Hoàng Tử Cát Tường

Chương 6



Một đêm mộng đẹp.

Hách Thiên Hương nằm trên mặt đất, nửa ngủ nửa tỉnh.

Tiếng chim hót thanh thúy du dương vang lên bên tai, một mùi hương nhàn nhạt thơm ngát xông vào mũi. Mùi hương thoang thoảng thật tốt, không giống hương thơm hoa cỏ, cũng không phải mùi tục khí phấn son, mùi thơm kia… Đến tột cùng là cái gì đâu?

“Nên dậy đi.” Thanh âm như tơ trúc tuyệt đẹp lặng lẽ nói, mùi thơm kia tựa hồ càng gần mấy phần. Dễ ngửi! Híp mắt lại, Hách Thiên Hương cau cái mũi, đưa tay về phía trước nắm, tựa hồ muốn nắm lấy mùi thôm này. Ba! Tay bắt được một cái gì đó mềm mại, trơn nhẵn, có cùng nhiệt độ với lòng bàn tay của nàng, kia hình như là… hình như là… là tay người?! Tay người, làm sao có thể! Đôi mắt tỉnh táo rốt cục chậm rãi mở ra, nàng nhìn dung nhan gần trong gang tấc: hé ra gương mặt lỹ lệ phóng đại, tóc thật dài đang xõa xuống, trong đôi mắt đen nhánh như sao đang phản chiếu vẻ mặt mờ mịt của nàng, mà khóe môi thật mỏng thì đang tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười).

“Thật là đẹp…” Hách Thiên Hương ngơ ngác nhìn dung nhan trước mắt, kìm lòng không được ca ngợi. (*đập bàn* ha ha, cười chết ta)

Đôi môi nhẹ nhàng bĩu một cái, Vụ Tịch nói: “Không có nam tử nào sẽ thích được ca ngợi như vậy.”

“Nhưng … ta nói rất thật a.”

“Cho dù là thật, cũng có những thứ không nên nói.”

Là những thứ thế này phải không? Hách Thiên Hương như gà con mổ thóc gật đầu. Tại sao —— nàng cảm giác có chỗ nào đó là lạ? Ngọn gió sâu kín, thổi đi một chút buồn ngủ. Hắn thật gần nàng, gần đến mức nàng có thể đếm rõ số lông mi của hắn, thấy rõ ràng khuôn mặt thảnh thơi kia, cảm nhận được hơi thở của hắn… vân vân, nàng lúc nào lại gần hắn như vậy? Tròng mắt đột nhiên mở to, Hách Thiên Hương rốt cục chú ý tới tình huống lúc này.

“Ngươi… Ngươi… Ngươi…” Ngươi hồi lâu, sửng sốt không biết nên nói như thế nào.

“Ta chỉ là muốn đánh thức ngươi mà thôi.” Hắn chủ động giải thích.

“Cho dù như thế, cũng không cần gần như vậy a.” Ô ô ô, trong sạch của nàng a! Mặc dù hắn là một mỹ nam tử, nhưng nàng còn chưa có nghĩ tới đem trong sạch của mình lãng phí ở trên người một tên tiểu quỷ.

“Là chính ngươi liên tiếp bắt lấy tay ta đi.” Hắn chỉ chỉ nơi tay hai người giao nhau. Nàng theo phương hướng hắn chỉ nhìn lại: tay phải của nàng, đang chặt chẽ cầm cổ tay trái của hắn, “A!” Giống như là bị gặp nóng, nàng vội vàng buông tay ra, “Ta… Ta… Ta chỉ là..”

“Chỉ là?” Đôi lông mày hắn nhíu lại, cổ tay đột nhiên bị buông ra, thế nhưng làm cho hắn có một loại cảm giác trống rỗng. (Hắc hắc)

“Chỉ là bởi vì…” Mùi thơm kia quá mê người, cho nên mới kìm lòng không được muốn càng thêm sát vào để ngửi được mùi hương này.

“Bởi vì?” Lông mày nhướng càng cao hơn.

“Bởi vì mới vừa rồi ta ngửi được…” Ai? Đang nói chuyện, lại là một cỗ mùi thơm đánh tới. Loáng thoáng thật giống như mùi hương vừa rồi đang ngủ đã ngửi thấy. Thật là một hương thơm ngát thanh nhã, nhẹ nhàng vui vẻ lòng người, mặc dù không nồng đậm, lại khắc sâu vào lòng người. Người mới vừa rồi còn lắp bắp, thoáng cái yên tĩnh lại. Nhún nhún lỗ mũi, Hách Thiên Hương không tự chủ nhích gần về phía mùi hương phát ra. Dễ ngửi, quả thực tựa như thuốc mê làm cho người ta khó có thể tự kềm chế. Đầu nhỏ càng ngày càng để sát vào lồng ngực rộng rãi, chóp mũi khéo léo, lại càng dán lên áo đối phương.

Đôi mắt đánh giá của Vụ Tịch nhìn Hách Thiên Hương, mới vừa rồi còn một bộ cấp muốn thoát đi, lúc này lại như yêu thương nhung nhớ. (Tịch ca ăn dưa bở, ai yêu thương nhung nhớ chứ?)

“Ngươi thật thơm!” Ngửi cả nửa ngày, nàng rốt cục xuống một cái kết luận, “Ngươi là đeo túi hương hay là cái gì?”

“Không có,” hắn lắc đầu thản nhiên nói, cũng không đẩy cả người nàng cơ hồ giắt trên người hắn ra (Hị hị, Hương tỷ tranh thủ ăn đậu hũ Tịch ca nhé), “Huống chi lúc trước ngươi không phải đã lục soát qua thân thể ta, nên biết ta cũng không có mang những đồ này.” (Ách, lời nói của ca…. thật là dễ gây hiểu làm á)

Cũng đúng, nhưng là —— “Vậy trên người của ngươi làm sao lại thơm như vậy?” Ghen tỵ a, hắn một người nam tử, lại so với nàng nữ nhân này còn thơm hơn, thật sự là không có Thiên Lý.

“Đó là bởi vì liên quan đến việc luyện võ công của ta, mỗi sáng sớm sáng sớm tỉnh lại, đều sẽ phát ra một mùi hương, bất quá một canh giờ sau, mùi hương này sẽ tiêu tán.” “ngươi nói, mùi thơm của ngươi chỉ có thể duy trì một canh giờ?” Nàng ngữ điệu mang tiếc hận nói.

“Đương nhiên.” Nếu là thời thời khắc khắc đều phát ra mùi thơm, chỉ sợ chính hắn trước chịu không được, “Còn có… Ngươi thường nhích tới gần nam nhân như vậy sao?” Hắn ý hữu sở chỉ. Từ nét mặt của nàng mà nhìn, nàng tựa hồ rất có thói quen thân cận nam nhân. (*huýt sáo* có phải ta ngửi thấy mùi dấm chua không ấy nhỉ *nhìn trời nhìn đất*)

“Kia… Nào có!” Nàng vội vàng rời khỏi lồng ngực của hắn, kéo kéo quần áo của mình, suốt tóc của mình, biểu hiện mình là cỡ nào…”đoan trang”. (nô nô, muộn rồi)

“Ngươi không phải thôn cô bình thường đi.” Ngón tay của hắn như có như không gẩy gẩy sợi tóc rủ xuống vai (*vuốt vuốt cằm xem xét* một hành động rất ư là…. Nữ tính).

“A?” Hách Thiên Hương chớp mắt mấy cái.

“Bởi vì không có một người thôn cô bình thường nào lại có thượng thừa khinh công như ngươi, hơn nữa sẽ không chú ý cái gì đại hội võ lâm.” Vụ Tịch chỉ ra sự thật.

