Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 36



.

.

“Thiên Sứ?” Alphonse nhíu mày, nghi ngờ, suy ngẫm hai từ này.

Không biết vì sao, Alphonse cảm thấy hai từ này rất thân thiết, hơn nữa giác quan thứ sáu còn cho y biết, ba ba Lý Thần của Trùng Trùng có thể sẽ biết vấn đề về chủng tộc của y. Hoàng Phu Trùng Trùng

“Ba ba, ba ba, mau nhắm mắt lại, không được nhìn, bằng không sẽ chết đó, sẽ chết đó!” Lúc trước chính vì cậu nhìn thấy đôi cánh của Alphonse cho nên mới bị ép phải lấy y, Trùng Trùng đương nhiên biết tính nghiêm trọng khi nhìn thấy đôi cánh ấy, cậu không muốn ba ba chết, lại càng không muốn chia sẻ Alphonse với hai ba ba của mình.

Lý Thần ngây người, “Là sao? Không phải Thiên Sứ là sứ giả của Thượng Đế sao? Sao vừa nhìn một chút là chết chứ?”

Wright nói: “Thần Thần, Thiên Sứ là ai vậy?”

Lý Thần cũng không biết nên giải thích thế nào.

Alphonse đưa tiểu vương tử cho Trùng Trùng, đi về phía Lý Thần, khiến Trùng Trùng khẩn trương theo phía sau, cậu rất sợ Alphonse sẽ đưa ra quyết định biến thái gì đó.

“Ba à, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?” Giọng của Alphonse rất cung kính, không còn dáng vẻ cao ngạo như thường ngày, khiến Lý Thần cảm thấy có chút xấu hổ. heobibi

“Không được, tôi cũng muốn nghe!” Trùng Trùng khẩn trương nhìn Alphonse, chẳng lẽ anh ta muốn bức hôn ba ba sao? Không được, kiên quyết không được, Alphonse là người của cậu, cậu không cho phép y ngoại tình, càng không cho phép đối tượng ngoại tình là ba ba cậu.

Alphonse nhìn Lý Thần, rồi lại nhìn Wright, bất đắc dĩ, “Dù sao cũng đã thấy cả rồi, hay là mở một cuộc họp gia đình đi!”

Vì thế bốn người cùng một bé tiểu thiên sứ vào thư phòng, quản gia bưng thức uống, điểm tâm lên xong cũng thức thời lui ra ngoài.

Bốn người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai lên tiếng trước, trong thoáng chốc bầu không khí trở nên căng thẳng lạ kỳ, khiến Trùng Trùng cảm thấy lành lạnh, sởn da gà.

Alphonse ho khan một tiếng, phá vỡ sự yên lặng, “Ba ba, ba vừa mới nói, tôi là Thiên Sứ? Vậy, ba có thể nói cho tôi biết, Thiên Sứ là chủng tộc gì không?”

Lý Thần choáng váng, sao có Thiên Sứ không hề biết mình là Thiên Sứ cơ chứ?

Ông từng lớn lên ở Địa Cầu, cho dù có hơi quê mùa một tí, nhưng không có nghĩa là ông dốt nha, Alphonse rõ ràng là thiên sứ mà, y có đôi cánh trắng như tuyết, lại còn phát ra ánh sáng màu vàng nhạt nữa.

Chỉ nhìn đôi cánh đó là có thể xác định, lại nhìn ánh sáng màu vàng nhạt, rõ ràng Alphonse thật giống như một vị thần phổ độ chúng sinh.

Nhưng điều lạ nhất chính là, tại sao đức vua vạn năng của chúng ta lại không biết mình là Thiên Sứ?

“Thật ra, về Thiên Sứ, tôi cũng không biết nhiều lắm, tôi chỉ có thể biết gì nói đó cho ngài nghe mà thôi!” Lý Thần có chút khó xử.

Trong nháy mắt, đôi người màu tím nhạt hiện lên vẻ chờ mong, nhưng cũng trong nháy mắt tia chờ mong ấy lại bị ẩn đi.

