Hoàng Tử Băng Và Công Chúa Nụ Cười
Chương 2
****** tại nhà hắn ****** _chào mừng em trở về bên anh Vũ Điệp ! Sau giọng nói đó là một nụ cười gian xảo _Vũ à ! xuống ăn tối nè con ! Mẹ hắn gọi từ dưới lầu _ vâng ! Hắn vẫn trả lời một cách lạnh lùng Phòng ăn . . . . . . _ba nghe nói ông con kiếm được cháu gái rồi hả con ? Ba hắn hỏi ( ba hắn là ông Ngô Trọng Nhân ) _uhm ! Hắn trả lời lạnh lùng vì hắn không muốn nói chuyện lúc ăn _ trời ơi tìm được thì sao chứ ?nó có thành phượng hoàng được đâu . sau câu nói đó là một giọng cười mỉa mai _ối trời ơi ! BÀ HAI ĐÂU ? RA ĐÂY COI. . . Mẹ kế của hắn la lên ( hắn cực kỳ ghét cô ta vì cô ta làm gia đình hắn xáo trộn trật tự ,cô ta là Trần Thanh Trúc , 18t , là học sinh của trường Royal vì thương hắn nên mới tìm cách vào nhà họ Ngô . v . . v . . ) _vâng ! mợ hai gọi tôi ? Bà hai vội vàng đi từ trong bếp ra _tôi bảo bà nấu cái gi ? sao bây giờ là canh rau với thịt kho Cô ta vẫn giữ cái giọng ngang tàn hống hách ấy _dạ ! mợ kêu tôi nấu canh nhân sâm , nhưng tôi không biết nấu cái món đó ạ ! Bà hai cố gắng nhớ lại _thôi dì hai vào trong đi ạ ! kệ người đàn bà không biết thân phận của mình đi ! Hắn nhẹ nhàng xóa tan không khí ngột ngạt bằng giọng nói lạnh lùng ấy . _mày nói chuyện vậy đó hả Vũ ? Ba hắn mắng hắn nhưng không dám la to vì sợ mẹ hắn buồn và vì ông đã có lỗi với hai mẹ con hắn _tôi nói chuyện với thứ người cướp chồng người khác sẽ không bao giờ cung kính như thế đâu . . Hắn bỏ chén đũa xuống bàn nhẹ nhàng nói với mẹ hắn _ mẹ ơi ! 1 tuần nữa con dọn đi . cuối tuần con về thăm mẹ một lần ! _sao phải đi vậy con ? Mẹ hắn buồn rầu nói _ở đây ngột ngạt ạ ! nhưng nếu mẹ muốn thì có thể qua đó ở cùng con ! Hắn liếc ngang ba hắn và dừng lạ ở người mà hắn ghét nhất trong nhà _ thôi con cứ đi đi ! mẹ sẽ ở nhà . cuối tuần về thăm mẹ Mẹ hắn vừa nói dứt câu thì bỏ vào phòng rồi khóa cửa lại còn hắn thì lặng lẽ lên lầu , bây giờ ở trong phòng ăn chỉ còn một mình cô ta ngồi ăn vì ba hắn cũng đi ra vườn rồi ***** tại nhà nó ***** Trong một khu vườn , có một bé gái đang đi đến một góc cây gần bờ suối nhân tạo . trông cô bé khoảng 3 đến 4 tuổi và có một cậu bé khoảng 5 tuổi đang dựa lưng vào góc cây . . . . bỗng . . . . . . _ anh ơi ! sao anh lại ở đây ? cô bé hỏi bằng giọng nhẹ nhàng _ . . . . . . ! một sự im lặng bao trùm nơi này _ anh ơi ! anh ơi ! sao anh lại ở trong nhà tôi ? cô bé cố gắng hỏi vì sự hiện diện của một người lạ trong nhà_ đến chơi ! cậu bé ấy trả lời ngắn gọn và lạnh lùng _ vâng ! Cô bé từ từ ngồi xuống cạnh cậu bé và bắt đầu thiếp đi . cậu bé ấy bỗng nở một nụ cười hiền khi cô bé ngã vào vai mình . một ý nghĩ thoáng qua trong đầu của cậu bé . _ “ em sẽ làm vợ tôi sau này sao ? ” Đặt nhẹ cô bé xuống thảm cỏ cậu bé ấy bắt đầu bước đi Nhưng . . . . . . . . Tay áo của cậu lại bị một cái gì đó kéo về phái sau , và người kéo là cô bé . _ ở lại chơi với em nhé ! Cô bé ngại ngùng nói _ được thôi ! Mặt cậu bé lúc này bắt đầu nở một nụ cười hiền làm cô bé đỏ mặt . . . _anh tên gì ? Cô bé thẹn thùng hỏi _anh tên . . . . Ring . . . . ring . . . ring. . . Nó mở mắt ra và đồng hồ bây giờ là 8h sáng . nó liền tức tốc chạy đi vscn rồi xuống ăn sáng vì nó còn phải về trình diện ông nội nó nữa mà _mẹ ơi ! có đồ ăn chưa ạ ? Nó chạy hất hãi xuống nhà và tọt thẳng vào bếp _có rồi con yêu ạ ! con ngồi xuống đó đi con ! Mẹ nó nhẹ nhàng đặt dĩa bánh san – wich xuống bàn _anh và ba đâu rồi mẹ ? Nó nhìn dáo dác hỏi _ ba con thì ra vườn nho còn anh con thì chưa dậy Mẹ nó nói nhẹ nhàng nói *mình quên nói là ông nội của điệp cho ba mẹ nuôi một vườn nho vì điệp thix nho * _để con lên kêu hai cho ! Nó nuốt lẹ mẩu bánh rồi chạy thẳng lên lầu . mẹ nó nhìn nó khẽ cười buồn vì bà không biết nét hồn nhiên ấy có còn không khi nó không ở bên bà và bà cũng không thể thấy Tại phòng anh nó . . . . . . . _ anh dậy mau ! mau lên ! Nó tung chăn của anh nó lên và lấy chan đạp mạnh vào anh nó , do giường nằm cách xa mặt đất nên nó mất thăng bằng ngã vào anh nó tạo một cảnh tượng hùng vỹ _trời ơi ! ma đè . . . . ma voi đè con mẹ ơi . . . Anh nó giả nai để chọc tức nó _gru ! gru ! MẸ KÊU ANH XUỐNG ĂN SÁNG ! Nó liền bước đi . . . nhưng . . . có một người đã níu nó lại . cảm giác này làm nó cảm thấy rất quen nhưng nó không thể nhớ ra được _ hai làm gì vậy ? Nó hốt hoảng la lên _chỉ 5s thôi hai sẽ buông em ra mà chỉ 5s thôi ! Anh nó nói như van xin với nó _ hai làm sao vậy ? Nó cố gắng đẩy anh nó ra nhưng không được _ cho anh ôm em gái lần cuối cùng đi ! vì sau này người ôm em không phải là anh Anh nó nói như sắp mất nó vậy 1s. . . . . . 2s. . . . . 3s. . . . . . 4s. . . . 5s. . . . . Đã 5s trôi qua anh nó liền buông nó ra và cảm giác lúc này của anh ấy là sắp mất nó _ ĐIỆP À ! ÔNG QUA RƯỚC CON NÀY ! Mẹ nó gọi với lên Nó liền tức tốc chạy xuống và tạm biệt anh nó _ nhanh đi con ông đang chờ con đó ! Mẹ nó hối thúc nó _ ông đâu mẹ ? Nó nhìn dáo dác tìm kiếm Mẹ nó chỉ ra chiếc limousine màu trắng đang đậu trước cửa và bảo nó ra đó . khi nó bước đến gần chiếc xe thì có một tên áo đen có huy hiệu hoàng gia bước xuống mở cửa cho nó _ bye bye mẹ iu aon đi nha ! Nó dơ tay lên vẫy vẫy . mẹ nó nhìn theo chiếc xe đang lăn bánh mà mĩm cười ***** tại biệt thự Hoàng Gia ***** _ cháu gái của ông Ông nó ôm nó vào lòng _cháu chào ông Nó nói với vẻ hơi ngượng Ông nó cười khi thấy cháu mình ngại _ha ha ! cháu yêu ạ ! từ nay đây là nhà của cháu nên cháu cứ tự nhiên đi ! à còn đây là Vũ . Ngô Hoàng Vũ . và nó cũng là chồng con đó ! Chồng ư ? nó mới 15t mà tại sao hắn ta là chồng nó được ? nó đang suy nghĩ vẩn vơ thì . . _chào mừng em quay về bên anh ! Hắn cười hiền với nó . đến ông nó cũng ngạc nhiên vì đó giờ chưa ai có thể làm hắn cười vậy mà bây giờ hắn lại cười _chào . . . chào anh ! Nó nói với vẻ gượng gạo . nhưng nó cảm giác như đã quen hắn từ lâu vậy _em không nhớ anh sao ? Hắn có hơi buồn vì nó không nhớ về hắn nhưng không lộ ra _nhớ ? nhớ gì ? Nó ngây thơ hỏi .nhưng trong đầu nó giấc mơ đêm qua lại hiện về . _không lẽ nào ? anh là . . . . ? là người ở dưới góc cây 11 năm trước ? Nó nhớ ra và nghiêng nghiêng đầu hỏi hắn _. . . .! đáp lại câu hỏi của nó chỉ là một cái gật đầu nhẹ _thôi ! thôi ! hai đứa có gì thì mai mốt nói . còm bây giờ con hãy dắt Điệp về phòng của nó đi con ! Ông nó bảo hắn dẫn nó về phòng ư ? hông lẽ nó phải ở chung phòng với hắn ? _không được ! Nó la thất thanh làm ông nó và hắn phải nhìn sang nó _gì vậy cháu ? Ông nó nhìn nó lo lắng hỏi _ ông cho cháu ngủ chung phòng với anh ta hả ? Nó chỉ tay về phía hắn hỏi _không không ! cháu không ở chung phòng với nó đâu mà cháu lo . cháu chỉ ở chung nhà với nó thôi . “biệt thự Xanh” _ à mà ông quên nữa ! đây là thẻ tín dụng của cháu , mật khẩu là ngày sinh của cháu và sau này cháu sẽ học trường Royal , còn lại những thứ khác sẽ do Vũ sắp xếp cho con ông nó vừa nói xong thì hắn bắt đầu bước đi và đương nhiên nó cũng đi theo ***** biệt thự Xanh ***** _ lúc nảy em nói muốn ngủ chung với anh hả ? hắn cười gian hỏi _ngủ cái đầu anh ấy nó la làng làm cả căng biệt thự như muốn nổ tung _phòng tôi ở đâu ? _ha ha ! thui anh dắt em lên phòng nè ! theo anh hắn dắt nó lên lầu hắn mở một căn phòng ra và kêu nó vào đập vào mắt nó là một căn phòng màu xanh lá cây nhẹ dịu , một chiếc giường công chúa đặt cạnh của sổ, một cái tủ sách và một cái bàn học rất sang trọng và tất nhiên là màu xanh lá cây rồi _ oa ! oa căn phòng đẹp như mơ nó không chịu nổi nữa liền la lên _thui anh về phòng ! có gì qua phòng gọi anh nha ! anh ở phòng đối diện ak ! hắn nhìn nó vui mà trong lòng như nở hoa _ oh ! anh cứ đi đi nó ngại ngùng vì biết mình đi quá lố nhưng hắn là cậu bé đó ư ? tại sao nó lại không nhớ gì hết ? hắn và nó có chuyện gì ? những câu hỏi bắt đầu ùa về trong nó và nó bắt đầu thiếp đi vì buồn ngủ giấc mơ đó lại trở về . . . . nó lại thấy người con trai ấy đang đứng chờ nó dưới góc cây ấy và khi nó nhìn kỹ thì quả thật người ấy rất giống hắn . tuy 11 năm trôi qua nhưng hắn vẫn không thay đổi gì nhiều I’ll love you, till I die, deep as sea, wide as sky. The beauty of our love paint rainbow everywhere we come. Need you, all my life, you’re my hope, you’re my prize In your arms i find my heaven, in your eyes my sea and sky May life be our love paradise một chiếc điện thoại màu trắng reo lên làm nó tỉnh giấc _ em chịu thức rồi hả ? hắn đứng dựa lưng vào cửa nói _anh ở đây làm gì ? nó gắt lên _nhanh thay đồ rồi đi với anh ! hắn hối thúc nó _uk ! nhưng tôi không đem theo đồ khi qua đây nó chợt nhớ ra _ em vào nhà tắm đi anh chuẩn bị hết rồi hắn chỉ tay vào nhà tắm _ đợi xíu nó chạy tót vào trong _AAAAAAAAAAA Nó la thất thanh làm hắn hết hồn chạy vào _có chuyện gì vậy ? _sao nhiều đồ quá vậy ? toàn là đồ đẹp bây giờ hắn mới biết cô vợ bé bỏng của hắn thật là ngây thơ _thui thay đồ nhanh đi rồi đi mua sách với anh hắn bước ra khỏi phòng tắm _oh! 5p sau . . . nó bước ra với chiếc đầm màu xanh nước biển nhạt và đôi giày búp bê màu trắng với làn da trắng và gương mặt dễ thương của nó đã làm hắn bất động trong 5s _ được rùi đi thôi nó chạy ra và leo len chiếc Limousine hắn đứng ở trong lắc đầu rồi cũng leo lên xe . chiếc xe bắt đầu lăn bánh và ra khỏi biệt thự Hoàng Gia
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương