Hoàng Tử Nghịch Ngợm Và Công Chúa Ngổ Ngáo

Chương 8



*Chap 8*

Tối hôm qua đi chơi cùng nhau rất mệt thế nên chúng nó và bọn hắn về đến nhà là ôm giường lăn ra khò khò luôn.Trước khi ngủ,Vy Anh đã nhận được 1 tin nhắn vô cùng đáng yêu của Duy Phong: ‘Honey,ngủ luôn đi nhé,hôm nay chơi mệt rồi,mai Phong sẽ gọi Vy Anh dạy,từ nay đừng để chuông báo thức nữa nha!Chúc honey ngủ ngon mơ giấc mơ đẹp.Trong mơ chỉ có Phong thôi nhé! Bye bye

Baby I’m so lonely,lonely,lonely,lonely,lonely

Baby I’m so lonely,lonely,lonely,lonely,lonely

Lonely….lonely…..lonely…..

Baby I’m so lonely,lonely,lonely,lonely,lonely

Baby I’m so lonely,lonely,lonely,lonely,lonely

Lonely….lonely…..lonely…..

Vy Anh mơ màng trong giấc ngủ ngon lành,mò mò điện thoại bấm nghe nói ngái ngủ rồi ngáp dài:

-A…lô….Oáp….

-Hy hy,honey,còn ngáp ngủ hả,dạy thôi nào!-Duy Phong cười trước hành động của Vy Anh rồi thúc Vy Anh dạy.

-Ặc.Tên điên.Gọi tôi sáng sớm chuyện gì?-Vy Anh đỏ mặt khi nhớ lại hành động của mình lấy lại bìh tĩnh quát.

-Không nhớ hả,hôm qua đã bảo là bắt đầu từ hôm nay Duy Phong sẽ gọi Vy Anh dạy mà!

-Ừ nhỉ!Quên…Ơ mà ai cần anh gọi?

-Phong thích thế.Dạy đi nhé!Có cần Phong đến rước không? Hehe

-Không cần!Tôi tự đi được có phải con nít đâu

-Vậy hẹn gặp lại nhé.Bye honey

Vy Anh không thèm trả lời tắt mắt cái rụp,ngại ơi là ngại vì để Duy Phong nghe thấy giọng ngái ngủ còn ngáp nữa chứ.Eo!Ngại quá….Nghĩ rồi,nhỏ bước nhanh vào phòng làm VSCN.Duy Phong thì cứ cười,cuời trước hành động của Vy Anh,thật đáng yêu!Vy Anh chuẩn bị xong thì gọi cho My để đánh thức My dạy.Cùng trong 1 căn nhà,trong phòng,My vẫn đang ngủ(các chị ấy ở nhà Chị Hạnh San nhé các bác) thì tiếng chuông điện thoại reo lên bài ca rất hay:

You make me cry,make me smile

Make me feel that love is true

You always stand by my side

I don’t want to say good bye

You make me cry,make me smile

Make me feel the joy of love

Oh kissing you

Thank you for all the love you always give to me

Oh I love You…….

-Gì thế mày,gọi gì sớm thế!-Mi nói

-Trời ơi.6 rưỡi rồi đó.Không định đi học hả!!?-Vy anh quát

-Ối…Chết!Đã 6 rưỡi sao.-My nói rồi bật dạy tung chăn tung gối tìm đồng hồ nhìn giờ.

-Thế San san dạy chưa?-Vy anh

-Ai biết!Tao bảo nó gọi tao dạy mà giờ thế này đây-My

-Trời ạ!Mày nhờ ai không nhờ nhờ nó là sao?Nó ngủ như lợn mà mày còn không biết hả!!?Thôi chuẩn bị đi,tao sang phòng nó gọi.thế nhé!-Vy Anh

-Ok!-My đáp rồi chạy thẳng cẳng vào nhà tắm

Vy anh thì mò sang phòng nó gọi.Trước mắt Vy Anh quả là 1 khung cảnh khủng khiếp.Cưa phòng nó mở toang,chăn gối tung tóe bừa bộn,sách vở,cặp và quần áo ngổn ngang dưới đất.Còn nó,nó đang thù lù nằm giữa đống bề bộn ngủ ngon lành,sắp rơi xuống giường.Vy Anh thấy vậy,nghĩ ra ý hay.Nhỏ bước lên giường nó,đẩy 1 cái: ‘phịch’ tiếng người rơi xuống đất và đó không phải ai khác,là nó.Nó giống lên như bò điên:

Vy anh thì mò sang phòng nó gọi.Trước mắt Vy Anh quả là 1 khung cảnh khủng khiếp.Cưa phòng nó mở toang,chăn gối tung tóe bừa bộn,sách vở,cặp và quần áo ngổn ngang dưới đất.Còn nó,nó đang thù lù nằm giữa đống bề bộn ngủ ngon lành,sắp rơi xuống giường.Vy Anh thấy vậy,nghĩ ra ý hay.Nhỏ bước lên giường nó,đẩy 1 cái: ‘phịch’ tiếng người rơi xuống đất và đó không phải ai khác,là nó.Nó giống lên như bò điên:

-Á…!Á…Là con nhỏ nào thằng cha nào đẩy ta.-Nói rồi nó lóc ngóc bò dạy thì nhìn thấy Vy Anh

-Cho chừa cái tội ham ngủ,6 rưỡi rồi,dạy….mauuuuuuuuu.

-Hả!!!!? 6 rưỡi-Nó há hốc mồm

-Còn không mau chuẩn bị hả??

-Ừ tao biết rồi.Huhu.trời ơi,muộn rồi còn đâu..-nó vừa nói vừa chạy vào nhà tắm làm VSCN.

Xong xuôi hết,sợ muộn học,3 đứa nó phóng vù vù lên trường mà không ăn uống gì hết.Mặt đứa nào đứa ấy nhăn như khỉ ăn gừng,mồm ngáp ngáp,mắt nhắm nhắm mở mở.Chạy lên lớp,ngồi vào chỗ,may là chưa trông vào,3 đứa nó gục xuống mặt bàn.

-Vy Anh,sao vậy?-Duy Phong lo lắng lay vai Vy Anh

-Không sao.Buồn ngủ!Hic-Vy Anh ngẩng đầu lên than mặt mếu mó

-Hy hy,ăn gì chưa?

-Không kịp ăn.-Vy Anh đáp

-Sao vậy,Phong gọi dạy sớm lắm mà.

-Tại 2 con đười ươi kia chứ đâu nữa!

-À!Phong hiểu rồi!Phong đi mua đồ ăn cho Vy Anh nhé!

-Khỏi cần.Tôi không đói.-Vy Anh dứt khoát…nhưng bụng đánh trông liên hồi.

-Thôi đươc.Giờ Vy Anh không muốn ăn thì tý nữa xuống căn tin cùng Phong nhé!

-ừ.

Cả 1 tiết chịu khổ với cái dạ dày sôi ục ục,đầu óc căng thẳng,mắt nhắm chặt,3 đứa nó cứ thế gục xuống bàn thiếp đi.Thiên Minh,hắn và Duy Phong thấy thế thì cười bọn nó.Trống đánh ra chơi,nó dạy rồi lại nằm vật xuống ngủ,My với Vy Anh thì chả thèm dạy,cứ thế thiếp trên bàn.Phongd dánh thức thì Vy Anh chỉ quát: ‘Đừng làm phiền…’ Rồi lại lăn ra ngủ tiếp.Phong không biết làm cách nào,đanh xuống căn tin cùng bọn hắn ăn rồi mang đồ ăn cho Vy Anh sau.Khoảng 15’ sau,tại bàn nó:

-Nè!Heo!Dạy đi.Cho cái này nè!

-Nó nghe tiếng đánh thức cùng mùi thức ăn thơm lừng thì ngóc ngay đầu dậy,tuy rất muốn lấy nhưng nhìn bản mặt hắn,nó ghét,nói:

-Không thèm.

-Không ăn thì thôi.Tôi ăn.-Hắn ngồi vào chỗ rồi nghĩ: ‘Đã mua cho còn làm kiêu.Nhiều người muốn như cô lắm mà chả được đâu.Hứ!Cho cô chết đói luôn’.Nhưng đâu có như hắn mong muốn.Thiên Minh cũng mang đồ ăn lên cho nó,tuy là đồ ăn của Thiên Minh không kèm cả kem vin caramen như hắn mang cho nó,nhưng nó vẫn ăn vì đang rất đói.Thiên Minh thấy nó nhận thì cười rồi về chỗ ngồi,hắn thấy nó ăn ngon lành thì cũng tức tối lắm.

Tại bàn Vy Anh:

-Vy Anh dạy đi.Phong mang thức ăn lên rồi nè!-Duy Phong gọi nhỏ

-Ừ!Cảm ơn.Đói quá-ngửi thấy mùi thức ăn thì nhỏ liền bật dạy ăn ngon lành mà không chú ý rằng có người đang nhìn Vy Anh với Duy Phong hạnh phúc mà rất tức tối.

-Sao biết tôi thích ăn kem socola?

-Cái gì về Vy Anh mà Phong chẳng biết,Vy Anh ăn nhanh đi rồi Phong dẫn đi rửa mặt cho tỉnh.Hehe

-Khỏi cần.Anh cứ như bố tôi ý.Rửa mặt thôi mà cũng phải dẫn.-Vy Anh cười trước sự quan tâm của Duy Phong.

Năm tiết học trôi qua nhanh chóng,chúng nó cùng nhau đi về nhà,ngang đường đi thì thấy 1 cô gái đang bị ăn hiếp bởi 1 đám nữ sinh.

Nó thấy cảnh chướng tai gai mắt của mấy con nhỏ mắt xanh mỏ đỏ,kéo đàn kéo lũ ăn hiếp con nhà lành lại là 1 cô gái rất xinh đẹp nên dở thói ‘anh hùng’ cứu mỹ nhân.Nó quay qua hất hàm nhìn Vy Anh và My như hỏi ý kiến thì My chỉ lắc đầu:

-Nàng ơi!Tao không có võ….haizzz

-Được!Còn nàng Vy Anh bé bỏng thì sao? Có theo ‘anh’ đi trừ kẻ gian giúp người lành không? Hê hê-Nó nhăn nhở

-Ô kê bây bê chơi lun đê…hehe-Vy Anh cười đáp.-Lâu lắm chưa dở võ vận động xương cốt mà!

Nói đoạn,nó cùng Vy Anh nhảy xuống đi trừ diệt kẻ gian còn My thì ngồi…trông xe.(Khổ thân chị My quá à!).Đám nữ sinh đó gồm khoảng hơn chục đứa đang túm tụm đánh 1 cô nàng nhỏ nhắn trông hiền lành.Cảnh tượng bạo lực học đường này thật khiến người ta rùng rợn khi chứng kiến cảnh hơn chục con thú điên dại đang đánh túi bụi,tát,đạp,…1 con thỏ non yếu ớt nằm kiệt sức dưới lòng đường.Cô gái gần như bất tỉnh thì nghe thấy tiếng nói vọng lại như giải cứu rồi xảy ra 1 cuộc đánh nhau xung đột khác.Tai cô như ù đi,mắt khép lại,đòn quá mạnh và sức cô quá yếu nên ngất lịm đi.Người đến cứu giúp cô chính là Vy Anh và nó.Nó đứng giữa mặt hơn 10 nữ sinh cùng Vy Anh tay chống nạnh,hiên ngang nói:

-Con cái nhà người ta có tội tình gì mà các cô lại làm vậy?-Nó

-Con cái nhà người ta có tội tình gì mà các cô lại làm vậy?-Nó

-Thật ghê tởm cái trò đánh hội đồng!-Vy Anh

-Lũ chúng mày thì biết cái gì,chỉ được cái to mồm.Có giỏi thì vô đây.-Nữ sinh 1

-Ngon thì nhào vô,hơn 10 đứa tụi tao thì chẳng kiêng nể gì những con nhỏ yếu ớt nhưu chúng bay đâu.haha-Nữ sinh 2

-Tất cả yên lặng.Cho hỏi đây có phải 2 tiểu thư danh giá nhà họ Trần và họ Hạ?-Nhỏ Trâm lên tiếng đầy khiêu khích.(Các bạn còn nhớ con nhỏ Thùy Trâm cùng lớp nó chứ?)