Kìm nén nội tâm kích động, Alphonse mỉm cười nhìn Lý Thần, nhưng thật ra hai tay y, đã sớm nắm chặt góc áo mình.

“Thật ra thì Thiên Sứ là sinh vật trong tôn giáo Âu Châu, đại biểu cho thánh khiết, lương thiện, là sứ giả của Thượng Đế, linh hồn phục thị, được phái đi che chở cho tín đồ của Thượng Đế!” Lý Thần nói.

Alphonse và Trùng Trùng ngẩn người, đến cả Wright cũng buồn bực, “Em nói cứ y như truyện thần thoại chẳng bằng!”

Lý Thần gật đầu, “Thì đúng rồi, cho nên lúc nhìn thấy bệ hạ tôi cũng đã giật mình là gì, đó không phải là chỉ có trong truyện thần thoại sao? Sao lại xuất hiện ở hành tinh Lala này chứ?”

“Alphonse, ý của ba ba là, anh là thần!” Trùng Trùng đưa tay chọt chọt lên ngực Alphonse, nói khẽ.

Lý Thần vội vàng gật đầu, sau đó hưng phấn nói, “Đúng nha, ngài chính là nhân vật trong truyện thần thoại! Bệ hạ, ngài đã tới Thiên Đường, đã gặp Jehovah chưa?”

“Jehovah là ai?” Alphonse hỏi.

“Thì là Thượng Đế đó!”

Alphonse lắc đầu, “Từ lúc tôi chào đời đã ở tại hành tinh Lala, tôi đã sống trên vạn năm rồi!”

“Ngài vẫn không biết mình là Thiên Sứ?” Wright nghi hoặc, hỏi.

Alphonse gật đầu.

“Vậy thì đúng là lạ nha, ngài không thể nào vô duyên vô cớ xuất hiện ở hành tinh Lala được!” Lý Thần nhíu mày, cảm thấy chuyện này có gì đó rất lạ.

Bốn người nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được gì, Lý Thần quyết định bỏ qua, “Không nghĩ, không nghĩ nữa, ngay cả quỷ hút máu tà ác cũng có thể xuất hiện ở hành tinh Lala, vậy có thêm một Thiên Sứ thuần khiết cũng không có gì là lạ nha! Ha ha ha!”

“Hai ba ba, chuyện hai người nhìn thấy cánh của tôi, tuyệt không thể…”

“Chúng tôi biết, chúng tôi biết mà, chúng tôi sẽ giữ bí mật!” Lý Thần cười nói, “Vậy Đoàn Đoàn tính sao đây? Cánh của nó sẽ bị người ta nhìn thấy!”

Alphonse đáp: “Không sao cả, tôi có thể dùng ma pháp ẩn đôi cánh ấy đi!”

Trùng Trùng ngẫm ngẫm, vẫn thấy lo, “Ẩn cánh có ảnh hưởng tới quá trình dậy thì của con không vậy? Có khi nào sau này con nó biến thành một Thiên Sứ tàn tật không?”

Alphonse xoa nhẹ đầu ái phu của mình, “Không sao đâu, khi nào gặp người ngoài mới thu cánh lại, sẽ không ảnh hưởng tới quá trình dậy thì của con đâu!”

Lúc này Trùng Trùng mới yên tâm.

Bởi vì Đoàn Đoàn đột nhiên mọc cánh, khiến bốn người cảm thấy lo, nguyên do là đến một trăm ngày, tiểu vương tử phải nhận lễ rửa tội, không biết khi đó có bị phát hiện hay không nữa.

Trùng Trùng nhớ là Alphonse có thể thu cánh lại, nhưng khi cởi quần áo ra, vẫn sẽ thấy nha, cho nên, lễ rửa tội khi tròn một trăm ngày tuổi của Đoàn Đoàn khiến Trùng Trùng thật phiền não. Hoàng Phu Trùng Trùng

Dĩ nhiên, Trùng Trùng thấy phiền, Alphonse cũng sẽ phiền. Vì thế hôm sau, hai người đều trưng ra đôi mắt thâm quầng, coi bộ là đêm qua Alphonse cũng không có ngủ.

Thật là thì đêm qua Đoàn Đoàn của chúng ta chỉ giật mình một lần, chờ uống sữa xong, lại ngủ một giấc tới sáng.

Bình thường thì Alphonse rất bận rộn, hơn nữa đêm qua lại không ngủ ngon giấc, tinh thần mệt mỏi, nhưng y vẫn dỗ dành Đoàn Đoàn.

Ban đầu là xoa xoa bàn chân nhỏ xíu của bé, rồi lại chà đạp cái mặt non mềm, một chút cũng không đau lòng, khiến Trùng Trùng ở cạnh bên nhìn thấy phải trợn mắt.

Khoảng mười giờ sáng Lạc Lạc và Xiis sẽ tới, cho nên hôm nay cả tòa thành rất bận rộn, tất nhiên là không có trang hoàng như khi mở vũ hội, theo như Lý Thần nói, cũng chai mặt hết cả rồi, còn phô trương chi cho mệt.

Tuy là nói như vậy, nhưng ít nhiều cũng phải có chút lễ tiết gọi là, vì dù sao thì Lạc Lạc cũng là vương tử phi ở hành tinh Kana, cho dù có thân thiết cỡ nào, cũng không thể bạc đãi người ta quá đáng.

Xiis và Lạc Lạc ngồi trên phi thuyền nổi tiếng tới, do là cải trang vi hành, cho nên họ không muốn để Lý Thần cho xe ngựa ra đón mà tự bắt xe tới nhà.

Xe ngựa đi rất chậm, chờ bọn họ tới nơi, ít nhất cũng mất một giờ, thành ra ngoài đám người hầu đang bận rộn, thêm Lý Thần phải chạy tới chạy lui ngó nghiêng, thì những người khác vẫn còn trốn trong phòng, chưa chịu ra ngoài.

Hai vợ chồng nhà vua đang tắm cho Đoàn Đoàn, theo lẽ thì Đoàn Đoàn có một cái bồn tắm nhỏ riêng, nhưng do hôm qua làm vỡ quên mua lại, thành ra hiện giờ hai người đều bực bội, xả nước đầy bồn tắm lớn, rồi lại do dự không biết có nên cho Đoàn Đoàn vào đó hay không.

“Cho vào đi, con của chúng ta không có yếu ớt như vậy!” Alphonse sờ cằm, nói.

Trùng Trùng nhìn Đoàn Đoàn đang giãy giụa, cười bảo: “Phải nha, con của chúng ta là tiểu thiên sứ mà, sẽ không chết đuối đâu, anh xem, con nó đang hưng phấn kìa, giống như muốn nhào xuống nước ngay vậy!” heobibi

Đoàn Đoàn: Ô oa, con không muốn, vào đó sẽ chết đuối mất…

Thấy Đoàn Đoàn kêu ô ô, hai tay như củ sen quơ quơ trên không trung, Alphonse ngẫm chắc là con mình thật sự hưng phấn, vì thế y giơ Đoàn Đoàn lên, cho vào trong nước.

Đoàn Đoàn ô oa một tiếng, theo bản năng vỗ vỗ cánh bay bay trên không trung. Trùng Trùng và Alphonse kinh ngạc nhìn Đoàn Đoàn, rõ ràng hôm qua còn chưa biết bay nha, sao mới ngủ một giấc đã biết bay rồi?

Chẳng lẽ ngủ nhiều sẽ thông minh hơn sao? Trùng Trùng nghĩ thế.

Tiếc là, Đoàn Đoàn cũng không có lợi hại như trong tưởng tượng của hai người họ, bé duy trì trên không trung được tầm ba giây, sau đó rơi thẳng vào trong nước, bọt nước văng ướt hết hai người đứng bên ngoài.

Sau đó, chính là bọt khí sôi lên sùng sục.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cố nhìn chằm chằm mặt nước, nhưng xem mãi cũng không thấy con mình có ý định nổi lên, khiến cả hai hoảng sợ, vội vớt Đoàn Đoàn ra ngoài.

Đôi cánh nhỏ dính nước, lông chim dính sát vào da, nhìn vào, đôi cánh nhỏ ấy lại càng yếu ớt, đáng thương. Được Alphonse ôm lên khỏi mặt nước, Đoàn Đoàn ho khan liên tục.

Lúc này Trùng Trùng mới nghiêng đầu qua, hô lên một tiếng, nói khẽ, “Tôi quên mất, trẻ con không biết bơi, chỉ thích nghịch nước mà thôi!”

Alphonse: = =

Cũng may là vớt lên kịp nha, không thì con trai chết đuối rồi.

Đoàn Đoàn bị hù sợ, cho là hai ba ba của mình muốn quẳng mình vào nước, nên ôm chặt tay Trùng Trùng, không chịu buông ra, đôi mắt to màu tím nhìn Trùng Trùng, rất tội nghiệp, miệng còn ô oa gì đó, không biết là tiếng của nước nào.

Càng nhìn càng đáng thương, Trùng Trùng thở dài, “Tôi thấy hay là đừng tắm nữa!” Đón Đoàn Đoàn từ tay Alphonse, Đoàn Đoàn lập tức dùng cả hai tay hai chân, hoàn toàn bám chặt trên người Trùng Trùng.

“Trẻ con phải tắm rửa sạch sẽ, không sẽ bẩn lắm, cánh mà không tắm sẽ bốc mùi!” Alphonse nhíu mày, y là một người thích sạch sẽ nha.

“Vậy ai ba ngày rồi không tắm cánh?” Trùng Trùng phản bác.

Alphonse bất mãn, “Tôi tắm rồi, là lén đi tắm đấy!”

Trùng Trùng bĩu môi, vẫn thấy xót cho Đoàn Đoàn, hình như con nó sợ nước thì phải.

“Trẻ con không giữ gìn vệ sinh sẽ bị nhiễm rất nhiều bệnh!” Alphonse tận tình khuyên bảo.

Trùng Trùng nhíu mày, nói: “Được rồi, được rồi, giúp con tắm là được chứ gì!”

Vì thế, mặc cho Đoàn Đoàn giãy giụa, hai người một giữ chặt Đoàn Đoàn không chịu ngồi yên, một giúp Đoàn Đoàn tắm sạch sẽ, khiến cả hai dính đầy bọt nước, còn Đoàn Đoàn thì khóc đến lê hoa đáy vũ.

Đặt Đoàn Đoàn đã tắm thơm ngào ngạt lên giường, để bé ôm bình sữa, mới đó Đoàn Đoàn đã ngủ say, nhưng hai người vẫn còn đang ướt nhẹp.

Trùng Trùng vẫn còn mặc đồ bầu rộng rinh, do là màu trắng, hơn nữa còn là lụa mỏng, thành ra hai điểm hồng hồng phía trước như ẩn như hiện.

Hầu kết Alphonse giật giật, đôi ngươi nhìn chằm chằm Trùng Trùng, giống như con sói đói, muốn ngốn sạch cậu.

Cho dù Trùng Trùng có ngốc đến đâu đi nữa thì cũng cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của Alphonse, giờ đồ cậu ướt mem, dính chặt vào người, đúng thật là rất ám muội.

“Hai người đó, bao giờ thì tới?” Giọng Alphonse khàn khàn.

Trùng Trùng nhìn đồng hồ trên tường, tính toán thời gian, “Chắc là tầm bốn mươi phút nữa!”

Alphonse gật đầu, đi tới, khiêng Trùng Trùng lên vai.

“Anh làm gì vậy?” Trùng Trùng không dám la to, sợ đánh thức con, cho nên âm thanh kìm nén đó lại giống như đang hờn dỗi.

“Làm tình!” Alphonse đáp lại ngắn gọn.

Đặt Đoàn Đoàn đã ngủ say vào trong nôi, Alphonse bắt đầu lột quần áo Trùng Trùng ra, chỉ một cái váy ngủ mà thôi nên kéo một cái là Trùng Trùng đã trần như nhộng. U Linh Thần Điện

“Đừng, Đoàn Đoàn đang nhìn!” Trùng Trùng khẩn trương chết được, hai tay cậu chống lên ***g ngực trần trụi của Alphonse, mặt đỏ đến nỗi khiến người ta muốn cắn cho một ngụm.

