Hoàng Tử Nghịch Ngợm Và Công Chúa Ngổ Ngáo

Chương 25



Chap mới nè m.ng:

*Chap 25*

Mặt trời nhô dần ột ngày nắng ấm tràn ngập mọi nơi,nó tung tăng nhảy chân sáo dắt theo Khánh My đang rũ rượi bước theo:

-San San à,mày hôm nay làm sao thế,cả sáng nay cứ hát tí ta tí tửng rồi cười cười như thần kinh ấy,đã thế lại còn lôi tao dạy rõ sớm,bắt đi bộ đến trường chứ.Tao xin mày,đừng nhảy nữa,mọi người nhìn kìa!

-Người ta nhìn vì mìh xinh quá đêý thôi,cho người ta nhìn tý,mày làm gì kẹt sỉ vậy.-Nó vẫn tung tăng,miệng cười toét

-Ôi má ôi!Má về đêy bóp cổ chết con này hộ con với…huhu!-My mếu máo

**Bệnh viện Đông Khoa:

Duy Phong bước vào phòng bệnh Vy Anh,bác sĩ nhìn thấy anh liền đi tới:

-Tình hình bệnh nhân đã khá hơn,nhưng vẫn còn triệu chứng mê sảng và chưa thể tỉnh dậy.

-Bạn ấy bao giờ thì tỉnh lại ạ?

-Có lẽ cũng phải vài ngày nữa!

-Vậy ạ?Bác sĩ có thể nói cho cháu biết,những lời nói trong cơn mê sảng của cô ấy có thể là sự thật không?

-Điều này thì ta chưa chắc chắn,nhưng thường thì trong tình trạng này,mỗi lần bệnh nhân mê sảng là họ đều nghĩ về các chuyện lien tiếp diễn ra trong quá khứ khiến họ cảm thấy đau lòng hay khó quên,có thể từng là những kí ức đẹp đẽ hoặc những kí ức đau lòng!Chính vì vậy mà những lời nói của họ nói ra đều là những lời họ muốn nói với 1 ai đó!Bạn của cháu có nói gì nghiêm trọng không?

-Dạ không,bạn ấy chỉ…xin lỗi cháu và có điều gì đó đã khiến làm bạn ấy rất đau lòng trong quá khứ.

-Có lẽ cháu rất quan trọng với cô bé!Nếu thực sự có chuyện gì đó không hay đã xảy ra cho 2 cháu trước đây thỳ cháu hãy cố gắng nghe từng lời nói của cô bé,vì đó đều là lời nói thật lòng!

-Cảm ơn bác sĩ!

-Ừm!Cháu hãy trông nom cô bé nhé!Ta sẽ thường xuyên đến kiểm tra bệnh tình của cô bé!

-Vâng.

Tiếng bước chân bác sĩ bước dần ra cánh cửa và rời khỏi phòng bệnh,căn phòng chỉ còn lại khoảng không yên tĩnh,nỗi buồn đau trong lòng Duy Phong như vây kín cả căn phòng.

-Duy Phong….Duy Phong-Tiếng Vy Anh vang lên cắt ngang dòng suy tư của Duy Phong,nhỏ lại mê sảng

-Duy Phong….Duy Phong-Tiếng Vy Anh vang lên cắt ngang dòng suy tư của Duy Phong,nhỏ lại mê sảng

-Ừm!Duy Phong đây!Vy Anh đừng sợ!-Duy Phong nắm lấy tay Vy Anh

-Duy Phong..Vy Anh sợ,sợ lắm…DUY PHONG!-Nhỏ hét lên trong cơn mê man,nước mắt chảy ra từ nơi khóe mắt đã lâu ngày không mở.

-Vy Anh đừng sợ,có Duy Phong ở ngay đây rồi,ngủ tiếp đi,đừng mơ nữa,ngủ đi,nhé!-Duy Phong trấn tĩnh Vy Anh rồi đặt 1 nụ hôn thật nhẹ nhàng lên trán nhỏ.

Vy Anh lại thiếp đi trong giấc ngủ,Duy Phong trầm ngâm suy nghĩ về lời nói của bác sĩ.Những lúc Vy Anh nói mê,anh chỉ muốn nhỏ nói hết ra tất cả,nhưng anh rất sợ…sợ nhìn thấy nhỏ phải khóc,phải chìm đắm trong nỗi đau của quá khứ.Thực sự quá khứ của Vy Anh đã từng có ai khiến nhỏ chấn động tinh thần như thế này chưa?Hay là tại anh đã làm nhỏ ra nông nỗi này.Anh muốn có 1 câu trả lời,anh muốn biết rõ sự thật!

“Duy Phong, Minh Khánh gọi,Duy Phong,nghe máy ngay!”-Nhạc chuông điện thoại của Duy Phong vang lên,anh bấm nút nghe và nói:

-A lô,tao đây!

-Phong,mày sang phòng bệnh Linh đi,cô ấy tỉnh rồi!-Đầu dây bên kia,Khánh nói với giọng gấp gáp xen chút vui mừng.

