo của người dưới thân, đôi môi dần dần dời về phía cần cổ mảnh khảnh, sau đó là xương quai xanh tinh xảo...... Hoàng huynh này lại muốn làm cái gì nha? Tay Đoạn tiểu thỏ bám lấy áo Đoạn Lăng Duệ, vốn định đẩy hắn ra, lại dần dần vô lực buông tha. Hô hấp nóng rực phả lên trước ngực y, nhưng mà tay chân y bại lộ trong không khí lại thêm phần lạnh lẽo. Chỉ trong phút chốc, quần áo Đoạn tiểu thỏ lẫn lộn, cả người đã muốn tràn đầy hồng ngân, người phía trên thì không chút nào có ý tứ dừng lại. Đoạn Lăng Duệ đột nhiên chạm được cái tay lạnh lẽo của y, nhất thời giống như bị một chậu nước lạnh dội vào đầu. Lập tức xoay người lấy chăn đem hai người cùng nhau bao lấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương