Hoàng Tử Ác Ma Và Thiên Thần Băng Giá

Chương 1



12 năm sau …

“ Reng reng reng … reng reng reng …”

“ Reng reng reng … reng reng reng…”

_ “ Ưmm …”

Cô nhóc nằm trên giường vẫn chưa ý thức được hiện tại , đầu óc mơ mơ màng màng, quờ tay tắt phéng chiếc điện thoại , vứt vào góc giường rồi lại chìm vào giấc ngủ …

“ Reng reng reng … reng reng reng …”

_ “…”

Bực mình thật ! Cái điện thoại phản chủ này , cứ nhằm đúng lúc chủ nhân nhà ngươi đang có giấc mơ đẹp là thế nào ? Một lần nữa nó lại quờ tay lấy chiếc điện thoại , mắt nhắm mắt mở nhấn nút nghe :

_ “ A lôôô ….”

_ “ Nguyễn Trần Huyền My !!!! Bà chết ở đâu rồi hả ? Mau đến trường đi ! Nhanh lên !!!”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói chua ngoa hiếm có , mà theo như nó định nghĩa thì âm thanh kinh khủng ấy có thể khiến người ta thiệt mạng ngay tại chỗ trong phạm vi gần nhất ( may mà nó nghe quen rồi … @@ )

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói chua ngoa hiếm có , mà theo như nó định nghĩa thì âm thanh kinh khủng ấy có thể khiến người ta thiệt mạng ngay tại chỗ trong phạm vi gần nhất ( may mà nó nghe quen rồi … @@ )

_ “ Ưm… đến trường … để … làm …gììì .. ?”

_ “ Con nhỏ này !! Hôm nay là khai giảng đấy ! Đầu óc bà để đi đâu thế hả ??” Giọng nói kia vẫn tiếp tục khủng bố tai của nó.

_ “ Thế thì có liên quan gì đến tôi chứ ……..”

_ “ Bà quên hôm nay phải lên sân khấu thuyết trình sao ??? Còn lảm nhảm gì zậy ???

_ “ HẢ ???”

Nó bật dậy còn nhanh hơn cả lò xo. Trời ơi , sao nó có thể quên được cái ngày trọng đại này nhỉ ? Còn bài thuyết trình với màn giới thiệu nữa , ôi trời… còn chưa chuẩn bị tí gì cả ! Nó nhảy một mạch xuống giường , chui tọt vào nhà vệ sinh, vò đầu tự hỏi rốt cuộc tối qua nó đã làm cái gì -_-

5 phút sau…….

_ “ Dì Hồng ơi ! Cháu đến trường đây !” Nó phi xuống nhà còn nhanh hơn tên lửa.

_ “ Ấy khoan đã … ăn chút gì đi chứ , dì đã làm bữa sang rồi này !” Dì Hồng bưng đồ ăn ra , tròn mắt nhìn bộ dạng lôi thôi của nó .

_ “ Không kịp rồi ! Cháu phải đi đây !”

Nó túm bừa một miếng bánh sanwich ngậm vào mồm rồi lao thẳng ra khỏi nhà. Hic hic … tất cả chỉ vì cái thói ngủ nướng vô tổ chức của nó !

Nó túm bừa một miếng bánh sanwich ngậm vào mồm rồi lao thẳng ra khỏi nhà. Hic hic … tất cả chỉ vì cái thói ngủ nướng vô tổ chức của nó !

_ “ Hộc hộc …”

Nó chạy một mạch đến trường . Huhu… sao hôm nay con đường này lại dài đến thế cơ chứ … chạy mãi chẳng tới nơi gì cả . Chính vì như thế nên khi nó vừa tới đích thì cổng trường cũng đang từ từ đóng lại ….

Ặc ! Không được ! Không được !

_ “ Xê ra ! Xê ra cái coi !!”

Nó lấy hết sức bình sinh chạy về phía cánh cổng rồi nhanh nhẹn lách qua đó . Nhưng khổ nỗi …..

_ “ Đưa thẻ học sinh ra đây ! Bạn đến muộn 1 phút 36 giây 19 tích tắc !! “

Con nhỏ sao đỏ không biết từ đâu chui ra , đành hanh giơ hai tay đứng chắn trước mặt nó.

Hừ ! Mình đã vào đến đây rồi chẳng nhẽ lại phải chịu chết dưới tay nhỏ khùng này sao ?? Nghĩ thế , nó điên máu túm con bé sao đỏ rồi lẳng luôn qua một bên, nhanh nhẹn chạy vào đám đông đang đứng lúc nhúc dưới sân trường ….

Cuối cùng thì nó cũng thoát chết ! T.T
Chương trước Chương tiếp
Loading...