-Đúng!Còn tiểu thư đây là?-Nó cũng đáp lại không 1 chút do dự

-Mày quên tao rồi sao hả con nhỏ ngáng chân chiếm đường tự dương tự đắc kia? Tao là Thùy Trâm đấy!

-À!Thì ra là vậy.Vậy thì đúng là mối thù truyền kiếp rồi nhỷ!Nhưng xin lỗi,tôi không nhỏ nhen như các người mà còn để bụng chuyện cũ đó đâu.Chỉ là ngang đường thấy hành vi bạo lực bẩn tưởi này nên tham gia cứu giúp người lành thôi!-Nó nhếch môi khinh bỉ

-Đừng hòng!Con nhỏ đó không liên quan gì đến mày.Nó dám hiên ngang tình tứ cùng anh Minh Khánh của tao thì chỉ có đâm đầu vào chỗ chết!-Nhỏ An lên tiếng.

-Vậy à!Thì ra là đánh ghen.Hành vi bạo lực có nguyên nhân to tát quá nhỷ.Chỉ vì 1 người con trai mà đánh con nhà người ta ra nông nỗi này.Thật đáng khinh!-Vy Anh lên tiếng đầy mỉa mai

-Mày im ngay con nhỏ đi cướp người yêu của người khác.Chỉ vì mày mà anh Duy Phong đã chia tay tao,đồ con cáo già giả dạng nai tơ.-Con nhỏ Thùy lên tiếng đầy phẫn nộ.(Nhỏ đó bị anh Duy Phong chửi cho đó các bác ạ.)

-Này!Cô đừng hiên ngang đổ oan cho người tốt như vậy!Tôi chưa hề đi cướp cái gì của ai bao giờ.Tên điên đó tôi chẳng cần là hắn thích tôi nên chia tay cô,việc đó phải hỏi chính cô xem có xứng đáng với người ta không để người ta phải chia tay,chứ sao tự dưng lại lôi tôi vào!-Vy Anh bực tức.

-Mày còn nói!Thật không ngờ giữa bọn tao và chúng mày lại có thù oán như vậy,vậy thì là kẻ thù rồi.Mà đã động đến chị em của tao thì không nương tay đâu.Bọn bay,xông lên!-Nhỏ Oanh nói.(Mọi người còn nhớ 4 nhỏ này chứ?Pooh đã giới thiệu ở Cháp 2 rồi đó nhé!hyhy)

Sau tiếng hô của nhỏ Oanh,hơn 10 nhỏ xông lên vồ lấy nó và Vy Anh mà đánh nhưng nó thì chỉ chờ đợi mấy nhỏ đó nhẩy vào rồi làm mấy trưởng karate đẹp mắt ấy nhỏ đó chừa cái tội ăn hiếp con nhà lành.

(Mọi người ơi!Chị Hạnh San đệ nhất karate đai đen đó nhé!).Vy Anh nhếch môi khinh bỉ lũ con gái đáng thương này rồi ỗi đứa 1 cú karate không kém phần đẹp mắt như nó.Tất cả hơn 10 nhỏ bị đánh lăn xuống dưới đất ôm người nhăn nhó,Vy Anh đưa mắt tìm kiếm thì thấy nhỏ Thùy đang nằm ôm bụng,liền xốc cổ áo lên rồi cảnh cáo:

-Tôi cảnh cáo cô,nếu lần sau cô còn hiên ngang nói tôi cướp người của cô thì không chỉ là 1 cú vào bụng mà con là những đòn đau điếng nữa đấy!Biết điều thì đừng gây sự với tôi!

-Đúng đó!Lũ các ng chỉ là đám ăn hại,phải biết lựa sức mình,đừng ăn nói hồ đồ rồi đánh con nhà lành!-Nó cũng cảnh cáo.

Thế rồi,nó và Vy Anh cùng trở lại xe thì thấy My đang lau vết máu trên gương mặt xinh đẹp của cô gái rồi nói:

-Nhanh lên!Tớ chờ các cậu đó.Đưa bạn ấy tới bệnh viện thôi.

Sau lời nói của My thỳ nó phóng xe thẳng đến bệnh viện.Quay lại với đám nữ sinh đó,nhỏ Trâm cùng mấy con nhỏ bạn rủa thầm chúng nó rồi lập kế hoạch trả thù.

Nó nhanh chóng đưa cô gái đến 1 bệnh viện lớn mang tên Đông Khoa.Trong khi bác sĩ cấp cứu,cô gái thở dốc,nước mắt dàn giụa nói mơ màng: ‘mẹ…đừng bỏ con….mẹ…con xin mẹ……mẹ….’.Thời gian trôi qua,đã chập tối,cô gái vẫn chưa tỉnh,nó ngồi thở dài trong phòng bệnh của cô gái nói với My:

-Giờ sao đây mày?

-Tao cũng không biết,hình như bạn ấy học lớp mình đó,đồng phục trường mình,nhìn cũng quen quen nữa.Tên là gì thì không biết.-My lắc đầu ngao ngán

-Vậy tức là tên Minh Khánh mà mấy con nhỏ vừa nãy nói là bạn của tên thần kinh?-Nó hỏi

-Tao cũng nghĩ vậy đó.Nhưng không biết giữa Khánh và bạn ấy có quan hệ gì nữa.-Vy Anh

-Hay là cứ thử gọi cho Minh Khánh xem.-My

-Thôi.Tao nghĩ không nên.Biết đâu mấy con nhỏ đó chỉ đánh ghen vớ vẩn thì sao.Gọi cậu ta đến thì cũng không giải quyết được việc gì đâu.-Nó

-Hay là…gọi cho bố mẹ bạn ấy.Chắc chắn phải có số bố mẹ trong điện thoại chứ.-Vy Anh

-Ừ!Dù gì thì tối thế này bạn ấy không về nhà chắc bố mẹ cũng lo.Lấy điện thoại bạn ấy tìm số đi.-Nó nói rồi My nhanh chóng lấy điện thoại trong cặp của cô gái tìm số điện thoại,nhưng…không có số điện thoại nào lưu tên bố hay mẹ.Bất lực,My nói:

-Không hề lưu tên bố mẹ trong đây.Biết làm sao bây giờ.

-Chán thật,chẳng nhẽ bỏ bạn ấy lại đây rồi về ?-Vy Anh

-Thôi!Cứ đợi 1 lúc xem,biết đâu bạn ấy lại tỉnh lại.-Nó nói

Vừa lúc đó,máy điện thoại cô gái rung lên 1 số lạ không được lưu trong máy,My bắt máy và nói:

-Alo.

-Sao còn chưa về,tôi với bố đợi lâu lắm rồi đó.-Đầu dây bên kia vang lên giọng con gái chua ngoa đỏng đảnh còn trẻ tuổi.

-Sao còn chưa về,tôi với bố đợi lâu lắm rồi đó.-Đầu dây bên kia vang lên giọng con gái chua ngoa đỏng đảnh còn trẻ tuổi.

-Dạ!Cho hỏi có phải người thân của chủ số điện thoại này không ạ?-My lễ phép

-Đúng!Cô là ai?Gia Linh đâu?

-Cô ấy đang trong bệnh viện,bị nữ sinh cùng trường bạo lực.Chị hãy đến bệnh viện Đông Khoa đi ạ!

-Cái gì?Sao nó lại vào viện.hừ.Con nhỏ này!Tôi sẽ đến.-Nói rồi đầu dây bên kia gập máy cái rụp.

-Sao rồi?-Nó hỏi

-Là người nhà thì phải.Nhưng có vẻ không thân thiết lắm.Chờ 1 lát người nhà sẽ đến.-My

-Ừ!-Nó cùng Vy Anh đáp

-Ưm…ưm…-Cô gái khẽ mở mắt kêu khẽ nhìn xung quanh

-Bạn tỉnh rồi sao?-Nó đến trước mặt của cô gái nói

-Tôi…tôi đang ở đâu.Các bạn…là ai?

-Chúng tôi thấy bạn bị đánh nên ra giúp bạn rồi đưa bạn tới đây vì bạn bị ngất.-Vy Anh lên tiếng

-Người nhà bạn sẽ đến đây.Đừng lo!-Nó

-Tại sao họ biết tôi đang ở đây?-Cô gái hỏi

-Có 1 cô gái gọi cho bạn nghe cô ấy nói có vẻ như là ng nhà bạn nên tôi đã bảo họ đến.-My nói

-Ừ!Cảm ơn các bạn đã giúp tôi.

-Không có gì đâu…À!Hình như chúng ta cùng lớp.-Nó

-Có lẽ vậy.Mình tên Gia Linh.

-Hyhy.Tại mới vào lớp được mấy hôm nên cũng chưa quen nhiều bạn lắm nên chúng tôi không biết bạ.Hyhy.Giờ làm quen nhé.Tôi tên Hạnh San.Rất vui được làm quen với bạn

-Tôi tên Vy Anh.-Vy Anh cười tươi

-Còn tôi là Khánh My.-My mỉm cười

*Giới thiệu nhân vật*:

-Nguyễn Gia Linh:16t,con gái của gia đình họ Nguyễn,mẹ mất sớm,ba là chủ tịch của công ty thương mại lớn,sẽ là bạn thân của Hạnh San,Vy Anh và Khánh My,vẻ đẹp thuần khiết,nhẹ nhàng,thành tích học tập tốt,hiền lành pha chút tinh nghịch,và cũng là chuyên gia tình yêu cho các ‘nàng’.

Khoảng 15’ sau,người nhà của Gia Linh đến,đi cùng cô gái trẻ đỏng đảnh là chủ tịch Nguyễn Vinh-ba của Gia Linh.

-Nguyễn Minh Châu:16t,là chị cùng cha khác mẹ với Gia Linh,đỏng đảnh,nhưng cũng xinh đẹp,rất ghét Gia Linh.

-Gia Linh!Sao con lại bị như vậy?-Chủ tịch Nguyễn Vinh nói

-Con không sao.Mọi người về đi con muốn ở đây 1 mình.-Gia Linh không nhìn người thân của mình,chỉ nằm trên giường bênh,quay lưng đi và nói.

-Em gái à!Nằm đây không tốt như ở nhà đâu.Sao lại thích ở đây vậy?-Minh Châu giọng mỉa mai nói.

-Vì ở đây tôi không phải chạm mặt chị.Chị về đi,cả ba nữa.-Gia Linh trả lời dứt khoát.

-Mày…Con nhỏ này!-Minh Châu giận giữ

-Minh Châu!...-Chủ tịch nhìn Minh Châu nói:-Được.Nếu con muốn vậy,hãy cứ nghỉ ngơi,mai hãy về nhà!Mai ta đi làm xa,sẽ không có ta ở nhà đâu,con không cần phải tránh mặt ta.-Nói rồi chủ tịch cùng Minh Châu đi về không nói thêm lời nào.

-Các bạn cũng về đi.Hỳ hỳ.Cảm ơn các bạn đã giúp tôi.Chúng ta là bạn tốt nhé!-Gia Linh ngồi dạy nói rồi cười với chúng nó

-Ok!-Chúng nó cười toe rồi tạm biệt Gia Linh và cùng nhau ra về.
Chương trước Chương tiếp
Loading...