“Kia… Đó là bởi vì ta từ nhỏ cơ khổ không chỗ nương tựa, ba tuổi cha chết, năm tuổi mẹ chết, khi bảy tám tuổi, thân thích xung quanh cũng đều chết hết…” Con ngươi vừa chuyển, Hách Thiên Hương nước miếng bay ngang, bắt đầu kể lể thân thế thê thảm của mình. Cha mẹ, nàng thề cũng không phải là cố ý a! Thuần túy là tình thế bắt buộc, mới không nói dối không được. Dù sao, nàng còn nhớ rõ, mình là có số tiền một ngàn lượng hoàng kim treo thưởng. Cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, nàng tiếp tục nói: “Sau lại được sư phó của ta cứu, sư phụ thấy thân thế đáng thương liền thu nhận ta, thuận tiện truyền thụ ta chút võ công, rồi đuổi ta xuống núi xông xáo giang hồ.” (còn quá tiểu thuyết đi, Hương tỷ phải làm nhà văn chứ không phải thần thâu a)

“Xem ra, ngươi cũng là gặp một sư phó không tệ.” Biết rõ lời của nàng là nói dối, hắn lại không có hứng vạch trần.

Ánh mắt của nàng quá mức trong suốt, vừa nói láo liền rất dễ dàng lóe lên tinh quang.

“Đúng vậy a.” Nàng ngượng ngùng gãi đầu. Sư phụ của nàng, thật ra căn bản là cha của nàng, khi còn bé mỗi ngày buộc nàng luyện võ ba canh giờ, nếu không phải khi đó có Phong ca kiên nhẫn ở cùng nàng, chỉ sợ thơ ấu của nàng sẽ không có cảm giác khoái trá. Bất quá nói lại, Phong ca bây giờ không biết thế nào? Nàng đột nhiên rời nhà trốn đi, Hách gia nhất định bận rộn thành một đoàn đi. Theo như trình độ ngày thường “được sủng ái” của nàng, Hách gia cho dù không có náo loạn, đoán chừng cũng không khác mấy. Bằng không, cũng sẽ không phát ra một ngàn lượng hoàng kim tìm người, nàng liều chết cũng không muốn làm trộm mà, tiểu thâu mà nàng cũng đã khinh thường, huống chi là thừa kế gia nghiệp đại trộm. Người sống phải thanh bạch, quang minh lỗi lạc, cho nên… cho nên hắn có phải cứ nhất định tìm người đến ép nàng thừa kế gia nghiệp bằng được mới thôi? Ô ô ô, nàng nhớ Phong ca của nàng quá a! Phong ca mặc dù ngày thường băng lãnh, nhưng đối với nàng cũng là vô cùng tốt, phàm là nàng khổ sở, hắn đều sẽ cố gắng trêu chọc nàng vui vẻ.

“Đang suy nghĩ gì?” Nhàn nhạt ngữ điệu, phá vỡ trầm tư của Hách Thiên Hương. Vụ Tịch nhìn sắc mặt đối phương một lát đau thương, một lát vui vẻ, không khỏi hỏi.

“Đang suy nghĩ ngươi cùng Phong ca, đến tột cùng người nào đẹp mắt hơn.” (Ách, thay đổi nhanh vậy ta?) Nàng ném cho hắm một cái liếc mắt, nhăn mặt cau mày nói. Giống như đang trách hắn cắt đứt trầm tư của nàng. Ta còn chưa có nhớ lại cuộc sống vui vẻ của ta cùng Phong ca đâu.

“Phong ca?” Ngón tay run lên, hai tròng mắt hắn bất giác nheo lại, “Hắn là ai vậy?” (ô hô hô hô…)

“Hắn là ta đại…” Đường ca hai chữ kịp thời phanh lại trên miệng. Nàng còn nhớ nàng mới vừa rồi lúc giới thiệu thân thế bản thân đã nói mình là cơ khổ không chỗ nương tựa, “Hắn là đại sư huynh ta, chúng ta cùng nhau học võ.” Lời này cũng là nửa thật nửa giả.

“Đại sư huynh?” Hắn nhìn nàng chằm chằm, xem kỹ trình độ xác thực trong lời nói của nàng.

