Học Sinh Chuyển Lớp (Phần 2)

Chương 38



Bước chân ra trạm xe bus, chỉ cần nhìn ánh mắt của Nhân, Hoàng và Nguyệt thì tôi cũng hiểu chắc là ba người đang tò mò lắm đây. Cười một cái, vươn vai một cái, tôi ngồi xuống ghế với bộ mặt tươi tắn lạ thường.

-Rốt cuộc là sao?

-Sao trăng gì?-Tôi nhìn thằng Hoàng nhíu mày.

-Tao hỏi là cái chuyện báo tường lớp mình kìa!

-Thì cứ như thế mà làm, mày không nghe Dung nói à?

-Ờ, nghe xong tao mới hỏi thằng đầu đất ạ!-Nó gườm gườm mặt nhìn, chắc đang uy hiếp tinh thần để tôi khai ra đây mà. Thấy tôi lặng im, nó cũng không thúc ép nữa. Trước giờ tôi với thằng Hoàng vẫn như thế, cảm thấy thoải mái thì tâm sự, kể lể, còn không thì im lặng không nói gì thêm.

Xe bus dừng lại trước mắt, chầm chậm bước lại gần cửa. Mấy đứa khoá dưới xô đẩy tranh nhau lên giành chỗ,tôi lách người tránh khỏi đám người đang rồng rắn lên xe. Nguyệt nhìn tôi tủm tỉm cười:

-Mặt dính nhọ hả?

-Không, chẳng dính gì cả!

-Thế cười gì tôi đấy?

-Thấy khác khác thôi!

Không hiểu Nguyệt đang đề cập đến cái gì khác, mà cô nàng cứ tủm tỉm cười rồi lướt qua bước lên xe. Tôi ngơ ngẩn đứng dưới suy nghĩ:

-Chú em có về không?-Bác tài gắt gỏng nói với tôi.

Nhanh chóng leo lên xe, tôi vẫn thấy Nguyệt cứ tủm tỉm cười, còn Nhân đen và thằng Hoàng đang xì xào chỉ trỏ con bé xinh xắn nào đó ở hàng ghế trên. Ngồi xuống cái ghế trống cạnh Nguyệt:

-Khác cái gì mà cười đấy?

-Ờ, thấy khác ở….

-….Ở…!-Tôi mớm lời.

-Thôi, nói ra ngại lắm, có gì nhờ Dung nói cho!

-Dung…?

-Ờ, nhờ Dung đi, không dám à!

Tôi xua tay phản bác câu cuối cùng của Nguyệt. Chắc là do vẻ mặt tôi không có gì khác lạ lắm nên Nguyệt tưởng tôi và Dung vẫn thân mật với nhau. Giờ đây đến nói chuyện với Dung còn là một điều khó khăn chứ huống gì yêu cầu Nàng nói ra suy nghĩ trong lòng chứ.

-Về nha mày, chiều đi học cho đúng giờ, trễ là tao cóc chờ mày đâu!-Thằng Nhân hằn học dặn dò.

-Rồi, mày nói nhiều thế?

-Nói nhiều mà không có tiếp thu, ngu còn cãi cố hả mày?

Tôi giơ nắm đấm doạ nó, rồi đi thẳng vào con đường quen thuộc dẫn về nhà. Những khi đi một mình như thế này, tôi mới có dịp ngẫm nghĩ lại nhiều điều. Dung đã làm đúng như những gì tôi và thằng Hà ý kiến, vậy tại sao tôi vẫn không vui. Dung gượng ép làm theo vì hai thằng tôi đã gây sức ép? Hay vì Dung đã trở lại là Nàng năm lớp 10. Lạnh lùng, băng phong, và cũng chỉ coi tôi là bạn?

-Sao mặt mày ủ dột thế con? Mệt hả?

-Dạ không, chắc tại mới đi học về thôi ạ!

-Mệt thì nghỉ chút, giữ gìn sức khoẻ!

-Dạ, con không sao ạ!

-Anh thì cứ chuyên gia chủ quan, cái gì cũng giấu, mặt mày cứ bơ phờ thế kia?

Chuyện trong lòng ảnh hưởng hằn lên nét mặt. Chẳng qua trên lớp tôi không hề muốn chuyện tôi và Dung có rạn nứt có kẻ thứ ba biết được, còn khi về nhà, tôi vô tình vác theo bầu tâm sự về. Giấu ai được chứ riêng với Mẹ, tôi chịu thua.

-“Tôi đẻ anh ra, nuôi anh bao nhiêu năm, anh nghĩ gì tôi chẳng biết”.

Tôi xin phép lên phòng, thả người xuống cái giường quen thuộc, vắt tay lên trán suy nghĩ, rồi ngủ quên lúc nào cũng không hay. Phải đến khi Mẹ tôi lên tận phòng đánh thức dậy, tôi mới lết được cái thân nặng trĩu xuống dùng cơm. Dọn dẹp xong, tôi nghỉ ngơi một lúc rồi lại nghiêm túc ngồi vào bàn. Ráng gạt bỏ suy nghĩ đang rối vò trong đầu, lao đầu vào những con số của Toán, rồi quay qua những phương trình Hoá, hết Hoá thì nhảy qua Lý. Chu kì cứ như thế trôi qua nhanh, tôi rời bàn giải lao trước khi đi học thêm.

Với tay mở cái máy tính quen thuộc, màn hình bật sáng sau một lúc khởi động. Cái hình nền là ảnh của năm lớp 10 khi chúng tôi được xuống Nha Trang du lịch. Dung nổi bật với nụ cười tươi rạng rỡ, tinh nghịch với chiếc nón lưỡi trai đội ngược, và hồn nhiên thổi chiếc chong chóng. Tôi không dám nhìn lâu, đưa chuột trỏ vào thư mục Nhạc. Click chuột vào bài “Chợt nghe bước em về”. Âm điệu bài hát vang lên, vô tình khảm vào lòng một nỗi buồn không tên nữa. Nhanh tay di chuột đóng chương trình nghe nhạc, thở dài tắt máy. Đi thẳng xuống dưới nhà, vục mặt vào nước, mát lạnh, thoải mái, tôi mặc quần áo leo lên ngựa sắt ra chờ ở chỗ hẹn.

-Đúng giờ ghê mày!-Nhân đen chở Nguyệt cũng vừa tới.

-Ờ, tao mà, hơi nghiêm chỉnh đấy!

-Thấy chưa, tôi nói với ông rồi, ông không tin.-Nguyệt ngồi sau lắc cái áo Nhân đen.

-Thấy cái gì, mà tin cái gì thế?

-Ấy, không có gì, chỉ là vớ vẩn thôi!

-Mày trọng sắc khinh bạn..!

-Ừ, thôi đạp xe ra ngoài không thằng Hoàng chờ!

Tôi nhấn mạnh pê-đan, đằng sau Nhân và Nguyệt vẫn xì xào một chuyện gì đó:

-Thấy bình thường mà!

Tiếng Nhân đen theo gió vang tới. Tôi lờ mờ đoán ra chủ đề mà hai người đang bàn tán, lắc đầu cười. Đạp xe ra tới chỗ hẹn, thằng Hoàng nhập nhóm, nhắm hướng nhà Thầy chủ nhiệm mà tiến tới.

-Uầy, mấy cái thằng này, nhanh lên, tao có việc bàn đây!-Thằng Hà vừa thấy bóng dáng mấy đứa tôi đã vẫy tay hối thúc.

Tôi lao thẳng xe vào gần nó, bóp thắng cái”két”. Đá chống, vác balo lên vai nhíu mày chờ nó thông báo tin tức, chắc là to tát lắm, nhìn mặt nó nghiêm trọng thế kia cơ mà.

-Gì, mới gặp chưa kịp chào hỏi đã ầm ầm lên thế mày?

-Ờ, cái vụ báo tường, anh em đang bàn tán xôn xao, nhanh lên vào hội ý!

-Ờ…thì từ từ!

-Nhanh lên!-Nó thúc tôi như thúc tội phạm.

Cứ hễ nghe thấy hai từ “báo tường” thì đầu óc tôi lại bật chế độ tự động chuyển sang Dung, nên tôi hơi bị “dị ứng” khi nghe hai tiếng đó. Bởi thế, thằng Nhân đen và thằng Hoàng hào hứng chen đầu vô cái vòng tròn mà bán tán, còn tôi thì cứ lởn vởn đi vòng vòng bên ngoài.

-Ừ, thế nhé, mày thấy được không Tín?

-…….!

-Tín…?

-Hả, cái gì?-Tôi giật mình quay đầu lại nhìn!

-Mày thấy thế được không?

-Được cái gì?..Ờ..cái báo tường á hả?

-Chứ nãy giờ mày không nghe à?

-Ờ….ờ.!

