Hoàng Tử Nghịch Ngợm Và Công Chúa Ngổ Ngáo

Chương 17



*Chap 17*:Tình cảm của Vy Anh

Nó và hắn cùng nhau đi đến bệnh viên Đông Khoa thăm Gia Linh.Nói thì thế,chứ thực ra,hắn đi sau,nó đi trước,ngại ngùng,không ai dám nhìn ai.Thỉnh thoảng nó nghĩ lại thấy hắn đáng ghét quá liền quay lại đá cho hắn 1 nhát,hắn không nói gì,chỉ kêu đau vì hắn biết nó đang rất giận vì bị cướp mất nụ hôn đầu tiên.Hắn đi sau tủm tỉm cười nhìn theo bóng dáng nó,hắn đang vui,đang cười,cảm thấy trái tim rất ấm áp.Phải chăng hắn đã thích nó?

-Cô đừng có giậm chân thình thịch nữa….đây là bệnh viện đấy.-Hắn khoanh tay trước ngược,vừa bước vừa nói.

-Anh còn dám nói à…Tôi đang bực mình anh đó…Sao anh lại làm thế với tôi cơ chứ….-Nó quay lại mắng xối xả rồi mặt ỉu xìu,lấy 2 tay lay tay hắn :-Trả nụ hôn đầu cho tôi….Trả đây….Ôi cái nụ hôn đầu 16 năm gìn giữ của tôi…huhu…..Nghĩ lại thấy tức,thằng cha chết tiệt này….-Cứ thế từ giận giữ sang hờn giỗi rồi lại từ giận dỗi sang chửi bới,nó trách móc hắn.

-Này!Thằng cha cái gì chứ…Cô….Điên thật….-Hắn tức lộn ruột,lỗ tai xì khói

-Suỵt!-Nó đưa tay lên mồm tỏ ý lặng im khi nhìn thấy gì đó rồi lại lấy tay*vẫy vẫy* hắn lại

-Có cái gì mà cô hứng thú quá vậy? Tìm được heo đực hả?-Hắn nhìn nó gườm gườm rồi bước đi từ tốn

-Đực cái đầu anh ấy.Nhìn nè!-Nó nhìn hắn rồi chỉ tay vào hướng dãy ghế ngồi trước cửa phòng Gia Linh.

Một cảnh tượng vô cùng lãng mạn diễn ra trước mắt:Duy Phong ngồi ôm Vy Anh ngủ,Vy Anh ôm chặt lấy eo Duy Phong rồi ngả đầu vào đó ngủ.Bên cạnh,Khánh My đang tựa đầu vào vai Thiên Minh ngủ,Thiên Minh thỳ vẫn khoác vai Khánh My ngủ….Kỳ lạ thay,Minh Khánh thì chả có ai ôm,ai tựa,ngồi thù lù 1 xó,tay khoanh trước ngực,ngủ ngon lành.

-Tèn tén ten…Anh nhìn xem-Nó hý hửng giơ lên cho hắn xem hình mà nó chụp trộm đôi của Thiên Minh và Duy Phong lúc ngủ…

-Cô có hứng đi chụp trộm lắm sao?-Hắn hỏi

-Kệ tôi!Liên quan gì anh.Cảnh này hiếm lắm đó,có phải thích là lúc nào cũng chụp được đâu.Hehe-Nó nhăn nhở

-Sao không chụp Minh Khánh kìa!-Hắn trọc nó

-Nhìn Khánh cô đơn thế kia,chụp làm gì,mà sao không có ai ôm như thế Khánh vẫn ngủ ngon lành vậy nhỷ?-Nó thắc mắc

-Người ta đâu như cô…Rúc vào người người khác rồi quần chặt,ôm chặt lấy mời ngủ được,chỉ khổ tôi thôi…Haizzzz-Hắn trêu nó rồi thở dài than vãn

-‘Binh’…. ‘Bịch’….-….Á aaaaaaaaaa-Hắn bị nó đấm 1 nhát vào đầu rồi dẵm 1 nhát vào chân kêu giống lên

-Cho anh chừa nè…. ‘Binh’ ‘Bụp’ ‘bụp’-Đó là những tiếng đánh dã man mà nó trao tặng cho hắn….

-Cô quá đáng quá đấy….Cô có biết tối qua tôi khổ sở với cô như thế nào không mà cô còn đánh tôi hả,không có tôi,còn lâu cô mới ngủ ngon được như thế...Hứ-Hắn tức tối nói,không để ý rằng Duy Phong,Vy Anh,Thiên Minh,Minh Khánh và Khánh My đã dạy từ bao h và chứng kiến hết.

-Hai người….-Thiên Minh nói

-A!Mọi người đã dạy rồi đấy ư? -Nó nói

-2 người đến từ khi nào vậy?-Vy Anh hỏi

-Vừa mới đến thôi,Gia Linh thế nào rồi?-Hắn hỏi

-Vẫn chưa biết thế nào.-Khánh My thở dài.

-Vẫn chưa biết thế nào.-Khánh My thở dài.

-Mà 2 người vừa nói gì đó,tối quá khổ sở rồi ngủ là sao?-Thiên Minh hỏi

-Có gì đâu mà hỏi.Chả làm sao cả.-Nó quay qua lườm hắn rồi đáp

-Thật ư?Thế sao cổ Long lại có 3 phát cào giống nốt cào của con gái,tay còn băng bó,còn má Hạnh San sao lại sưng phồng lên thế kia?-Duy Phong trêu

-Cái tên kia…Im ngay-Nó,hắn đồng thanh

-Thôi!Mọi người đừng trêu 2 người đó nữa,có làm gì thì 2 người đó cũng không nói cho chúng ta biết đâu.-Minh Khánh lên tiếng

-Đúng đó!Cho mọi người xem cái này hay cực nè!-Nó hý hửng

-Cái gì thế?-Khánh My nói

-Đây nè…đây nè!Nó lần lượt giơ ip5 ra trong đó có ảnh của Minh và My cho 2 người đó xem…

-Hạnh San,mày…-Khánh My nói,mặt đỏ hết lên…

-Hạnh San à? Có gì đâu mà phải chụp chứ hả?-Thiên Minh nói lớn

-Hay thế này sao không chụp???...-Cái này hay hơn nè-Nó tiến tới chỗ Vy Anh và Duy Phong cho 2 người đó xem ảnh họ ôm nhau tình tứ:

-Con nhỏ này…Sao mày…-Vy Anh cũng ngại ngùng,mặt đỏ như trái cà,quay sang nhìn Duy Phong.

Bất ngờ,Duy Phong giật lấy điện thoại nó, ‘tách’ ‘tách’ rồi giúi vào tay nó,đi thẳng:

-Á….!Ảnh của tôi…Tên Duy Phong,quá đáng,sao xóa ảnh của tôi hả???-Nó tức giận nhìn theo Duy Phong nói rồi quay lại nhìn Vy Anh.Vy Anh đã chứng kiến hết được hành dộng của Duy Phong và ánh nhìn thờ ơ ấy…:

-Xóa đi cũng tốt mà.Hỳ hỳ-Vy Anh nói cho qua,rồi thẫn thờ nhìn đi nơi khác…Nhỏ đang cảm thấy buồn…rất buồn khi Duy Phong tự dưng lại làm như vậy…Nhỏ bước đi,ngược hướng với Duy Phong…..

Khí trời mát dịu,nắng nhè nhẹ,bước đi tham quan xung quanh bệnh viện.Bệnh viện Đông Khoa sở hữu 1 khuôn viên rất thoáng mát và thơ mộng….khiến cho con người cảm thấy thật yên tĩnh…Vy Anh ngồi trên hàng ghế đá của bệnh viện,hít hà làn gió mát:

-Vy Anh!Mày sao vậy?-Nó và Khánh My giọng buồn buồn hỏi Vy Anh

-Không sao đâu…Chỉ là…tao đã có được câu trả lời.-Vy Anh buồn bã nói

-Câu trả lời?-Nó ngạc nhiên hỏi

-Ừm!Thời gian đã trả lời…-Vy Anh cúi mặt xuống,tay nắm lại

-Nói đi-Khánh My vỗ nhẹ vai Vy Anh nói

-Nói đi-Khánh My vỗ nhẹ vai Vy Anh nói

-Tao…thật sự….đã thích Duy Phong mất rồi!Rất thích….-Vy Anh nhẹ nhàng trả lời

-Thế là tốt rồi,Duy Phong cũng rất thích mày.-Nó cười

-Cũng chẳng biết nữa,Duy Phong hình như đã thay đổi.-Vy Anh thở nhẹ nói

-Mày không nói,sao biết được tình cảm của Phong chứ?-Khánh My cười nói

-Đúng rồi Vy Anh của tao…cố lên nhé!-Nó nói

-Cố lên!-Nó cùng Khánh My đồng thanh

-Cám ơn chúng mày nhé!Cảm ơn vì đã luôn bên tao và tiếp thêm cho tao sức mạnh..Tao yêu chúng mày lắm lắm đó-Vy Anh hạnh phúc nói ôm chầm lấy 2 đứa bạn.

Chúng nó nắm tay nhau cười nói vui vẻ,hạnh phúc bước vào phòng bệnh Gia Linh:

-Gia Linh vẫn chưa tỉnh từ tối qua đến h sao?-Nó lo lắng

-Ừm!-Minh Khánh buồn bã trả lời.

Vừa lúc đó,cánh cửa phòng Gia Linh mở ra,1 vị bác sĩ già phúc hậu bước tới chỗ chúng nó.Cả đám xúm xít vây quanh lại hỏi han đủ kiểu.Bác sĩ mỉm cười nhìn chúng nó rồi từ từ nói:

-Các cháu đừng nóng ruột,cứ yên tâm,bạn của các cháu do sức khỏe vẫn còn quá yếu,lại bị đánh mạnh như vậy nên vẫn còn bất tỉnh,chỉ cần nằm viện khoảng 1 tuần là sẽ khỏe ngay thôi.Các cháu có thể vào thăm bạn ấy.

Thế là mọi người cũng nhẹ nhàng mở cửa phòng vào thăm Gia Linh.Trông sắc mặt Gia Linh thật nhợt nhạt,khắp người có rất nhiều vết thương,hiện tại vẫn chưa tỉnh.Mọi người đành thở dài nhìn nhau:

-Các bạn cũng mệt rồi,cả tối qua ngồi chờ còn chưa ăn được gì nữa.Các bạn đi ăn sáng rồi về nghỉ ngơi đi.-Minh Khánh lên tiếng

-Còn mày thì sao?-Hắn hỏi

-Chúng mày cứ về đi,tao ở lại đây lo cho Gia Linh.-Khánh nói

-Vậy đành nhờ Khánh vậy,bọn mình về nha!-Khánh My nói

-Ừ!-Khánh đáp.

Thế rồi ai nấy đều về nhà…Trước khi về nó và My nháy mắt với Vy Anh:

-Cố lên nhé!Có gì call ngay bít chưa?

-Ok.-Vy Anh cười tươi đáp rồi kéo tay Duy Phong lại và nói:

-Ok.-Vy Anh cười tươi đáp rồi kéo tay Duy Phong lại và nói:

-Duy Phong…Ở lại Vy Anh có chuyện muốn nói.

Lúc ấy ai cũng đã ra về,chỉ còn Minh Khánh ngồi trong phòng chăm sóc Gia Linh.Vy Anh dẫn Duy Phong ra chỗ ghế đá khuôn viên bệnh viện,ngồi xuống và nói:

-Phong ngồi đi.

-Có chuyện gì?-Phong ngồi xuống hỏi

-Vy Anh muốn nói…Vy Anh….Vy Anh xin lỗi.-Vy Anh cúi mặt ngập ngừng nói

-Vì cái gì?-Phong đáp thẳng thừng

-Vì Vy Anh đã quá lời với Duy Phong,vì Vy Anh đã mắng chửi và thậm chí còn cáu gắt với Duy Phong,vì Vy Anh luôn thờ ơ và không tôn trọng Duy Phong,vì Vy Anh không bỏ được thói quen không có Duy Phong bên cạnh,và vì….vì….Vy Anh thích Duy Phong thật rồi…Hic!-Vy Anh đáp,ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Duy Phong,tay nắm chặt lại lấy can đảm,nước mắt trực trào…

-Không có gì phải xin lỗi.-Duy Phong nói rồi đứng dậy bước đi

-Cho Vy Anh câu trả lời-Vy Anh đứng dậy,níu lấy tay Duy Phong.

-Vy Anh muốn Phong trả lời gì đây?-Phong thở dài nói

-Duy Phong hãy trả lời đi,rằng giờ đây trong mắt Duy Phong,Vy Anh là gì?-Vy Anh hỏi,ánh mắt đau buồn sâu thẳm

-Là bạn!-Duy Phong quay người lại,nhìn thẳng vào mắt Vy Anh nói

-Là….bạn?-Vy Anh nhắc lại lời nói của Duy Phong như không tin vào tai mình,câu nói ấy như mũi tên đâm sâu vào trái tim nhỏ vậy.

-Đúng!Là bạn.Chỉ là bạn mà thôi.Vậy nên…Phong xin lỗi,vì không thể đáp lại tình cảm của Vy Anh.-Phong nhẹ nhàng nói nhưng dứt khoát,ánh mắt lạnh lùng đến ngột thở.

-Vậy tình cảm trước đây thì sao?Phong đã quên được Vy Anh rồi ư?Làm sao có thể.-Vy Anh nói,đôi mắt ngấn nước.

-Đúng.Làm sao có thể quên nhanh như vậy,nhưng Vy Anh,đó chỉ là tình cảm nhất thời,Vy Anh cũng như những người con gái khác,chỉ là cơn gió đi qua đời Duy Phong thôi….Thoáng qua,dễ quên và khó nhớ…Tình cảm ấy là như vậy.

-Vậy sao?...Vậy là chỉ có mình Vy Anh thích Duy Phong sao? Đối với Duy Phong tình cảm ấy thoáng qua,dễ quên và khó nhớ…Còn…đối với Vy Anh…thoáng qua,dễ quên,nhưng sâu đậm.-Vy Anh nói,nước mắt lăn dài trên đôi gò má ửng hồng,bàn tay nắm chặt,ánh mắt đau buồn nhìn Duy Phong.

Thế rồi nhỏ quay lưng,chạy đi,trái tim tan nát.Duy Phong nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang bị tổn thương nặng nề…lòng đau nhói:

-Vy Anh...Quên Phong đi!Và tất nhiên,câu nói ấy chỉ Duy Phog nói và nghe thấy,có lẽ mãi mãi Vy Anh không hiểu tim Duy Phong đau như thế nào….
Chương trước Chương tiếp
Loading...