“Đúng!” Đầu nặng nề điểm một cái.

“Đại sư huynh của ngươi rất đẹp sao?”

“Đó là đương nhiên.” Nàng ngữ khí mang tự hào, nói đến Hách gia nam tử của nàng, là mỗi người mỹ nam. Bà mai đến làm mối đếm không hết, không ít tiểu thư mượn cớ tới cùng nàng chơi đùa, kì thực mục đích là đám ca ca, đường huynh đệ kia của nàng. Bất quá, nàng cũng mò được không ít chỗ tốt. Dù sao tổ huấn gia tộc, bất kỳ lúc nào cũng không thể bạc đãi mình. (đã nói cái tổ huần nhà này rất kì quái mà. Bất quá, ta thích a)

“Như vậy… Ngươi thích đại sư huynh của ngươi sao?” Trong giọng nói mang theo một tia quái dị ngay cả chính hắn cũng không dễ phát giác.

“Thích a!” Nàng gật đầu sảng khoái. Trong thế hệ nam tử trẻ của Hách gia, thì đại đường huynh trưởng anh khí bức người, nam tử khí khái mười phần. Quả thực chính là vị hôn phu tốt nhất trong lý tưởng của nàng. Bất quá, năm nàng mười tuổi, từ trong miệng mẫu thân biết được, thì ra đường huynh muội không thể thành thân. Nàng chịu đủ đả kích, ước chừng khóc một tuần lễ, mới coi là khôi phục bình thường.

“Là sao? Ngươi thậm chí có… người thích.” Vụ Tịch hạ đôi mắt xuống. Tiếng nói thản nhiên, ma mỵ giống như đang lẩm bẩm nói một mình, môi mỏng chẳng biết lúc nào mím thành một đường thẳng tắp.

“Ngươi làm sao vậy?” Cho dù khả năng quan sát của nàng không tốt, cũng chú ý tới vẻ mặt hắn đột biến.