-Ok,tao sang liền!-Phong cúp máy.

**Phòng bệnh Gia Linh:

-Khánh,Linh đâu?Bạn ấy tỉnh rồi à?-Phong bước vào và hỏi

-Ừ!Bạn ấy đây!-Khánh cười tươi rói

-Hi!Chào Linh!-Duy Phong nhìn thấy Linh đang ngơ ngác nhìn quanh phòng bệnh,bên cạnh là bác sĩ và Khánh thỳ chào nói

-Ừ!Chào bạn!Sao các cậu lại ở đây?Đay là bệnh viện đúng không?Sao mình lại trở lại bệnh viện thế này?-Linh hỏi dồn,cô chưa biết chuyện gì đã xảy ra,chỉ thấy mình tỉnh dậy người đầu tiên cô nhìn thấy là Minh Khánh và tiếp sau đó Khánh nhìn cô cười,rồi chạy đi gọi bác sĩ.

-Khánh sẽ giải thích cho Linh sau,chuyện dài lắm.-Khánh nói rồi quay ra hỏi han bác sĩ về bệnh tình của Linh

-Tao sẽ báo ọi người nhé!Mày cứ ở đây chăm sóc và giải thích mọi chuyện cho Linh đi,tao về phòng trông Vy Anh nữa.-Duy Phong nói và bước ra khỏi cửa.

-Ok-Khánh cười.

-Sao vậy?Vy Anh đã xảy ra chuyện gì à?-Linh hỏi

Khánh chỉ quay lại nhìn Linh nở 1 nụ cười an tâm rồi nói chuyện với bác sĩ. Chờ bác sĩ bước ra khỏi cửa phòng bệnh,Khánh ngồi xuống ghế bên cạnh giường Linh và kể cho cô nghe tất cả mọi chuyện đã xảy ra với cô và Vy Anh cũng như mọi người trong mấy tuần qua…:

-Thời gian trôi qua nhanh thật ấy,thế là phí hẳn mấy tuần lên trên lớp để học rồi!-Linh thở dài buồn bã

-Thời gian trôi qua nhanh thật ấy,thế là phí hẳn mấy tuần lên trên lớp để học rồi!-Linh thở dài buồn bã

-Linh lo gì chứ!Khánh với Phong cũng như Linh và Vy Anh cả thôi!-Khánh nhún vai

-Gì cơ?Sao Khánh với Phong lại nghỉ học nhiều như vậy làm gì?-Linh ngạc nhiên

-Để chăm sóc cho Linh với Vy Anh đấy!-Khánh gãi đầu cười ngại ngùng

-Thật sao?Thẩn nào mở mắt ra người đầu tiên Linh thấy đã là Khánh rồi!Hỳ hỳ!Cảm ơn Khánh nhé!-Linh cười tít mắt khi nghĩ rằng lại có 1 người bạn tốt nữa,mà cô không hề biết rằng,Khánh đã âm thầm thích cô!

-Ừ!Không có gì đâu,đợi chút nữa,Long,Hạnh San,My và Minh sẽ đến,các bạn ấy vẫn đang ở trên lớp,tầm này chắc chưa được về.

-Vậy à?Không biết Vy Anh có sao không?Khánh đưa Linh sang phòng Vy Anh được không?Linh lo cho Vy Anh lắm!-Linh lo lắng nói

-Linh yên tâm!Có Phong ở đấy rồi mà.Với cả sức khỏe Linh chưa ổn định,bác sĩ bảo 2 ngày nữa Linh mới được xuất viện,tới lúc đó Linh đi thăm Vy Anh thoải mái.

-Không được!Tới tận 2 ngày,Linh không yên tâm đâu!-Linh lắc đầu tỏ vẻ không vừa lòng

-Hay là tầm chiều,Khánh đưa Linh sang nhé!Đồng ý không?-Khánh nháy mắt

-Ừm!Thế còn được.Hyhy.Mà có vẻ Phong với Vy Anh rắc rối đây!

-Ừ!Khánh cũng nghĩ thế,mà tất cả mọi người thì đều không biết họ đã xảy ra chuyện gì,chỉ biết có lẽ Phong với Vy Anh cãi nhau hoặc làm sao đó thôi,vì trông Phong buồn lắm,ít cười hẳn đi bao nhiêu!

-Sao mọi người không hỏi Phong?-Linh thắc mắc

-Mọi người đều không muốn hỏi,bởi vì không muốn Phong buồn,hơn nữa,chờ Vy Anh tỉnh lại,Khánh nghĩ,mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng thôi!

-Ừm!Cứ để 2 người ấy tự giải quyết là tốt nhất.Chúng mình chỉ nên đứng ngoài và động viên thôi!

-Ừ!Hỳ hỳ!Linh đói không?Khánh đi mua gì cho Linh nhé!

-Linh không muốn ăn gì đâu,Khánh lấy cho Linh cốc nước là được rồi!-Linh mỉm cười….
Chương trước Chương tiếp
Loading...