Thằng Hà lôi đầu tôi vào, đưa cái tờ giấy lên dí sát mắt tôi.Trên tờ giấy, cái báo tường được phác thảo sơ qua. Khung làm bằng gỗ, rồi vẽ hoa lên viền khung cửa. Nhìn sơ qua, thảy cái tờ giấy lại cho lũ bạn. Tôi gật đầu lia lịa rồi tách ra, đi vào lớp. Dựa lưng vào tường, ngồi nhìn cái đồng hồ treo phía đối diện mà nhìn những cây kim quay chậm chạp.

-Tín sao thế?-Giọng nói dịu dàng phát ra ở cửa vào.

-À, không, hơi mệt thôi!

-Mệt sao không xin Thầy nghỉ đi!

-Không sao đâu, lâu lâu nó thế, chứ bình thường thì khoẻ hơn cả trâu bò nữa ấy chứ!

Ngữ Yên nhoẻn miệng cười, tiến tới ngồi trên tôi một bàn. Im lặng, nhẹ nhàng Yên lấy sách vở ra. Rồi lại cắm cúi ghi ghi chép chép. Tôi sực nhớ tới bộ đề thi để trong cặp. Tôi với tay đặt nó lên vai Yên.Cô nàng quay lại nhìn xuống vai.

-Xong tiếp rồi hả, bộ thứ ba rồi đấy!

-Ờ, thì tại thấy hay hay nên thích giải vậy thôi!

-Ừm!

Tôi trả một bộ đề thi thì Yên lại cho tôi một bộ khác, cứ như thế trong cái cặp của cô nàng luôn để dự phòng cho tôi sẵn vậy. Ban đầu tôi còn chần chừ, sau này thành thói quen. Tôi nhận những đề thi trên tay, chọn đề Toán năm 2004 ngồi cặm cụi giải.

-Ngoan mày!

-Chăm học dữ mày, hay có Yên nên giả bộ?-Thằng Phong mập là chúa ăn nói chẳng kiêng nể ai cả.

-Sao tụi mày vô sớm thế?-Tôi đưa tay lên gãi đầu.

-Sớm cái đầu mày, Thầy vào rồi kìa!-thằng Vũ đi với Nguyệt vào trả lời dùm.

Buổi học hôm đó sẽ là bình thường như mọi ngày. Tôi ngồi bàn cuối, trong góc quen thuộc. Xung quanh tôi là bọn bạn xóm nhà lá. Trước mặt tôi, mái tóc dài quen thuộc của Ngữ Yên, bên cạnh là Nguyệt. Chỉ có điều chiếc bàn đầu lại trống một chỗ. Và chỗ trống ấy, thường ngày sẽ có cô bé tóc ngang vai hay ngồi. Tôi ngó ra ngoài cửa sổ, chờ đợi. Chờ đợi Dung sẽ tới, dù cho Dung có xưng hô với tôi như thế nào đi nữa, chí ít tôi cũng được nhìn Nàng từ phía xa chứ không phải thấp thỏm như bây giờ.

-“Dung sao chưa tới?”!

-“Có bao giờ Dung tới trễ như vậy đâu”.

-Tín, tập trung làm bài đi!

Thầy nhắc nhở khi thấy tôi cứ chốc chốc lại mất tập trung, rồi lại quay lên ngước nhìn cái đồng hồ.

-Mấy giờ rồi Phong?-Tôi hi vọng cái đồng hồ của Thầy nó chạy nhanh hơn.

-Rưỡi?

-Năm giờ rưỡi hả?

-Không!

-Thế mấy giờ, chính xác dùm tao cái!

-Là năm giờ ba mươi!-Thằng mập bình thản nhe răng trả lời rồi lại cắm cúi giải bài tập.

-Sao vậy Tín?-Yên quay xuống hỏi khẽ.

-Không, xem mấy giờ thôi mà?

Vậy là chiếc đồng hồ treo tường trong phòng học là chính xác. Đã nửa tiếng trôi qua, và chắc Dung đã không đi học ngày hôm nay. Trăm lí do tôi tự nghĩ ra để hợp lý hoá sự việc bất thường này.

-“Chắc Dung bận việc riêng nên không tới thôi?”.

Tôi tự an ủi mình, rồi cắm cúi tập trung vào học. Và cứ hễ giải xong một bài toán, hay trong lúc Thầy giải bài tập, tôi lại tranh thủ ngoái ra cửa sổ, rồi lại lắc đầu tự nói chuyện một mình trong lòng. Buổi học có chút không như mong muốn.

Sáng hôm sau, sự việc tiếp suýt chút nữa lặp lại như buổi học ôn. Dung bước vào lớp thì trống trường cũng vừa điểm vào giờ sinh hoạt. Vẻ bơ phờ, hốc hác trên khuôn mặt Nàng hằn rõ. Tôi nhìn Dung chăm chú, rồi cố tình quay mặt đi khi Dung nhìn xuống lớp, cắm cúi vào cuốn đề thi trước mặt, giả bộ như không để ý tới. Chỉ có điều, không qua mắt được Nguyệt.

-Dung hôm qua hơi mệt, nên vắng học, hôm nay vẫn còn bệnh kìa!

-Sao Nguyệt biết?-Tôi ngạc nhiên.

-Mới hỏi xong nè, giả vờ vô tâm nữa!

-Ờ..đâu có..chỉ là..-Tôi ngượng ngịu, và vẫn động tác quen thuộc, đưa tay lên gãi đầu.

-Còn chối, cái điệu kia thì chẳng lầm đi đâu được!

-À, ừ..!-Tôi tựa vào ban công, đưa mắt nhìn học sinh vui đùa trong giờ ra chơi tảng lờ.

-Lại hỏi thăm người ta đi chứ!

-Nhưng……?

Nguyệt không thèm đôi co với tôi, hướng ánh mắt nhìn Dung. Tôi biết đó là cách Nguyệt kiên quyết giữ vững ý kiến. Hít một hơi dài, tôi hồi hộp bước vào lớp. Tiến tới chiếc bàn đầu chỗ Dung ngồi. Dừng lại, nhìn Nàng.

Dung vẫn cắm cúi làm bài tập nên không để ý. Nàng đưa tay lên tự cốc vào trán, rồi lại tập trung vào học tiếp. Tôi định mở miệng nói, nhưng có cái gì đó ngăn lại. Cất bước lướt qua, tôi đi về chỗ ngồi, thả lưng xuống bức tường đằng sau, rồi cũng tự cốc vào đầu mình một cái. Nguyệt nhìn vào, lắc đầu không hiểu tôi đang nghĩ cái gì nữa.

-Dung, sao uể oải vậy em, tập trung vào!

-Dạ!-Tiếng Dung có vẻ yếu ớt trả lời cô giáo dạy Văn.

Nguyệt đưa mắt xuống nhìn tôi, rồi quay lên, nhắc cho tôi biết phải làm gì? Tôi hiểu, tôi rõ, nhưng bắt đầu như thế nào bây giờ, và bắt đầu từ đâu.

-Tín, tôi phải nhắc bao lần nữa về vấn đề tập trung hả?

-Dạ, em xin lỗi!-Tôi đứng dậy.

-Rồi, không có lần sau đâu đấy!

Tôi ngồi xuống dưới sự khoan hồng của Cô. Cả lớp tôi thì nhìn tôi và Dung cười, vì trong một ngày, dường như cùng một thời điểm:

-Hai vợ chồng lên thớt cả mới ghê chứ!-Phong mập bắt đầu.

-Thuận vợ thuận chồng…con đông mệt lắm mày ạ!-Thằng Hưởng vào hùa!

Nhưng có ai biết, trong lần tôi bị nêu tên, đến nhìn xuống một lần Dung cũng không nhìn. Cũng không có chút phản ứng nào khi tên tôi được xướng lên cả. Tôi âm thầm chấp nhận, âm thầm buồn.

-Dung, à..hôm qua!

-Mình mệt!-Đơn giản, ngắn gọn và xúc tích đáp trả toàn bộ những gì tôi muốn hỏi, còn sự quan tâm dường như bị gạt qua một bên, Dung đứng lại chờ xem tôi muốn hỏi thêm gì không, hoặc là muốn xem hành động tiếp theo của tôi thế nào chăng?

Tôi tiến lại gần, xoa đầu Nàng, tay tôi chạm vào mái tóc ngang vai mềm mượt. Dung cau mày khó chịu. Tôi đi lướt qua Dung, chỉ để lại một câu nói:

-Ừ, vậy mình an tâm rồi!

Lần này, tôi là người cất bước đi trước, không phải là người một mình trong cái lớp học vắng hoe sau giờ tan học nữa. Tuy sự quan tâm vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cách xưng hô đã thay đổi. Và thường cái gì thay đổi cũng sẽ không được như xưa nữa.

-Về thôi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...