Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá

Chương 9



- Có chuyện gì cậu nói nhanh đi rồi còn vào học.

- …

- Sao vậy? Cậu kêu mình ra đây bảo là có chuyện muốn nói riêng với mình mà.

- Giữa cậu và cô ta chỉ tồn tại mối quan hệ bạn bè bình thường phải không ?

- Cô ta?

- Cô gái hồi nãy đấy.

- À, ý cậu là Vân Anh hả?

-Ừ.

- Không, không phải vậy.

- Nói vậy…có nghĩa cậu có tình cảm với cô gái đó.

- Ô hay, cậu nghĩ gì vậy, làm gì có chuyện đó.

- Chứ sao cậu nói giữa hai người không phải là bạn bè bình thường.

- Thì cậu để cho mình nói hết đã chứ. Chắc cậu không biết. Thật ra… mình với Vân Anh là bạn thân.

- Bạn thân?

- Ờ, mình với Vân Anh thân với nhau từ mấy năm trước.

- Vậy cậu có tình cảm gì, ngoài tình bạn thân với cô ấy hay không?

- Không! Mà sao cậu hỏi vậy?

- Không có gì. Nếu như lời cậu nói thì tôi yên tâm phần nào rồi.

- Cậu nói gì vậy? Chả hiểu gì cả.

- Còn chuyện giữa cậu và Băng sao rồi.

- Giữa mình Băng không có gì cả. Băng đã từ chối tình cảm của mình.

-Từ chối? Tôi thật sự không hiểu nổi hai cậu nghĩ gì nữa. Cậu có biết rằng Băng…

- Phương!- Băng từ đâu bước ra nét mặt tối sầm, lạnh lùng.

- Nhưng…

- Cậu có còn xem tôi là bạn?- Băng cắt ngang lời Phương.

- Thôi được rùi, mình không nói nữa. Mình đi trước đây, hai người liệu mà nói chuyện.- Phương ngao ngán thở dài.

Phương là chị hai trường này, là bạn thân với Băng và khá thân với hắn. Mặc dù vậy cô không bao giờ dẫn đàn em đi đánh người vô cớ bao giờ. Vì tính tình nghĩa hiệp, cách sống có trước có sau với mọi người mà Phương được tụi đàn em rất tôn trọng, kính nể và đặt biệt danh cho cô là nữ anh hùng Lương Sơn Bạt. Phương có khuôn mặt xinh xắn, tốt tính, và là một học sinh giỏi. Ngoài ra, cô cũng là một tay võ cừ khôi, về mặt này thì cô và Băng như kẻ tám lạng người nửa cân vậy. Tính Phương rất chững chạc, biết lo, biết nghĩ cho người khác, nhưng đôi lúc hình ảnh trẻ con vẫn có thể thấy ở con người cô. Mặc dù mang cái mác là “chị hai” nhưng Phương rất bình đẳng với mọi người, thưởng phạt phân minh, khi sai cô không ngần ngại xin lỗi ngay.

Hồi nãy, cô dùng kế rung cây dọa khỉ nên toàn dùng lời lẽ búa tạ, thêm mắm thêm muối cho hành động của mình trong việc uy hiếp Vân Anh, hòng mong cô sợ mà rút lui. Nào ngờ, sự xuất hiện không mong muốn của hắn làm sự việc biến chuyển theo hướng khác. Nhưng may mà Phương đã chuẩn bị phương án dự trù phòng khi có biến nên mọi việc lúc nãy xem như chưa có gì xảy ra. Nếu không vì cô bạn thân băng giá kia thì có lẽ Phương cũng chẳng thèm quan tâm để rồi có những lời nói, hành động khác với hình ảnh thường thấy hằng ngày ở cô.

Vài phút sau, trường chỉ còn hai người im lặng đứng nhìn nhau. Hắn chờ Băng lên tiếng, còn Băng thì đợi hắn mở lời.

- Mình…- Hắn và Băng cùng lên tiếng.

- Cậu nói trước đi.- Hắn quay mặt đi bảo.

- Thôi cậu nói trước đi.- Băng nhường.

- Cậu nói trước đi. Mình cũng chẳng có chuyện gì quan trọng đâu.- Hắn không nhìn Băng đáp.

- Được rồi. Mình muốn nói với cậu là mình…

Reng! Reng! Reng! - Tiếng chuông cắt ngang câu nói của Băng.

- Thôi vào giờ học rồi, mà cũng không có chuyện gì quan trọng đâu.

- Vậy thì mình vào trước đây. - Nói xong, hắn đút tay vào túi quần quay lưng đi thẳng.

Băng nhìn theo dáng hắn, mỗi lúc một xa dần, rồi cô cũng theo chân hắn trở về lớp. Cô định nói rõ với hắn mọi chuyện nhưng dường như có sức mạnh vô hình nào đó cứ ngăn cản cô, không cho cô mở miệng nói ra mọi chuyện.

Hắn đi trước, kế tiếp đó là Băng, hai người kẻ trước người sau vào lớp làm Vân Anh cảm thấy hơi lạ, linh tính mách bảo cô “người này chính là người mà Phương đã nhắc tới”. Nhưng giữa hai con người này đã xảy ra chuyện gì thì cô hoàn toàn không biết được.

Buổi học ì ạch trôi qua buồn tẻ cuối cùng cũng kết thúc. Ai nấy thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt phơi phới.

Nếu anh gặp em từ đầu có lẽ đã không ai qua bể dâu.

Nếu anh được sống từ đầu vẫn muốn bên em như thời thơ ấu.

……

Tiếng nhạc chuông bài Tuyết rơi mùa hè của hắn vang lên

- Mình nghe nè.- Hắn bắt máy.

- Mai ư.

- Ừ.

- 11A1.

- Cũng được.

- Ờ.

- Bye.

Hắn chở Vân Anh về nhà rồi ghé mua gói mì ăn đỡ đói. Thấy chưa đến giờ đi làm hắn lấy bài tập ra xử luôn. Hắn làm cực nhanh y như ngồi chép không cần suy nghĩ gì cả, loáng cái đã xong. Nhìn đồng hồ cũng vừa lúc đến giờ hắn vội thay đồ chạy tới chỗ làm.

Lộp bộp…lộp bộp…

Ầm…ầm…

Lúc hắn mới đi nửa đoạn đường thì bất chợt cơn mưa ào ào kéo đến. Hắn tấp vội vào một mái hiên ven đường. Lẫn trong chen chúc ồn ào của những người tránh mưa, hắn thoáng thấy Băng. Cô im lặng đưa mắt nhìn những làn mưa vẫn chưa thôi nặng hạt, ánh mắt xa xăm buồn. Bỗng cô đưa tay hứng, những giọt mưa như những bước chân bé nhỏ đạp vào lòng bàn tay cô rồi vội vàng tan biến. Kế bên cô, người con trai ấy cũng chẳng ồn à. Đã bao lần, mưa đem đến cho con người ta cảm giác buồn man mác, đã bao lần mưa gợi lên nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn của ai kia. Và hình như, trong cơn mưa, đâu đó có mùi hương hoa vừa bay qua, thơm thoang thoảng mà tìm không thấy. Đâu đó có chú chim non lạc mẹ hốt hoảng kêu chip chip trên cành cây. Có những chiếc lá úa vàng thấm nước rơi vội xuống đường run rẩy.

Trời đã tạnh mưa!

Cô vội vàng lên xe người con trai đó mất hút.

Vội vã hắn phi xe đạp đến chỗ làm, vừa may kịp giờ. Mới thay đồ đi ra, hắn đã thấy bọn hôm qua bước vào quán. Tên tóc đỏ lạnh lùng đi trước theo sau vẫn là tên tóc vàng và tên tóc xanh. Chẳng nói tiếng nào bọn chúng tiếng tới chỗ ngồi hôm qua. Ánh mắt tên tóc đỏ lia một lượt khắp quán dường như đang tìm một ai đó.

- Dạ mấy anh đùng gì ạ.- Hắn tiến đến hỏi.

- Như cũ đi.- Tên tóc đỏ không buồn xem menu đáp.

- Vâng ạ.

- Này cậu!- Định quay vào bưng nước ra thì hắn đã nghe tên tóc đỏ gọi lại.

- Dạ! Có gì không anh?

- Cho anh hỏi cô bé hôm qua giờ có ở đây không. Anh có chuyện muốn gặp cô bé một lát.

Nhớ lại sự việc vừa xảy ra cách đây hai bốn tiếng ngay tại nơi này, định bụng bảo không, nhưng nghĩ lại hành động của tên tóc đỏ lúc đó, hắn đáp:

- Dạ cậu ấy trong kia ạ.

- Cậu có thể nhắn giùm với cô bé ấy là anh muốn gặp một chút được không.

- Dạ được ạ!

Ban đầu, cô không chịu ra nhưng nghe hắn nói vài câu sau đó cô cũng gật đầu đồng ý.

Vừa nhác thấy bóng của cô, tên tóc đỏ dường như nở nụ cười nhẹ nhưng rất nhanh đã vội xóa.

- Kêu tôi ra đây có chuyện gì không.- Như làm mặt lạnh hỏi.

- À! Tôi nói thẳng luôn. Hôm qua hai thằng em tôi vô lễ, xúc phạm em mong em bỏ qua cho bọn nó. Anh đã về dạy dỗ chúng nó rồi, chúng nó không dám làm vậy nữa đâu.

Liếc nhanh sang hai tên tóc vàng và tóc xanh cô suýt nữa bật cười thành tiếng nếu không kịp thời kìm chế lại. Hai tên này bị tên tóc đỏ dạy dỗ kiểu gì mà mặt mũi biến dạng méo mó, trông thảm hại vô cùng.

- Dạ…! Em thành thật xin lỗi chị, mong chị bỏ qua.- Hai tên đồng thanh nói to, làm nơi đây một lẫn nữa gây sự chú ý của mọi người.

- Uhm. Chuyện đã qua rồi thôi đừng nhắc lại làm gì. Tôi cũng xem như chưa có chuyện gì xảy ra, hai cậu liệu mà cư xử phải phép với mọi người.

- Dạ vâng!

- Thôi không có chuyện gì nữa tôi vào trong có chút việc.

- Á!- Mới quay nửa người định bước thì cô bị tên tóc đỏ nắm tay kéo lại.

- Xin lỗi! Em có đau không? Tôi chỉ định đưa cái này cho em.- Vừa nói tên tóc đỏ vừa đặt một bó hoa hồng thật đẹp vào tay Như.
Chương trước Chương tiếp
Loading...