Hoàng Tộc

Quyển 1 - Chương 65: Tôm có đường của tôm



Từ đầu tới cuối hắn không làm kinh động đại ca Duy Minh của mình, cũng không làm kinh động đám nha dịch kia, Vô Tấn không ngờ rằng lúc này ở trên nóc tàng thư lâu có một thân hình thon thả, người đeo khăn che mặt dùng đôi mắt lợi hại nhìn hắn từ trên cao xuống, đem cảnh tượng kinh tâm động phách vừa rồi thi vào trong mắt, nàng nhìn theo bóng lưng của Vô Tấn đi xa, trong mắt tràn đầy kinh hỉ.

Nàng lại nhìn bãi vết tích chướng mắt ở trên tường từ kinh hỉ chuyển sang oán trách cái tên vô lại này rõ ràng không để ý tới người khác, lưu lại hương vị của mình.

Nàng cũng nhịn cười không được trong mắt toát ra một vẻ ôn nhu.

.....

- Không có khả năng.

Trưởng sử Từ Viễn vỗ bàn một cái mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ.

- Tô Hàn Trinh lần này đi nhậm chức căn bản không thể mang theo người võ nghệ cao cường như vậy hắn chỉ dẫn theo hai phụ tá đều là người văn nhược thư sinh, ta rất rõ ràng ở Duy Dương huyện chúng ta không có cao nhân như vậy.

Lúc này đã là sáng sớm ngày thứ hai, ở trong Quan phủ mấy nhân vật trọng yếu đều chạy tới hào khí bên trong vô cùng áp lực, Phong Vân Truy ngồi ở trong góc tường, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, tức giận hay là đau khổ hay là tuyệt vọng? Xương tay phải của hắn đã vỡ vụn thành tám khối, danh y tốt nhất ở Duy Dương huyện cũng kết luận là không cách nào khôi phục lại được, chỉ có thể đơn giản ăn cơm uống nước chứ không thể luyện võ công điều này với một võ sĩ là vô cùng thê thảm hiện tại Phong Vân Truy chỉ muốn biết là ai hạ độc thủ.

Trưởng sử Từ Viễn trả lời làm hắn thất vọng, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Quan lão gia tử, Quan lão gia tử không lên tiếng nhắm hai mắt lại tỏ ve không quan tâm tới chuyện này, Triệu Nhất Minh liền mở miệng:

- Còn có một khả năng, có thể là cao thủ do thái tử phái tới.

Hắn nhìn thoáng qua Phong Vân Truy rồi nói:

- Võ nghệ của Phong huynh ta rất hiểu rõ, người có thể đánh bại Ảnh võ sĩ tuyệt đối không tầm thường, bên cạnh thái tử lại không chỉ có tảm ánh võ sĩ còn có hai gã quốc sĩ cao thủ, Thân Quốc Cữu đã phái Phong Vân Truy tới đây thì thái tử cũng có thể phái cao thủ, mọi người thấy sao?

Từ Viễn hừ một tiếng:

- Đúng thế, Tô Hàn Trinh ta hiểu rõ, dưới tay hắn không có người tài ba như vậy.

Từ Viễn không chịu thừa nhận là do Tô Hàn Trinh sắp xếp, nếu chuyện này là do Tô Hàn Trinh gây nên thì chính là trách nhiệm của hắn rồi, Ảnh võ sĩ Thân Quốc cữu phái tới thành phế nhân, hắn không cách nào chịu tội nổi.

- Sự tình đã phát sinh, cũng không phải là lúc nói xem trách nhiệm là của ai.

Quan Bảo Thanh một mực trầm mặc liền mở miệng, trong mắt hắn lộ ra vẻ lo lắng:

- Ta rất lo lắng cho sự an nguy của Câu nhi, thân thủ của người kia như vậy giết người càng dễ dàng nói thật ta rất phản cảm với loại ám sát này, ngươi giết đôi thủ hậu trường của đối thủ cũng có thể giết ngươi, Phong võ sĩ, Triệu tiên sinh ta hi vọng chuyện ám sát chấm dứt ở đây, Quan gia chúng ta không gánh nổi hậu quả này đâu.

Quan Bảo Thanh cũng thấy mọi người không nghi ngờ hắn tiết lộ kế hoạch hắn liền lộ ra một vẻ bất mãn biểu lộ thái độ của mình.

Bất mãn này của hắn khiến cho mọi người cảm thấy xấu hổ, Từ Viễn liền vội vàng an ủi hắn:

- Các lão yên tâm, chuyện này ta đã nghĩ tới, tối hôm qua ta đã phái thêm mười tên nha dịch, tổng cộng hai mươi tên đang bảo hộ an toàn cho Quan công tử, bọn chúng ngày đêm không ngủ túc trực nếu như không có gì bất ngờ sẽ tiên tới bẩm báo, hiện tại không bẩm báo cho thấy Quan công tử vẫn an toàn.

Quan gia nói chuyện phân lượng rất lớn, lão gia tử đã đưa ra yêu cầu Từ Viễn không thể không tỏ thái độ:

- Ta cũng đồng ý với ý kiến của Các lão, chuyện ám sát dừng lại ỏ đây, hiện tại đến lúc chúng ta làm đòn sát thủ rồi.

Triệu Nhất Minh nhìn thoáng qua Phong Truy Vân, hắn nuốt nổi cục tức này không đây?

Phong Truy Vân minh bạch ý của Triệu Nhất Minh hắn không hề do dự biểu lộ thái độ của mình:

- Bỏ qua chuyện ám sát ta không có ý kiến nhưng người tập kích ta ta nhất định phải tìm được, đây là chuyện của ta không ai được phép quyết định.

Ý ở ngoài lời, hắn rút lui khỏi hành động lần này, trên thực tế mặc kệ hắn có lui ra hay không chuyên tiếp theo đã không liên quan tới hắn, sau khi trở vè phòng, Phong Truy Vân rầm một tiếng đóng cửa lại.

Vô Tấn sáng sớm đã tới Bắc thị Thiên Mễ phố, sau khi làm bị thương Phong Truy Vân hắn tin tưởng đại ca sẽ không có vấn đề về sự an toàn nào, Phong Truy Vân bị thương đủ để trấn nhiếp đám lưu manh vô sỉ kia, hôm nay hắn còn có chuyện quan trọng hơn, Thân Uyên viết thư cho Từ Viễn bên trong cất giấu một âm mưu to lớn, đó là đòn sát thủ cuối cùng của Từ Viễn.

Thời gian dành cho hắn không còn nhiều lắm, chỉ còn ngày cuối cùng.

Cũng may hắn có Hắc Mễ làm bằng hữu có đám côn đồ này hỗ trợ mọi chuyện cũng trở nên đơn giản.

Thiên Hương Mễ phố còn chưa mở Vô Tấn đã đi tới trước cửa két két hai tiếng cửa lớn của Thiên Hương Mễ phố mở ra Vô Tấn ngây người ra một lúc chỉ thấy bên trong đi ra một nữ tử trẻ tuổi.

Nàng cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dáng người cao gầy, nhưng không mất đi sự thon thả, dung mạo vô cùng thanh tú, làn da rất đen, bóng loáng tỏa sáng, nàng nhìn thấy Vô Tấn thì sững sờ sau đó hiện ra một dị sắc, vô cùng kích động:

- Vô Tấn, ngươi ngươi....

Nàng nói được một nửa nhưng tất cả như đều dư thừa nàng cắn miệng nhìn Vô Tấn phảng phất như ngây dại rồi vậy.

Vô Tấn bị ánh mắt nóng bỏng không hề che giấu của nàng nhìn thì cảm thấy khó xử, hắn vội vàng né tránh thầm nghĩ trong lòng:

- Nàng là ai tại sao lại dùng dáng vẻ như vậy để nhìn mình?

Tuy nhiên hắn cảm thấy nữ hài này có phần quen thuộc, mình đã nhận thức ở đâu đó, hắn né tránh ánh mắt của nàng, ánh mắt của nàng đã rơi vào khoảng không trong mắt toát ra vẻ thất vọng vô tận, sự vui sướng và nóng bỏng biến mất nàng cúi đầu dùng ngữ khí nhàn nhạt mà nói:

- Ta còn tưởng ngươi sẽ ngủ thêm một lát.

Nàng nói những lời này khiến cho Vô Tấn không hiểu tại sao nàng lại nói mình ngủ thêm một lát chẳng lẽ nàng biết đêm qua mình đi làm gì sao?

- A...

Vô Tấn sờ gáy, tươi cười chất phát:

- Ta tới tìm Hắc Mễ, hắn có ở đây không?

- Hắn có ở đây ngươi đi vào đi.

Hắc muội muội thâm sâu nhìn hắn, Vô Tấn nghiêng người qua bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm ngát, hương vị này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Chương trước Chương tiếp
Loading...