“Không có gì.” Phất phất áo, hắn xoay người đi. Tâm tình —— thế nhưng đột nhiên ác liệt lên. Ác liệt đến mức có chút mạc danh kì diệu (không giải thích được).

~~~~~~~~~~~~~

Mùi thơm, quả nhiên theo như lời hắn, một lúc sau liền biến mất. Bất quá, mặt hắn như khối băng, cũng ước chừng đã một canh giờ. Tuy nói lúc trước trên mặt hắn luôn đeo nụ cười giả tạo, nhìn nhiều làm cho người ta cảm thấy dối trá, nhưng ít ra còn là cảnh đẹp ý vui, so với băng lãnh như bây giờ còn tốt hơn. (Hay quá ta, nhà ta đang thiếu dấm á)

“Ngươi đang tức giận?” Xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, Hách Thiên Hương không nhịn được hỏi. Trời nóng nực, mới đi đường núi trong chốc lát, cả người đã đầy mồ hôi.

“Không có.” Vụ Tịch lạnh lùng nói, ánh mắt căn bản không hướng tới nàng.

“Ngươi thật sự tức giận.” Lần này không phải là nghi vấn, mà là khẳng định

“Ngươi từ nơi nào nhìn ra ta đang tức giận?” (từ cái mùi dấm chua của ca)

“…” Hai con mắt đều thấy hắn đang tức giận, “Nếu là nam nhân, liền khoái hoạt mà nói ra, ngươi đến tột cùng đang tức giận cái gì!” Nàng nghiến nghiến quai hàm, căm giận nói.

Vụ Tịch mím môi, không để ý tới Hách Thiên Hương đang rống to. Bởi vì chính hắn cũng không biết mình đang tức giận cái gì. Chỉ cảm thấy trong lòng tựa hồ như bị thứ gì đè ép, ép tới hắn khó chịu, “Cho dù ta tức giận, kia có vẻ cũng không phải chuyện của ngươi đi.” Hắn nhàn nhạt xem xét nàng một cái. Cũng là nữ nhân này, không có chuyện gì nói những lời hắn không thích nghe, mới có thể khiến cho tâm tình của hắn ác liệt.

Này… cũng đúng! Hắn tức giận cũng chẳng phải chuyện của nàng, dù sao đến Hà Nam, nàng liền vỗ vỗ tay nói gặp lại sau. Hách Thiên Hương kiểm điểm mình một phen, nhưng ngay sau đó lại mở miệng nói: “Vậy còn mấy ngày mới có thể tới trong thành?”

“Hai ngày.” Hắn miễn cưỡng đáp.

Nói cách khác chỉ cần nhịn người này hai ngày nữa, nàng có thể cùng hắn mỗi người đi một ngả rồi? “Thật tốt quá!” Vẻ mặt biến đổi, nàng mặt mày hớn hở.

“Ngươi rất vui vẻ sao?” Tâm tình của nàng tốt làm cho hắn thấy chối mắt.

“Đó là đương nhiên, một khi đến trong thành, ta có thể lấy được nhiều đồ.” Đổi lại một thân khô mát xiêm y, ăn một bữa cao lương mỹ vị, mới hảo hảo khách điếm thoải mái ngủ một giấc trọn vẹn! Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là trước tiên phải đem ngọc bội lấy từ chỗ hắn đi cầm. Từ ngày hôm qua đến giờ, cuộc sống nàng trải qua không phải cuộc sống con người. Ăn quả dại, ngủ trên mặt đất. Nếu để cho những nam nhâm Hách gia kia biết, chỉ sợ sẽ rước lấy không ít hô to gọi nhỏ.

Cô Lỗ! Bụng vào lúc này gọi một tiếng, Hách Thiên Hương khuôn mặt đỏ lên, đè xuống bụng của mình, “Ta đói bụng.” Từ buổi sáng đến bây giờ, bọn họ còn chưa ăn gì đâu.

Vụ Tịch tà tà nhìn nàng một cái, chậm rãi đi tới bên cạnh một gốc cây đại thụ chọc trời, dựa vào cây ngồi xuống.

Ai! Nhìn dáng vẻ của hắn, tám phần muốn để cho chính nàng đi tìm quả dại có thể ăn, “Ngươi không có ý định đi tìm trái cây với ta sao?” Nàng hỏi. Buổi tối hôm qua trái cây là nàng tìm, hôm nay trái cây lại còn muốn nàng tìm. Nàng lại không phải những thị vệ kia của hắn, muốn đem hắn làm đại gia để hầu hạ sao?

“Ừ, không có ý định này.” Hắn trả lời.

“Ngươi ——” chân dậm mạnh một cái, thân ảnh mảnh khảnh hướng bên phải chạy đi.

Gặp người như vậy, tám phần là bất hạnh của nàng. Hách Thiên Hương một bên tìm quả dại, một bên âm thầm nghĩ.

Càng đi, cành lá càng tươi tốt. Tầng tầng lớp lớp là xanh nông sâu, dưới ánh mặt trời xuyên thấu hạ những tia sáng kỳ dị. Trên cành lá thậm chí còn có không ít chim chóc lông sắc diễm lệ. Cảnh trí như vậy, trong thành hiếm thấy. Trầm mê thưởng thức cảnh trí xung quanh, nàng tinh mắt, chỉ chốc lát sau liền phát hiện một gốc cây leo dại. Có ăn! Sắc mặt nàng vui mừng, mới tính túm váy bò lên cây, đột nhiên một tiếng gào thét bắn ra khiến nàng phải dừng cước bộ. Kia tựa hồ… là tiếng động vật kêu đi. Cổ cứng ngắc hướng phía sau nhìn lại, sau đó, sau một khắc, tiếng thét chói tai chật vật vang dội núi rừng —— “Cứu mạng! Có sói a!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phát hiện chỗ độc đáo của ngươi, cũng là trong lúc lơ đãng.

Ta không rõ vận mệnh tại sao muốn đem chúng ta dây dưa một khối?

Cũng như ngươi không rõ, ta vì sao phải ở bên cạnh ngươi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...