Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 6: Vô Cớ Ân Cần



Tô Diễm đi theo cung nữ xuyên qua ngự hoa viên, lại đi vào mấy lối đi, càng đi càng lệch.

Cô cau mày, trong lòng có hơi bất an, nhưng mà cô không quen thuộc đường của hoàng cung, cho nên cũng không lên tiếng.

Tiêu Kì Lăng đi ở bên cạnh kéo tay áo Tô Diễm, cả đường im lặng cúi đầu đi theo cô.

Lúc này, một cục đá bị Tiêu Kì Lăng đi ở phía sau đá đụng vào gót chân cô, Tô Diễm cúi đầu nhìn lại, lúc này mới chú ý lớp đá ở dưới đất có không ít lá rụng, thoạt nhìn như là một nơi hẻo lánh không được người quét dọn.

Đôi mắt Tô Diễm trở nên u ám, cô đột nhiên dừng lại.

“Đây là đường xuất cung à? Sao ta có cảm giác không thích hợp.”

Hỉ Thước quay đầu cung kính nói: “Thất hoàng tử phi, con đường này có hơi khác, nhưng mà xuất cung nhanh hơn.”

Nói xong, Hỉ Thước lại đột nhiên kêu lên một tiếng, làm như mình bị mất đồ mà sờ sờ lên người, sau đó sắc mặt thay đổi.

“Ai nha, không thấy vòng ngọc mà hoàng hậu nương nương bảo nô tì cầm đâu nữa, cái này không thể để mất được, chắc chắn là rơi ở trên đường rồi. Thất hoàng tử, thất hoàng tử phi, hai người đứng đây chờ một lúc nha, để nô tỳ đi tìm đã, đợi một lát nữa sẽ đến đây dẫn hai người xuất cung.”

Nói xong, Hỉ Thước liền nhanh chân chạy đi, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tô Diễm nheo mắt quan sát bốn phía, vẻ mặt âm tình bất định, đang suy nghĩ xem bọn họ có nên rời khỏi đây không thì có một âm thanh truyền đến từ một nơi không xa.

“Thất đệ, thất đệ muội, hóa ra là các ngươi đang ở đây à, để hoàng huynh tìm dễ quá.”

Nghe thấy giọng điệu thân thiện như thế này, nếu như không phải Tô Diễm tận mắt nhìn thấy người xuất hiện trước mắt mình chính là ngũ hoàng tử mà mình hận đến tận xương tủy, thiếu chút nữa là cô đã nhận lầm người.

Có lẽ là bởi vì chuyện vào ngày đại hôn nên Tiêu Kì Lăng có bóng ma tâm lý với ngũ hoàng tử, nhìn thấy hắn ta thì liền trốn tránh ở phía sau.

Tô Diễm bước lên một bước ngăn cản trước mặt Tiêu Kì Lăng, rồi nói với ngũ hoàng tử.

“Không biết ngũ hoàng huynh đến đây là có chuyện gì?”

Ngũ hoàng tử mang trên mặt nụ cười hiền hòa, mảy may không hề nhìn thấy sự chán ghét và căm hận đối với Tô Diễm.

Đầu tiên là hắn ta nhận lấy một cái hộp cơm tinh xảo từ trong tay người hầu, sau đó mỉm cười đưa cho Tô Diễm.

Tô Diễm không nhận lấy, trong mắt đều là vẻ cảnh giác.

Ngũ hoàng tử không nhanh không chậm giải thích: “Đây là điểm tâm mà ngày hôm nay ở trong cung đã phân phát, đều là do ngự thiện phòng làm, nghĩ tới bình thường thất đệ rất ít khi tiến cung, cho nên mới đặc biệt mang theo một phần cho đệ ấy. Thất đệ muội, ngươi cũng nếm thử đi.”

Nghe thấy hai chữ điểm tâm, Tiêu Kì Lăng lại bắt đầu chảy nước bọt.

“Có... có ngon không?”

Ngũ hoàng tử cao giọng cười một tiếng: “Đương nhiên là ngon rồi, thất đệ, cho nè.”

Nói xong, ngũ hoàng tử lại muốn đưa hộp cơm cho Tiêu Kì Lăng, Tô Diễm nhíu mày, chỉ nhìn thấy ngũ hoàng tử vô cớ ân cần như thế này thật sự là có vấn đề, cô đang muốn từ chối.

“Ngũ hoàng huynh, không cần..."

Ngũ hoàng tử lại không đợi cô nói xong thì lại thở dài một hơi, giả vờ như là mình rất bất đắc dĩ.

“Thất đệ muội, ta biết là vào ngày đại hôn hôm đó chúng ta có hiểu lầm với nhau, nhưng mà thái tử hoàng huynh đã răng dạy ta rồi, đúng là ngày hôm đó do ta làm không tốt, món điểm tâm hôm nay cứ coi như là ngũ hoàng huynh bồi tội. Nếu thất đệ không nhận, vậy thì ngươi nhận giúp đệ ấy, có được không?”

Lúc nói chuyện, ngũ hoàng tử đã đưa hộp cơm tới trước mặt Tô Diễm, sau đó còn giả vờ như là không vui mà nói.

“Nếu như thất đệ muội không nhận, vậy thì ngày hôm nay hoàng huynh sẽ không đi đâu.”

Tô Diễm nhìn thấy ngũ hoàng tử có bộ dạng này, là cái loại không đưa hộp cơm cho bọn họ thì sẽ không bỏ qua, cô thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ trong hộp cơm này có điểm kỳ lạ... đang suy nghĩ, mắt của Tô Diễm nhìn xuống phía dưới, cô nhìn lướt qua hộp cơm tinh xảo đó.

Ai mà biết được lúc này Tiêu Kì Lăng lại nhanh chóng ôm lấy cái hộp, liếm liếm miệng mà nói.

“Điểm tâm, ta muốn ăn, ta muốn ta muốn.”

Tô Diễm thấy như vậy, có chút bất đắc dĩ nâng trán.

Được thôi, nếu đã như vậy, thế thì trước tiên cứ nhận lấy, có vấn đề gì hay không thì chờ đến lúc trở về rồi hẵng nói. Nếu như bọn họ không nhận, chắc có lẽ là ngũ hoàng tử sẽ không chịu bỏ qua.

“Tô Diễm thay mặt thất hoàng tử tạ ơn ngũ hoàng huynh.”

Ngũ hoàng tử thấy bọn họ đã nhận lấy, trong đôi mắt có một luồng sáng quỷ dị lưu chuyển, sau đó lại khôi phục như bình thường.

“Thất đệ thích là được rồi, sao không nhìn thấy người hầu đưa hai người đâu vậy. Như vậy đi, để ta cho người của ta đưa các ngươi xuất cung.”

“Tạ ơn ngũ hoàng huynh.”

Nhìn bọn họ đi khỏi, rốt cuộc nụ cười ở trên mặt ngũ hoàng tử đã tiêu tán, sau đó lại căm giận hừ một tiếng với bóng lưng của Tô Diễm.

“Nữ nhân xấu xí, mẹ nó thật sự buồn nôn.”

Tiểu thái giám ở bên cạnh cười nói: “Ngũ hoàng tử, chúng ta có thể hồi bẩm với thái tử rằng cá đã cắn câu rồi.”

“Bổn hoàng tử chính là muốn để cho nữ nhân xấu xí này biết, con dâu hoàng gia không dễ làm.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...