Hoàng Tử Nghịch Ngợm Và Công Chúa Ngổ Ngáo
Chương 21
*Chap 21* Nắng vàng rực rỡ đang tắt dần,mặt trời ửng đỏ khuất dần sau chân núi xa mờ mịt,hoàng hôn dần tan như báo hiệu sắp hết 1 ngày mới. Nó đang ngấu nghiến cái bánh mì cùng My xem phim hoạt hình Tom and Jelly cười tức tưởi trước cuộc rượt đuổi của 2 nhân vật hoạt hình quen thuộc.Chợt điện thoai Khánh My vang lên bài hát A little Love rất hay: You make me cry,make me smile Make me feel that love is true You always stand by my side I don’t want to say good bye You make me cry,make me smile Make me feel the joy of love Oh kissing you Thank you for all the love you always give to me Oh I love You……. Khánh My cầm điện thoại lên,ấn nút và nói: -A lô. -Minh đây.Chuẩn bị xong chưa,Minh qua đón My.-Đầu dây bên kia,tiếng Thiên Minh vang lên nhẹ nhàng. -My đang chờ Minh đến đón đây.-My nói -Ừ!Minh qua ngay.-Minh đáp rồi cúp máy. My tủm tỉm cười,lúc nào Minh cũng dịu dàng với My,tuy My biết rằng với ai Thiên Minh cũng sẽ vậy nhưng chỉ cần nghe giọng nói ấy My luôn cảm thấy nhẹ lòng. -Ai gọi vậy?-Nó vừa cười vừa nói.(Chị ấy xem Tom and Jelly lên cười ấy) -Ai gọi vậy?-Nó vừa cười vừa nói.(Chị ấy xem Tom and Jelly lên cười ấy) -Thiên Minh!-My quay sang nó nhẹ nhàng nói -Ôh!Tối nay phải ở nhà 1 mình rồi,mày vất vả nha,cố gắng chăm sóc cho Vy Anh và Gia Linh nhé!-Nó nói -Ừ.Tao đi đây.-Khánh My vẫy tay tạm biệt nó cười rồi chạy ra phía cổng chờ Thiên Minh. ** Tại bệnh viện Đông Khoa: -Chúng mày vất vả nhé!Tao với Phong về đây.-Minh Khánh khoác vai Duy Phong rồi cười nói với Minh và My. -Ok.Chúng mày cũng về ngủ đi,sáng mai còn đến.-Minh đáp. -Ừ!Sáng mai gặp lại.-Duy Phong cùng Minh Khánh vẫy chào Minh và My rồi cùng nhau ra về mất. -Bây giờ Minh tính sao?Mỗi đứa 1 phòng nhé!-Khánh My nói -Ừ!My sang phòng Vy Anh đi,Minh qua phòng Gia Linh,đêm lại đổi.-Thiên Minh cười dịu dàng,để lộ chiếc răng kểnh trắng tinh. -Ừm!-My nói rồi bước đi vào phòng Vy Anh…. **Ở nhà nó: -Ục ục ục-Tiếng bụng nó kêu lên như gõ trống.Từ lúc đi học về đến giờ nó chỉ ngồi ăn bim bim rồi xem ti vi chứ chưa được ăn cơm.Dì Hoa thì đi mua thức ăn mãi chưa thấy về để nấu cơm cho nó.Giờ nó chỉ còn 1 mình,3 con bạn thì 2 đứa nằm viện,1 đứa cũng đang ở viện nốt… -Hic!Xem hoài cũng chán.-Nó đưa tay cầm điều khiển tắt ngấm cái tivi màn hình phẳng 62inh hãng LG nổi tiếng rồi gục mặt xuống gối nhăn nhó. Vừa lúc đó điện thoại nó lại ngân nga các giai điệu bài hát thân thuộc: Một nụ cười luôn hé,thế giới vẫn quay Còn tôi vẫn nơi đây,đưa bàn tay ôm trọn vào lòng Một khoảng trời nhỏ bé,giữa những khát khao Cơ mà chỉ tôi với riêng tôi đêm nằm nghe Cơ mà chỉ tôi với riêng tôi đêm nằm nghe Một bài ca về tình yêu ôi chán ngán Lang thang 1 mình cũng chẳng làm sao Bao nhiêu lâu nay tôi đã quen rồi quen rồi quen 1 mình như thế Yêu thêm 1 người có chắc là mình sẽ good lên hay chỉ thêm đau đầu? Vậy thì đành thôi forever forever Đành 1 mình thôi forever fover…. -A lôoooooo-Nó bấm mạnh nút nghe,nói dài giọng như tỏ ý mệt mỏi. -Nè heo!Tôi đây.-Đầu dây bên kia,1 giọng nói quen thuộc,là hắn. Nó bỏ điện thoại ra khỏi tai để nhìn màn hình,nó đoán không nhầm,đúng là hắn,vì nó nhìn thấy cái tên to tướng: ‘ ĐỒ THẦN KINH’ được nó lưu trong danh bạ đang hiển thị trên màn hình. -Có chuyện gì mà gọi tôi thế?-Nó lại dí điện thoại vào tai nói. -Cô không thấy ở nhà chán hả?-Hắn hỏi -Có,chán lắm!Có 3 đứa bạn thì vào hết bệnh viện còn đâu.Hic.-Nó ủ rũ trả lời. -Thế cô đang ở đâu?-Hắn hỏi tiếp -Ở nhà 1 mình.-Nó thở dài. -Quản gia nhà cô đâu?-Hắn lại hỏi -Đi mua thức ăn mà mãi không thấy dì ấy về,bụng tôi kêu nãy giờ rồi.-Nó xoa bụng nhăn nhó nói. -Thế đi ăn với tôi đi,xong tôi lai cô đi chơi,báo với dì ấy đi.Chứ tôi cũng ở nhà 1 mình,chưa ăn gì,có 3 thằng bạn thì cũng vào viện rồi,chán như cô ấy.-Hắn thở dài nói. -Ừ ừ!Thế nhá.Anh qua đón tôi đi,dì ấy không cho tôi đi xe tối 1 mình,nhanh nhanh lên nhá!Ôi!Yêu anh chết mất,sao tự dưng lại có người tốt thế nhỉ.Hý hý-Mắt nó sáng rỡ như đèn pha ô tô,vui mừng hết cỡ, ‘ca tụng’ hắn. -Ừ ừ!Thế nhá.Anh qua đón tôi đi,dì ấy không cho tôi đi xe tối 1 mình,nhanh nhanh lên nhá!Ôi!Yêu anh chết mất,sao tự dưng lại có người tốt thế nhỉ.Hý hý-Mắt nó sáng rỡ như đèn pha ô tô,vui mừng hết cỡ, ‘ca tụng’ hắn. Hắn vì không nhịn được cười trước giọng điệu hớn hở của nó,sợ rằng sẽ cười nghiêng ngả trong điện thoại,bị nó phát hiện thì ngượng chết mất,nên cúp luôn điện thoại rồi cười lắc lẻ,lăn lộn trên hàng ghế sofa.Tại 1 căn biệt thự to bự,nó cũng đang nhảy cẫng lên,hát hò tùm lum,cười tủm tỉm vui sướng khi hắn cúp điện thoại. ** 15’ sau: -A lô.Cô xong chưa?Tôi đến rồi,mở cổng đi.-Hắn đã lái xe đến trước cổng nhà nó và ngồi trong xe đợi. Tôi ra liền nè!Đợi 1’ thôi.-Nó hý hửng trả lời. Hôm nay,hắn không lái con xe ‘bình thường’ như mọi hôm đi học(Nói là ‘bình thường’ chứ thực ra,có mơ cũng không mua được 1 chiếc xe vừa đẹp vừa sịn hết cỡ như vậy) mà thay vào đó là con mui trần màu trắng đẹp mê li.Hắn mặc cả cây đen,quần hộp đen,áo pull đen,mái tóc màu xanh rêu được hất lên trông rất điển trai và tinh nghịch…. Đúng 1’ sau,nó bước xuống mở cổng tươi cười nhìn hắn.Tuy đã thấy 1 lần nó mặc váy(Cái lần ở chi nhánh công tý nhà hắn ấy m.ng) nhưng hắn vẫn không khỏi ngạc nhiên trước vẻ đẹp của nó.Nó lung linh trong bộ váy xòe rộng màu trắng đi cùng giày búp bê,mái tóc màu hạt giẻ xõa dài ngang lưng được làm thành những gợn sóng nhẹ nhàng mà cũng rất đẹp.Trông nó như hiện thân của 1 nàng công chúa bé nhỏ bước ra từ câu chuyện cổ tích. Nó leo lên xe hắn ngồi,thắt dây an toàn rồi quay qua nhìn hắn nỏ nụ cười sung sướng: -Mau lên đi,đói lắm rồi đấy!-Đó là câu nói đầu tiên mà nó muốn nói nhất. -Tôi biết rồi,không cho cô đi ăn ngay chắc là cô rủa tôi bị ô tô đâm chết mất.-Hắn gườm gườm nhìn nó nói. -Tôi không ác độc đến thế đâu…-Nó cười gian nhìn hắn. -Chứ cô ‘hiền’ thế nào?-Hắn nhìn nó hỏi đểu. -Tôi rủa anh bị xe thồ,xe bò,công lông,công-tơ-nơ,ô tô tải,xe 3 bánh,2 bánh,…đâm cho anh lòi ruột ra để anh chết thành ma đói cho anh biết tay.Hehe!!!-Nó nở nụ cười cực kì gian,chỉ tay vào mặt hắn nói. -Ặc!Cô nhẫn tâm gấp ngàn lần tôi suy đoán.Giờ tôi mới biết,lòng dạ của loài lợn vô cùng thâm hiểm.-Hắn trọc lại nó rồi nở nụ cười thỏa mãn. -Her!Tôi vốn ‘hiền lành’ từ bé,anh nói thế là đổ oan cho người tốt ấy!-Nó trừng mắt nhìn hắn. -Vâng!Tôi biết lỗi rồi,là tôi không đúng nên mới đổ oan cho người xấu ấy!-Hắn lườm nó. -Anh còn nói nữa là tôi đấm anh hộc máu mũi ra ấy!-Nó giơ giơ nắm đấm dọa hắn. Cứ thế,2 con người sinh ra chỉ để cùng nhau đấm đá ấy lại dở võ mồm chí chóe với nhau.Đây cũng là thói quen không thể nào bỏ được của nó và hắn,không gặp nhau thì thôi,chứ cứ gặp nhau thì y rằng phải có ít nhất là 1 cuộc tranh cãi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương