Hoàng Tử Nghịch Ngợm Và Công Chúa Ngổ Ngáo
Chương 35
Vậy là 3 tiếng đồng hồ trôi qua,chúng nó và bọn hắn đã cố gắng hết sức mình lết từ tầng 1 đến tầng 5 để lau dọn sạch sẽ ngôi biệt thự to đùng trước khi ba má nó,Vy Anh và Khánh My về… -Ôi!Xong rồi!Mệt quá đi mất…Tôi tưởng chết với cái cây lau nhà này!-Nó thở phì phò,nói không ra hơi -Phù!Tôi cũng chả khá hơn đâu!-Hắn đưa cho nó chai nước lọc rồi ngồi bệt xuống nền nhà,cạnh chỗ nó đang ‘an tọa’. -Mọi người thật nhẫn tâm với tôi và anh mà!Sao lại quá đáng như thế chứ!-Nó càu nhàu -Tôi…phải cảm ơn họ đấy!-Hắn cười rồi nghiêng đầu sang,lấy tay lau những giọt mồ hôi mệt nhọc trên trán nó -Sao…Sao phải cảm ơn chứ!-Nó ngượng ngùng quay đi,lắp bắp nói -Vì chưa bao giờ tôi làm việc nhà mà lại vui như thế! -Anh điên à?Vui?Vui ư?-Nó trợn tròn mắt nhìn hắn -Ừm!Vui lắm!Vui vì được tranh cãi và dọn nhà cùng cô…Cô lúc nào cũng mang lại cho ng ta cảm giác hồn nhiên và trong sáng như thế…Ở bên cô,tôi luôn có thể cười tươi hơn cả lúc ở cùng với Phong,Minh,và Khánh nữa đấy! -Tại sao?Anh…vui thế cơ à?-Nó nghiêng đầu,vẻ mặt đáng yêu nhìn hắn -Không biết là tại sao nữa…thấy vui…rất vui…thế thôi!-Hắn đẩy đầu nó sang 1 bên cười nói rồi đi thẳng xuống nhà,buông lại 1 câu ngắn gọn: -Đừng có cố hỏi nữa đấy! -Nè,anh trả lời đi chứ…Anh sợ tôi à?Sao lại không biết tại sao chứ hả?Tôi tò mò muốn biết mà,anh thật quá đáng đấy!-Nó chạy xuống nhà,với theo hắn nói…Nhưng đáp lại nó,hắn chẳng nói gì,chỉ vừa đi vừa lắc đầu cười… -Nè,anh trả lời đi chứ…Anh sợ tôi à?Sao lại không biết tại sao chứ hả?Tôi tò mò muốn biết mà,anh thật quá đáng đấy!-Nó chạy xuống nhà,với theo hắn nói…Nhưng đáp lại nó,hắn chẳng nói gì,chỉ vừa đi vừa lắc đầu cười… -Long với San San xong rồi hả?-Linh nhìn nó và hắn cười tươi -Mọi người đã ngồi chơi xơi nước thế này rồi!Chả nghĩ cho tôi gì cả!-Nó phụng phịu -Mày lười nhất nhà mà,phải vận động đi chứ!-Vy Anh cười gian,tay trong tay Duy Phong hạnh phúc -Vợ Phong nói đúng lắm đấy,Hạnh San nên nghe theo đi…Hehe-Duy Phong siết chặt tay Vy Anh,nói trong vui sướng. -Ồ!-Mọi người trừ Vy Anh đều ‘ồ’ lên 1 tiếng thích thú nhìn Phong trêu trọc -Giờ người ta có đôi,có lứa rồi,mỗi mình mình cô đơn thôi,Phong ơi từ lúc nào mà mày lại không còn là của tao nữa rồi hả?-Mặt Khánh méo xẹo nói,níu tay Duy Phong. -Thôi đi bố!Con của bố bao giờ?-Phong dứt tay Khánh ra,mặt nhăn nhó sợ hãi khiến mọi người cùng bật cười -Mày không cô đơn đâu Khánh,người bên cạnh mày kìa…hehe-Hắn nhìn Linh cười cười làm cho cả Linh và Khánh đều đỏ mặt,ngại ngùng quay đi.Mọi người lại thêm 1 lần nữa cười trước vẻ mặt trêu trọc của hắn -Linh với Khánh thì tiến triển khỏi nói rồi,nhưng dạo này Long với Hạnh San cũng chẳng vừa đâu!-My vừa nói xong đã bị nó với hắn lườm cho 1 quả dài hàng nghìn ki lô mét… -Chúng tôi đâu có như Minh với My đâu…hehehe-Nó nở nụ cười ‘đểu’ khủng khiếp -Đúng rồi!Đúng rồi!-Mọi người cùng hùa theo lời nó rồi lăn ra cười…chỉ có My lén nhìn Minh rồi quay đi buồn bã,Minh nhìn theo,ánh mắt cũng buồn đâu kém My… Chờ mọi người cùng nhau xem ti vi,không để ý đến Minh và My,anh mới kéo My về phía vườn cây xanh mát sau biệt thự. -Minh có chuyện gì?-My nói buồn bã,nhỏ không nhìn anh -Minh có chuyện gì?-My nói buồn bã,nhỏ không nhìn anh -Tại sao My lại không nói ra tình cảm của mình?-Minh nhẹ nhàng hỏi -Tình…tình cảm gì chứ?-Ánh mắt nhỏ ánh lên vẻ ngạc nhiên và lo sợ rồi sau đó dịu lại dấu đi sự mất bình tĩnh của mình. -Tại sao?Tại sao My cứ phải dối Minh như thế chứ?Nhìn Minh đi,hãy nhìn vào mắt Minh đây này…Chẳng phải My đã không nói ra tình cảm của mình với Minh hay sao?Chẳng phải My đã thích Minh từ lần đầu tiên gặp gỡ hay sao?Chính My đã nói như thế,My đừng tự dối mình nữa!-Minh lay vai nhỏ rồi hét lên trong giận dữ,không hiểu sao anh cảm thấy rất khó chịu khi nhỏ cứ dấu giếm tình cảm của chính mình… -Thì đã sao chứ?Là My đã có tình cảm với Minh đấy,là My đã có tình cảm với Minh từ lâu rồi,từ ngay lần đầu tiên gặp gỡ…Là My giấu diếm tình cảm của mình với mọi người đấy…Là My muốn quên Minh mãi mà không được đấy!Thì đã sao chứ!Giờ thì Minh vừa lòng chưa?Minh vừa lòng khi thấy My chấp nhận tất cả chưa?Minh làm sao mà hiểu được chứ!Chẳng phải Minh thích Hạnh San sao?Ừ thì cứ coi như đến bây giờ Minh đã coi Hạnh San là bạn bè đi,thì có sao chứ?My cũng đâu có quan trọng với Minh?Minh cũng đâu có tình cảm với My?Chúng ta sẽ mãi mãi chẳng là gì của nhau ngoài 2 chữ bạn bè đâu…Chính vì thế nên Minh đừng khiến My khó xử nữa,hãy cứ như xưa,hãy cứ quan tâm My 1 cách đúng mức như 2 người bạn,hãy cứ coi như Minh chưa biết chuyện gì cả…Để My quên Minh đi…được không?My đã quá mệt mỏi rồi…My không thể chịu đựng được cái cảm giác bị dày vò đến đau buốt nơi con tim như thế đâu,Minh hiểu không?My xin Minh đấy,để My yên!Để My quên đi Minh,My sắp làm được rồi!-My quay bước đi,nước mắt bắt đầu tuôn ra xối xả khi phải kìm nén trước mặt Minh…anh đâu biết,nhỏ đã đau đớn như thế nào khi cố quên anh…Làm gì có chuyện nhỏ quên được anh chứ!Tất cả chỉ là biện minh cho 1 sự thật đau đớn! Minh lặng lẽ đứng nhìn theo bóng nhỏ khuất xa dần…Từ lúc nào mà nhìn thấy nhỏ khóc,anh lại cảm thấy đau lòng đến như thế!Có chút gì đó nhói nhói trong tim,có chút gì đó mang tên ‘rung động’… My chạy thẳng lên phòng,đóng kín cửa rồi khóc nức nở trong tuyệt vọng,mọi thứ với nhỏ giờ đây thật vô nghĩa… -My sao vậy nhỉ?-Nó tò mò -Lên xem thế nào đi…mau lên!-Linh giục nó và Vy Anh -Để bạn ấy yên tĩnh đi…Khánh nghĩ là My không muốn ai làm phiền lúc này đâu!-Khánh vỗ vai Linh Vừa lúc đó,Minh bước vào,khuôn mặt buồn,dáng vẻ thất thần.Nó đang định hỏi Minh chuyện gì xảy ra thì bắt gặp ánh mắt cùng cái lắc đầu ngăn cản của hắn nên đành nuốt lại câu hỏi đang chuẩn bị phát ra.Mọi người nhìn nhau,nhìn Minh buồn bã…Hắn và Phong cũng lấy làm lạ khi thấy Khánh kể anh uống rượu đến say sỉn như 1 gã thất tình…chưa bao giờ họ thấy men rượu làm anh say,chưa bao giờ men rượu làm anh trở nên không còn là mình như thế…chưa bao giờ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương