Học Bá 985

Chương 7: Mỹ Thiếu Niên Toàn Năng



"Hét gì mà hét, chỉ biết ra ngoài chơi, con nhìn Tiểu Mộ người ta đi."

Mẹ Mạnh nói đến đây đột nhiên không lên tiếng nữa, mắt vẫn nhìn chăm chú vào tivi, dựa vào trong lòng ba Mạnh nước mắt nước mũi đầm đìa, xem đến đoạn hay liền quên luôn cả chửi con trai.

"Sao lại là Tiểu Mộ, Tiểu Mộ lại làm sao rồi?"

Mạnh Nam Kha nghe thấy mẹ lại nhắc đến Tiểu Mộ ở tầng dưới, ăn cơm cũng có thể nhắc đến, cậu nhịn không được chạy tới trước mặt mẹ Mạnh chọc chọc cánh tay bà ý bảo bà nói tiếp.

"Tiểu Mộ người ta cái gì cũng biết, không phải con ngửi thấy rồi sao, cánh gà coca, sườn xào chua ngọt đều là một mình cậu ấy làm đấy."

Phim vừa hay hết vào lúc này, mẹ Mạnh đứng dậy rút hai tờ giấy lau nước mắt, sau đó đi vào phòng bếp.

Ba Mạnh cũng đi theo sau làm trợ thủ, chỉ còn lại một mình Mạnh Nam Kha ngồi trên sô pha xem quảng cáo phát ngốc.

Tiểu Mộ biết làm cánh gà coca, sườn xào chua ngọt.

Tiểu Mộ biết làm cánh gà coca, sườn xào chua ngọt.

Tiểu Mộ biết làm cánh gà coca, sườn xào chua ngọt.

Mạnh Nam Kha nhảy khỏi sô pha lao vào phòng bếp, vòng qua mẹ Mạnh.

"Mẹ, mẹ, sao mẹ biết?"

"Ơ, thằng nhóc này, có gì mà mẹ không biết chứ!"

Mẹ Mạnh lấy một củ khoai tây đưa cho ba Mạnh, đun dầu lên.

"Vậy mẹ cậu ấy đâu?"

Mạnh Nam Kha niềm nở nhận lấy khoai tây trong tay ba Mạnh vặn nước ra rửa sạch sẽ, nhân tiện còn dùng dao gọt vỏ, một củ khoai tây to nháy mắt biến thành những hạt đậu nhỏ.

"Con tưởng rằng ai cũng giống con à, siêng ăn lười làm, Tiểu Mộ rất tự lập, ba mẹ của Tiểu Mộ vì bận công việc nên không thể ở cùng cậu ấy, cậu ấy hiểu chuyện sống một mình."

Mẹ Mạnh nói xong nhìn con trai mình một cái, suýt chút nữa tức hộc máu, bà lườm ba Mạnh đang nhún vai thể hiện mình vô tội, quát Mạnh Nam Kha: "Mạnh Nam Kha, con ra ngoài cho mẹ, khoai tây cũng có thể bị con cắt thành đậu nành."

Mạnh Nam Kha lè lưỡi tránh đông tránh tây chạy khỏi phòng bếp, mặc dù mẹ luôn mắng cậu, nhưng cậu biết mẹ thật sự rất yêu cậu, bình thường không để cậu làm chuyện gì, mới khiến cậu có thể sống thoải mái như vậy.

Mộ Lương Hoán ở tầng dưới đang nấu cơm nghe thấy động tĩnh trên tầng, suy nghĩ duy nhất chính là, làm thế nào mới có thể cắt khoai tây thành đậu nành? Thật khiến người khác khó hiểu.

Mạnh Nam Kha nhàm chán ngồi trước bàn, cậu hét vào phòng bếp: "Mẹ, sao mẹ biết cậu ấy ở một mình?"

"Hôm qua lúc mới chuyển đến, bố mẹ Tiểu Mộ cũng sang đây một chuyến, bọn mẹ nói chuyện một lúc, sau này chúng ta quan tâm Tiểu Mộ nhiều hơn một chút, một mình cậu ấy nhiều lúc cũng sẽ rất bận."

"Vâng." Ngón tay Mạnh Nam Kha gõ "cộc cộc cộc" trên bàn, trong lòng đang suy nghĩ chuyện của Tiểu Mộ.

Đây chính là một mỹ thiếu niên toàn năng nha, thích học, thích rèn luyện, biết nấu cơm, biết làm việc nhà, chính là con nhà người ta trong lời đồn.

Chậc, sau này nếu ai quen được người bạn trai như thế chắc chắn rất hạnh phúc.

Mạnh Nam Kha nghĩ đến đây vỗ "bộp" một phát lên đầu mình, lo cậu ấy yêu đương kết hôn với ai làm gì, cũng không phải bạn trai của mình.

Phi, mình là con trai, không cần bạn trai.

Mạnh Nam Kha càng nghĩ càng rối, vung vung tay đuổi hết đống suy nghĩ lung tung trong đầu mình đi, nằm sấp lên bàn kêu đói.

Ngũ quan của cậu trời sinh thanh tú, một đôi mắt tròn và làn da trắng nõn, chính là một con mèo sữa có thể khiến người ta chảy máu mũi.

Mẹ Mạnh bưng đĩa ra nhịn không được than thở: "Ngồi yên, y như con gái nhà người ta."
Chương trước Chương tiếp
Loading...