“Không sao đâu, con nó ngủ rồi!” Alphonse hôn lên xương quai xanh của Trùng Trùng, lại còn cắn cắn, tức thì, chiếc cổ trắng ngần của Trùng Trùng đã xuất hiện một loạt dấu vết *** mỹ.

“Ưm…” Cũng lâu rồi không làm chuyện này, thật ra thì thân thể Trùng Trùng vẫn luôn khát vọng Alphonse, chỉ là mỗi ngày cậu đều phải chăm sóc Đoàn Đoàn nên không có thời gian nghĩ tới.

Lúc hôn tới quả đo đỏ trước ngực Trùng Trùng, Alphonse ngậm một viên vào trong miệng, khi thì hút hút, khi thì cắn cắn, y thật thích nơi này, lúc còn ở trong bệnh viện, y đã muốn làm như vậy rồi.

Hai tay luồn xuống giữa hai chân Trùng Trùng, cầm dục vọng của cậu lên, từ từ hôn xuống, lúc tới cái rốn đáng yêu, y hôn mạnh một cái, phát ra âm thanh cực kỳ vang dội.

Do quá bất ngờ, không tìm thấy dịch bôi trơn, Alphonse vội vàng quơ lấy chai sữa của Đoàn Đoàn qua, đổ chút sữa vào lòng bàn tay mình, bôi vào nơi đó của Trùng Trùng, rồi đẩy ngón tay vào, từ từ khuếch trương.

Chất nước màu trắng ngà chảy ra từ phía sau, trong nháy mắt đã khiến nơi màu hồng phấn ấy càng thêm xinh đẹp. Vừa nghĩ tới chuyện Alphonse dùng sữa của Đoàn Đoàn bôi trơn cho mình, cậu quẫn bách không thôi, cảm giác giống như mình đã làm chuyện vạn ác gì đó.

Cảm nhận được nơi đó bị một thứ ấm áp liếm láp, Trùng Trùng run lên, Alphonse… Alphonse đang liếm nơi đó của mình!

Vừa nghĩ tới đó, Trùng Trùng lại càng thêm kích động, “Ưm… Alphonse, đừng…”

Bị liếm thật ngứa, nhưng lại mang tới cho cậu một khoái cảm kỳ diệu, Trùng Trùng không khỏi nức nở hai tiếng, cảm giác này cứ như đang đứng giữa ranh giới giữa Thiên Đường và Địa Ngục, ừm, chắc là vậy rồi.

“Trùng Trùng, thật ngọt!” Khóe miệng Alphonse câu lên nụ cười xấu xa.

“Ưm, đừng nói nữa!” Da mặt Trùng Trùng rất mỏng, sao có thể chống lại sự trêu đùa của tên yêu râu xanh vạn năm như Alphonse chứ? Cậu đỏ mặt, lấy gối che đầu mình, tiếng rên rỉ cũng theo đó mà giảm đi nhiều. U Linh Thần Điện

Làm xong phần tiền hí, Alphonse sợ lâu rồi không làm Trùng Trùng sẽ chịu không nổi, cho nên đã cố rắng khuếch trương, tránh để cậu bị thương.

Lúc Alphonse tiến vào, trong khoảnh khắc ấy y cảm giác Trùng Trùng thật chặt, mà Trùng Trùng cũng nhíu mày, cảm thấy hơi trướng trướng. Nhưng cậu cũng biết, chỉ cần chịu khó một hồi, cái cảm giác như bay lượn trên mây ấy, không gì có thể sánh được.

Đây là lần đầu tiên hai người thân mật với nhau kể từ lúc sinh Đoàn Đoàn tới giờ, hai người đều hưng phấn vô cùng, thế nên cả hai cũng đã quên mất, Đoàn Đoàn tội nghiệp của chúng ta vẫn còn đang nằm trong nôi nha!
Chương trước Chương tiếp
Loading...