Hoàng Tử Da Ngăm Và Công Chúa Dịu Dàng
Chương 23
*òa òa khóc thét* 100 trang cơ mà mỗi ngày đọc đc 2 mẩu thế này ý ạ, mình hồi hộp lớm, chờ mãi đới :(( : oàng Vũ mở mắt tỉnh dậy thì người đầu tiên anh thấy là Tuệ Châu. _Tuệ Châu em sao vậy? _Không sao đâu – Tuệ Châu lấy tay gạt nước mắt _Còn nói là không sao. Mắt em đỏ hoe kia kìa. Thật xấu xí! – Hoàng Vũ sờ lên đôi mắt sưng mọng của cô - Anh bật cười. _Xấu thì đừng yêu em nữa – Tuệ Châu bĩu môi giận dỗi _Sao lại thế được? Tuệ Châu của anh dù xấu đến mấy cũng vẫn còn đẹp hơn những cô gái kia – Hoàng Vũ ôm Tuệ Châu vào lòng – A! _Anh không sao chứ? – Tuệ Châu lo lắng hỏi _Không sao, chỉ là em động vào vết mổ trên bụng anh thôi – Anh lại bật cười _Em xin lỗi – Tuệ Châu cúi gằm mặt xuống trông thật tội nghiệp _Không sao đâu cô bé xấu xí! – Hoàng Vũ nắm lấy tay Tuệ Châu bóp nhẹ. _Hoàng Vũ tỉnh rồi à? – Cả đám đi vào _Ừ - Tuệ Châu khẽ nói _Tinh Vân đâu? – Gia Vệ hỏi _Không biết, hình như đi mua đồ ăn rồi! – Tuệ Châu lại trả lời _Tinh Kỳ đâu? – Gia Hoành hỏi Cả phòng im lặng. Tinh Vân đang khệ nệ xách một đống đồ ăn nhẹ ra khỏi chợ. _Này, cô làm gì thế? – Một bàn tay chụp lấy vai cô Cô giật nảy mình, hóa ra là tên Hoài Phong _Nhìn mà không thấy à? – cô giơ bịch đồ ra trước mặt hắn – Sao đi đâu cũng gặp anh thế? Thật xui xẻo! _Nhìn mà không thấy à? – cô giơ bịch đồ ra trước mặt hắn – Sao đi đâu cũng gặp anh thế? Thật xui xẻo! _Lên xe đi, tôi chở cô về _Không cần, tôi ra bệnh viện, ở ngay đây thôi. _Cứ lên xe đi! – Hắn ta chỉ vào chiếc Lexus đậu phía trước – còn nhớ cô nợ tôi gì không? _Anh cứ phải nhắc à? Anh làm cho tôi có một việc thôi mà. Bắt tôi trả hoài thế? _Yên tâm đây là lần chót tôi bắt cô trả. _Được rồi Tinh Vân nghe lời hắn ngồi vào phía sau. Hắn cũng lên theo _Này? Anh phải ngồi ghế trước để lái chứ? – Tinh Vân thắc mắc _Không, tôi không phải bảo cô lên xe để làm mấy chuyện đó! – Hắn nhếch mép cười _Anh định làm gì? – Tinh Vân kiếp sợ, cửa xe bên cô ngồi đã bị ép sát vào tường, không thể mở được. Hắn ta nhào đến cô. _Làm cho Âu Tinh Kỳ sống không bằng chết! Hắn tốc váy cô lên. Cô vùng vẫy. _Đừng đừng mà! – cô la toáng lên. Hắn hôn cổ cô rồi từ từ di chuyển xuống cơ thể cô. Cô cố chống cự nhưng không thể làm gì được hắn. Cô chợt phát hiện ra có một cái máy camera đang gắn ở hàng ghế trước. _Cái kia để làm gì? – cô run rẩy hỏi hắn _Để chụp hình cho hôn phu cô em xem! Hắn trả lời xong lại tiếp tục ôm chặt lấy cô. Cô cảm nhận được tay hắn luồn qua lưng, tháo chiếc khóa váy xuống. Hắn tuột nó xuống đến tận hông cô. _Buông tôi ra – Tinh Vân cố đánh thật mạnh vào ngực hắn, không được cô lại dùng tay bịt miệng hắn lại. Nước mắt cô ra thấm ướt cả tóc. Hắn vẫn tiếp tục, ngày càng hăng máu hơn. Cả người cô mềm nhũn, đành để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. _Tinh Kỳ, cứu em… - cô lại nhớ đến anh. _Tinh Kỳ, cứu em… - cô lại nhớ đến anh. Vừa dứt lời thì cánh cửa xe bật mở làm hắn giật mình. Một cây gậy to đập thẳng vào đầu hắn từ phía sau. Là… anh. Máu hắn chảy ra, hắn bất tỉnh. Tinh Kỳ leo lên xe, giật lấy cái máy quay, anh lấy gậy đập nát nó. Anh cầm lấy cái thẻ nhớ, bẻ đôi nó ra, không thèm nhìn cô lấy một chút. Tinh Vân biết là anh đang giận. Mà giận gì chứ? Chẳng phải hôm qua… Ba ngày rồi mà bố mẹ của Hoàng Vũ vẫn chưa thấy đâu. Sắc mặt anh nhợt nhạt đi thấy rõ. Tuệ Châu thấy anh như vậy cũng tiều tụy theo. Nghe nói bên đó đang bị bão, tất cả máy bay đều không được phép qua lại. _Cậu làm ơn ngồi xuống giùm mình được không? Cậu làm mình chóng mặt quá! _Mấy tên bác sĩ ở đây thật tệ hại, cho giải phẫu đại cho rồi, còn bắt phải có người thân đến ký tên. _Gía như một trong 7 đứa chúng ta là người thân của Hoàng Vũ thì hay biết mấy – Á Mỹ than thở Á Mỹ vừa dừng lại đến đó, chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tinh Vân _Hay là… sao nữa tời.đang hay mừ chị.bờ tác giả này lam ăn kiểu này thì mún bụp bỡ quá. _Tuệ Châu à, anh xin lỗi – Hoàng Vũ nói như sắp khóc làm cả đám xúc động. _Có gì đâu chứ? Anh thật là ngốc. Giờ là danh tiếng em quan trọng hay sức khỏe anh quan trọng đây? – Tuệ Châu ngượng nghịu. _Đây là tờ đăng ký kết hôn, điền vào nhanh lên đi – Tinh Vân hối. Tuệ Châu và Hoàng Vũ nhanh chóng điền vào tờ giấy mỏng manh. Ký tên xong, họ đem nộp cho Tinh Kỳ. Anh nhanh chóng phóng xe ra nộp cho ủy ban nhân dân thành phố. Tờ giấy vừa được đóng dấu thì anh gọi cho Gia Hoành. Gia Vệ mau chóng gọi bác sĩ vào. Tuệ Châu lập tức ký tên vào tờ giấy. Hoàng Vũ được đưa lên chiếc giường có bánh xe, đẩy vào phòng phẫu thuật. _Cầu cho ca phẫu thuật thành công tốt đẹp – Tuệ Châu chắp tay lên trán. _Yên tâm đi mà, anh Hoàng Vũ tốt như vậy thế nào cũng tai qua nạn khỏi thôi! – Tinh Vân an ủi _Anh Tinh Kỳ - một giọng nói vang lên làm cả phòng yên ắng phải quay ra _Adrian, em đến đây làm gì? – Tinh Kỳ ngỡ ngàng như mọi người. Chắc anh cũng chẳng hẹn cô ta ra bệnh viện. _Hoàng Vũ là đồng nghiệp của em mà. Thấy anh ấy bệnh em phải đến thăm thôi! – Cô ta thản nhiên nắm tay anh rồi ngồi xuống bên cạnh, khoác tay vào tay anh. Tinh Vân quay mặt đi. Bỗng cô thấy trong lòng mình có cái gì đó nhói đau – cô gái kia… - Cô ta đột nhiên chỉ tay vào mặt cô. _Em quen cô ấy sao? – Tinh Kỳ nói giọng như người dưng _Ừm, đêm vũ hội, em có làm đổ ly rượu vào người cô ấy – cô ta đột ngột quay sang cô – Cô tên gì vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương