Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 55



Giang Hoài không để ý tới Bạc Tiệm, quay đầu rời đi.

Bạc Tiệm đi theo.

Tòa nhà phía Đông không có ai tới, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân rất khẽ của hai người.

Nhưng đây là một tòa nhà dạy học, một hành lang chạy từ đầu đến cuối, có camera ở đầu và camera ở cuối. Vẫn chưa tan học, giáo viên trong lớp học của tòa nhà phía Tây đang giảng bài, giọng nói của các bạn học mơ hồ truyền đến từ một khoảng cách xa.

Các ngón tay của Giang Hoài cuộn lại. Cậu sóng vai đi bên cạnh Bạc Tiệm, cánh tay chạm vào cánh tay, mu bàn tay thỉnh thoảng chạm vào mu bàn tay. Giống như đến gần, vô tình va chạm ma sát.

Nhưng Bạc Tiệm khẽ quay tay, nắm nhẹ ngón tay của Giang Hoài. Động tác của cậu rất nhẹ, như thể hai đầu ngón tay đang móc vào nhau, bí mật mà nửa kín nửa hở dưới cổ tay áo khoác. Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến.

Quả táo Adam của Giang Hoài giật giật, không quay đầu lại, nhưng cũng không rút tay ra.

"Leng keng..."

Chuông tan học vang lên.

Giang Hoài, Bạc Tiệm một trước một sau đi vào cửa sau, không hề cùng xuất hiện. Giang Hoài rũ mi mắt xuống, không có biểu cảm gì, vừa vào lớp đã kéo mũ len lên, trở lại chỗ ngồi, mở nắp chai nước khoáng, uống một ngụm nước lạnh.

Vệ Hòa Bình đứng ở đầu, sau khi liếc mắt nhìn xung quanh thì nhiệt tình vẫy tay với Giang Hoài.

Sau đó, điện thoại di động của Giang Hoài nhận được tin nhắn WeChat.

Đỡ tôi dậy chơi: cậu làm gì trong lớp tự học vừa rồi thế? Chủ tịch Bạc cũng không có ở đây? Có phải có chuyện gì kích thích hay không?

Giang Hoài trả lại một dấu chấm lửng cho Vệ Hòa Bình.

Đỡ tôi dậy chơi: Hai người đã hẹn hò rồi đúng không?

Khi gõ tin này, Vệ Hòa Bình thầm nghĩ Giang Hoài đúng là khẩu thị tâm phi, ngày nào cũng nói ghét Bạc Tiệm ngoài miệng, đừng nhắc đến Bạc Tiệm với cậu, nhưng thân thể lại vô cùng thành thực, ngày nào cũng cư xử thân mật với Bạc Tiệm. Chủ tịch Bạc tự cao vừa nhập học, đã vài lần vi phạm quy chế mà trốn học, tất cả đều do Giang Hoài.

Haiz, Vệ Hòa Bình thở dài, đây là một đoạn tình cảm Alpha cấm kỵ nhấp nhô gập ghềnh.

Kẻ mạnh thực sự: Không.

Kẻ mạnh thực sự: Có rắm mau thả, gửi WeChat trong lớp học, đừng lãng phí 3G của tôi.

Có thể có chuyện gì, không hỏi thăm được tin tức trực tiếp từ miệng người anh em, Vệ Hòa Bình buồn bã ỉu xìu, đáp: Không có chuyện gì, chỉ nói cho cậu biết một tiếng, lần trước lão Lâm không kiểm tra lớp.

Vệ Hòa Bình lại gõ: "Ồ, hắc hắc, với lại bài thi thử lần này cậu làm không tệ."

Nhưng ngay sau khi vừa gõ tin nhắn thứ hai, Vệ Hòa Bình nhìn một, hai giây, rồi lại xóa đi. Kể từ khi lên cấp ba, cậu ta đã tránh nhắc đến điểm số của mình với Giang Hoài hết mức có thể. Giang Hoài lên trung học phổ thông, điểm số của cậu giảm một cách khó tin. Vệ Hòa Bình không biết Giang Hoài nghĩ như thế nào. Trong ba năm trung học cơ sở, cậu ta chưa từng thi hơn điểm Giang Hoài một lần nào, ngay cả khi Giang Hoài không nghe giảng nhiều thì vẫn có thể lọt vào top một trăm của lớp. Mỗi ngày cậu đều hoàn thành bài tập đúng hạn, thức đêm ôn tập trước khi thi, thành tích có được cũng nằm trong top ba trăm, bốn trăm của khối.

Nhưng lên trung học phổ thông, Vệ Hòa Bình vẫn nằm trong top bốn trăm, nhưng Giang Hoài lại nằm top cuối của khối.

Không có cách nào thuyết phục loại chuyện này, Vệ Hòa Bình cũng hy vọng Giang Hoài sẽ tốt lên, nhưng chuyện này nếu khuyên quá nhiều, tình bạn sẽ dễ dàng kết thúc.

Giang Hoài cũng không phải không kiêu ngạo, hễ bất cứ ai có đầu óc thông minh một chút đều kiêu ngạo.

Vệ Hòa Bình cảm thấy nếu mình gửi một câu như vậy, thi được ba trăm điểm đã là thi không tệ thì cứ như đang chế giễu Giang Hoài vậy.

Năm phút sau.

Đỡ tôi dậy chơi: Hắc hắc, bài thi thử lần này cậu làm tốt hơn so với bài kiểm tra hàng tháng trước.

Tuy nhiên, sự lo lắng hết lòng và làm việc quá sức như một người cha già của Vệ Hòa Bình không nhận được tí tẹo lý giải nào của Giang Hoài.

Giang Hoài mất một giây để trả lời cậu một chữ "Ồ".

Vệ Hòa Bình: "..."

Giang Hoài chống đầu, ném điện thoại lại bàn một cách chán nản. Cậu kéo vành mũ áo len và liếc xéo về phía cửa. Bạc Tiệm đã ra khỏi cửa sau.

Chậc, bận nhỉ.

Văn phòng Phó hiệu trưởng.

Có mấy giáo viên đang ngồi trong văn phòng. Trong phòng im lặng, hiệu trưởng lật giở những trang giấy dưới tay, phát ra tiếng sột soạt nhẹ.

“Cảnh sát đã đưa ra tài liệu chứng minh.” Bạc Tiệm đứng thẳng, cằm hơi thu lại, lễ phép nói: “Người lớn trong nhà của nạn nhân Omega cũng đã đến trường để làm chứng. Nguyên nhân và hậu quả của sự việc này lẽ ra đã được xác định hoàn toàn."

Hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn cậu.

Sự việc này là do một tay cậu học sinh này đưa ra. Ông ta biết Bạc Tiệm. Bạc Tiệm đã gửi đến trường tất cả những bằng chứng xác thực về những gì cậu học sinh Omega tên Tống Tuấn đã làm ở trường Trung học số 2 và những gì cậu ta đã làm ở trường Trung học số 4, hiện tại có rất nhiều cuộc thảo luận trên diễn đàn trường về vấn đề này.

Ông ta đã nghe nói về ba của Bạc Tiệm, nhưng những điều này không liên quan gì đến ba của Bạc Tiệm. Đây là những gì Bạc Tiệm làm.

Bạc Tiệm nói rằng mỗi học sinh trong trường có nghĩa vụ bảo vệ công lý của nhà trường, để không làm lạnh trái tim của những người trẻ nhiệt huyết, con sâu làm rầu nồi canh ngược lại được bao che.

Đây là một lí do thoái thác mà nhà trường không có lập trường bác bỏ.

Hiệu trưởng dựa vào phía sau, nhẹ giọng nói: "Trường học đã thảo luận vấn đề này... Nhà trường đã nhất trí thu hồi hình phạt học kỳ vừa rồi của Giang Hoài."

Bạc Tiệm hỏi: "Nhưng thầy không cho rằng những học sinh thấy việc nghĩa hăng hái làm nên được khen ngợi sao?"

"Vậy em nghĩ như thế nào?"

"Khen ngợi vào thứ Hai chào cờ."

Khi Bạc Tiệm rời văn phòng hiệu trưởng, giờ học thứ tư đã được một nửa.

Bạc Tiệm thực sự rất bận rộn trong thời gian này, kỳ thi giữa kỳ đến gần, mọi thứ dồn dập kéo đến, cậu phải quay đi quay lại giữa trường, Hội học sinh sinh viên và lớp học.

Giang Hoài hẹn cậu, Bạc Tiệm đẩy giữa trưa lên tiết thứ ba, bởi vì hôm nay cậu trống tiết thứ ba. Buổi trưa, cậu còn phải giải quyết chuyện Hội học sinh sinh viên.

Có quá nhiều việc khiến chủ tịch Bạc dồn nén thời gian trao đổi tâm tình với bộ phận lễ tân.

Vì vậy chủ tịch Bạc không vui lắm.

Bạc Tiệm trở lại tòa nhà Học Lễ. Nhưng cậu còn chưa trở lại phòng học, hội trường đã có thành viên của Hội học sinh sinh viên đang chờ mở cửa.

Trong tòa nhà Học Lễ có mấy hội trường, tất cả đều khá lớn, nhưng Hội học sinh sinh viên là Hội chung của ba bộ phận. Có mười mấy ngành, trưởng bộ phận, phó trưởng bộ phận, trợ lý, phó chủ tịch, ủy viên tác phong và kỷ luật, tổng cộng có một trăm người, hàng ghế đầu của hội trường gần như chật kín.

Trần Phùng Trạch ngồi ở hàng đầu tiên, xoay bút, đợi Bạc Tiệm đến.

Mọi người đến sớm, nhưng Bạc Tiệm có việc phải làm nên đến muộn hơn, các trưởng bộ phận đã điều chỉnh PPT trên bục giảng.

Cửa hội trường mở ra.

Trần Phùng Trạch quay đầu lại.

Chủ tịch Hội học sinh cuối cùng đã đến.

Chủ tịch Bạc dường như luôn luôn nhắc nhở bản thân phải giữ phong thái của một học sinh tốt, hoặc có thể là do thói quen. Đồng phục học sinh của Bạc Tiệm luôn gọn gàng, chỉn chu, khóa kéo vừa vặn, cổ tay áo không bị bung, cuộn và ngay cả ống quần tây cũng không bị nhăn.

Người cầu toàn. Nói cách khác, khá khó tính.

Bạc Tiệm nhẹ nhàng mở cửa và đóng lại, không gây ra tiếng động. Trần Phùng Trạch nhìn, nghĩ rằng ngay cả tư thế đẩy cửa cũng cầu toàn phiền phức như vậy, gánh nặng giả thiết nhân vật của chủ tịch không hề nhẹ.

Cậu ta đã đợi Bạc Tiệm hơn mười phút, Bạc Tiệm vừa bước vào, cậu ta lập tức ném bút ra khỏi chỗ ngồi và bước tới: "Bạc Tiệm, khi nào cậu đến chỗ Giang Hoài..."

Trần Phùng Trạch chưa kịp nói xong đã rít gào: "Mẹ kiếp."

Một miếng dán hình quả dâu nhỏ màu hồng được dán trên gáy của Bạc Tiệm.

Trần Phùng Trạch không ngờ rằng trong đời mình, cậu ta vậy mà lại có thể nhìn thấy chủ tịch Bạc mang theo bên mình... một miếng dán được coi là khá nữ tính như vậy.

Bạc Tiệm nghiêng đầu: "Cậu có việc gì thế?"

Tất nhiên Trần Phùng Trạch biết thứ này là gì, bạn gái của cậu ta cũng thích dán nó. Vẻ mặt cậu ta khó có thể tả thành lời: "Không phải... chủ tịch Bạc, tại sao cậu lại tự dán một miếng dán ngăn cách Omega cho mình vậy?"

“Không phải tôi dán.” Bạc Tiệm nhướng mi, khóe môi hơi cong lên: “Giang Hoài dán.”

Trần Phùng Trạch: "..."

Sau khi bàn giao công việc, Trần Phùng Trạch trở lại vị trí của mình với biểu cảm phức tạp. Cậu ta ngả người ra sau, chợt nghe thấy tiếng xầm xì sau lưng:

"Này, có phải chủ tịch dán cái gì trên cổ không?"

"Tớ cũng nhìn thấy! Dâu nhỏ màu hồng!"

"Oa, thật đáng yêu? Ở đâu ở đâu?"

"Nó có phải là Band-Aid... Má, khoan đã, đó không phải là miếng dán chặn Omega sao??"

"Cái quái gì thế?"

Một học sinh ủy là viên tác phong và kỷ luật ngồi ở ghế sau vỗ vỗ vai Trần Phùng Trạch, trong lòng tràn đầy nghi ngờ: "Đàn anh... Chủ tịch dán miếng dán chặn Omega đúng không, nhưng mà chủ tịch không phải là Alpha sao?"

Trần Phùng Trạch quay đầu lại, thở dài đầy ẩn ý: "Có lẽ là chủ tịch chuẩn bị làm O vì tình yêu rồi."

Đàn em: "?"

Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, lão Lâm đã cầm giáo án rời khỏi lớp đúng giờ.

Các bạn trong lớp ùa ra ngay lập tức, bàn ghế rầm rầm một hồi. Trong vòng vài phút, hầu hết mọi người đều rời đi, lớp học lại im lặng.

Giang Hoài đóng nắp bút và ném bài thi toán đã sửa sang một bên.

Cậu quay đầu lại, bàn sau trống không.

Giang Hoài xoay người, dựa vào mép bàn sau một hồi, lấy điện thoại ra.

Nghe ý của Vệ Hòa Bình, có vẻ như vụ Tống Tuấn bị cục cảnh sát bắt đi đã được đưa đến diễn đàn trường Trung học Số 2 trên mạng. Giang Hoài không thường vào diễn đàn trường, không có hứng thú mấy đến việc vào diễn đàn trường để xem người khác đang cố ý lừa bịp, thêm mắm thêm muối vào tin đồn về những chuyện bị vạch trần của cậu và Tống Tuấn... Cậu thấy chỉ phí thời gian.

Giữa trưa không có việc gì để làm, không muốn đi ăn cơm, bèn xem diễn đàn trường để giết thời gian. Giang Hoài vô cảm mà nghĩ.

Giang Hoài nghĩ tới đây, quay đầu lại, liếc mắt nhìn bàn sau không có người.

Một lúc lâu sau, Giang Hoài cầm điện thoại đứng dậy, đơn phương đổi chỗ ngồi với Bạc Tiệm.

Cậu hơi lơ đãng đăng nhập vào tài khoản diễn đàn của trường, nhưng mắt lại dán vào bàn của Bạc Tiệm... Bàn của Bạc Tiệm từ trước đến nay đều rất ngăn nắp, có hai cuốn sách, một cây bút và một xấp bài thi bằng phẳng.

Giang Hoài nhìn chằm chằm một hồi, sau đó đưa tay chạm vào bài thi của Bạc Tiệm, rồi lại chạm vào bìa sách của Bạc Tiệm... Cuối cùng, cậu chọc vào cây bút máy của Bạc Tiệm. Cây bút máy của Bạc Tiệm bị cậu quay nhanh như chớp.

Giang Hoài lấy một bài thi ngẫu nhiên từ chồng bài thi.

Đúng lúc là bài thi Ngữ Văn. Đây là bài thi có điểm cao nhất lớp mà cô giáo Ngữ Văn nói sáng nay, 145... Giang Hoài mua một tặng một, Ngữ Văn với Vật Lý, hai môn cộng lại cũng không cao bằng điểm bài thi này của chủ tịch Bạc.

Mẹ nó giỏi thật.

Bạc Tiệm không có thói quen viết nguệch ngoạc trên bài thi, các câu hỏi chủ quan của Ngữ Văn đều được chép lại trên phiếu trả lời nên sau khi kiểm tra, mặt bài thi gốc vẫn sạch sẽ, hầu như không có một chữ viết nào.

Giang Hoài ngược lại với cậu, sau một lần kiểm tra, bài thi giống như cuồng phong, cỏ dại mọc um tùm, trở thành đống bừa bộn, giống như là mất rất nhiều sức lực viết bài vậy. Chờ khi có điểm cũng chỉ được một nửa của Bạc Tiệm.

Giang Hoài lấy ra tờ câu trả lời của Bạc Tiệm. Bạc Tiệm viết chữ rất đẹp, thể chữ hành khải liền nét, hai mặt giấy viết văn trông giống như hai mặt thư pháp viết bằng bút đầu cứng. Thẻ đếm từ là tám trăm, dưới tuyến ba dòng, nằm chính xác trong phạm vi số lượng từ gợi ý của giáo viên Ngữ Văn, không hơn không kém.

Bạc Tiệm không giống cậu chút nào.

Là một học sinh giỏi đúng nghĩa.

Giả thiết nhân vật học sinh giỏi sừng sững không ngã.

Giang Hoài lại chạm vào tờ giấy viết văn của chủ tịch Bạc. Cậu chạm vào những dòng chữ do Bạc Tiệm viết, vừa đọc thành phần bài thi của Bạc Tiệm, vừa lơ đãng liếc nhìn diễn đàn trường trên điện thoại di động. Sau khi tài khoản được đăng nhập, nó tự động chuyển đến trang chủ của diễn đàn trường.

Giang Hoài lướt thoáng qua...

Trên trang chủ có một số bài viết HOT.

“Vận mệnh hôn tôi bằng nỗi đau, tôi sẽ đáp lại bằng một bài ca, người đàn ông nghiệp chướng nặng nề ấy đã thức tỉnh nhân tính đang chôn sâu trong nội tâm như thế nào!”

"Chương mới của "Vô Ái Thừa Hoan: Chủ tịch lạnh lùng gặp phải ác ma Alpha": Omega đó là ai??

"Các anh em, nếu Giang Hoài chưa từng theo đuổi Tống Tuấn thì chuyện Giang Hoài thích Alpha có phải chắc chắn rồi không?? Tớ là sắt A, có phải tớ có cơ hội rồi không??"

"Chết tiệt chết tiệt, hôm nay khi chủ tịch đến họp ở Hội học sinh đã dán miếng ngăn Omega, có ảnh chụp! Là dâu nhỏ màu hồng! Nghe nói chủ tịch định làm O vì tình??"

Tay Giang Hoài dừng lại vài giây, bấm vào bài viết cuối cùng.

Bài đăng có một bức ảnh chân thực tươi sáng. Bạc Tiệm đứng ở bên cạnh bục, hơi cúi đầu, để lộ một đoạn cổ, trên đó có dán miếng dán hình quả dâu tây mềm mại màu hồng nữ tính... Trông rất ngược đời.

Miếng dán ngăn chặn gì đó xuất hiện trên người chủ tịch trông khá nghịch lý.

"E hướng tới vô địch:???"

"Giáo viên chủ nhiệm lớp 8:????"1

"711: Mọi người, tôi có một điềm báo mạnh mẽ."

"Trần Tình Biểu: Mẹ kiếp không phải bị tôi giết trúng đó chứ, chủ tịch là nạn nhân Omega đáng tiếc không muốn để lộ tính danh đúng không?? Thật đó, tôi nói đúng rồi, quản trị viên còn chặn tôi?"

"Meo Meo: Trên lầu thối lắm, chủ tịch sắt A."

"Ảnh lưu đứng đầu: Đi học bắt cá, sẽ có bất ngờ."

"Chớ làm phiền tôi: Ê, không phải nói chủ tịch là O, nhìn chủ thớt kìa, vì yêu làm O, hiểu không?"

Giang Hoài nhìn từ lầu một đến lầu cuối cùng mà mặt không chút biểu cảm.

"Kẻ mạnh thực sự: Nếu Bạc Tiệm làm O vì yêu, Giang Hoài chắc chắn sẽ đồng ý."

"Cạch", có tiếng vặn nhẹ trên cánh cửa.

Ngón tay Giang Hoài run lên, vô thức quay đầu nhìn về phía cửa sau.

Bạc Tiệm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cậu liền nhíu mày: "Cậu còn chưa đi?"

Giang Hoài ngồi trên ghế của Bạc Tiệm, đè lên tờ giấy của Bạc Tiệm. Cậu liếc nhìn Bạc Tiệm, che kín màn hình điện thoại di động, lặng lẽ cất điện thoại vào lại trong túi: "Không."

“Cậu đang đợi tôi à?” Chủ tịch Bạc trông khá vui vẻ.

Giang Hoài bóp chặt điện thoại trong túi, một lúc sau mới liếc nhìn chủ tịch Bạc: "Cậu cảm thấy... vì yêu làm O thế nào?"

"?"

Bạc Tiệm trầm mặc vài giây, hơi nhướng mày: "Giang Hoài, cậu đang tỏ tình sao?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...