Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 25: Chị họ giá lâm . .



Bởi vì trước đó đã hẹn trước, lại có Lâm Tiêu hỗ trợ, cho nên khi Hạ Mộ đến bệnh viện cũng không phải chờ quá lâu, liền trực tiếp được dẫn tới phòng chuẩn bị phẫu thuật, thoa một lớp thuốc tê lành lạnh ở trên lưng.

Tác dụng của thuốc cần nửa giờ sau mới có thể phát huy hoàn toàn, Hạ Tiểu Mộ đành phải nằm lỳ ở trên giường, vô cùng nhàm chán chơi trò chơi di động.

Bên ngoài phòng bệnh, Hứa Đình đang kéo Lâm Tiêu, cùng nhau xin tư vấn quá trình phẫu thuật của bác sĩ trị liệu chính.

Phẫu thuật kỳ thật cũng không quá kinh khủng, nhưng Lâm Tiêu là người thô kệch, lúc phiên dịch đều cực kỳ trực tiếp, mở miệng “diệt sạch mô”, ngậm miệng “da hoại tử”, Hứa Đình nghe xong lạnh cả sống lưng.

“Bác sĩ này của cậu đáng tin cậy chứ?” Hứa Đình trong lòng run sợ hỏi.

“Vô nghĩa, người lão tử tìm làm sao có thể không đáng tin.” Lâm Tiêu bất mãn trừng mắt.

“Hứa Đình.” Hạ Mộ ở trong phòng bệnh gọi.

“Được rồi được rồi, cậu mau chóng vào đi, thật không biết có cái gì phải thật lo lắng, dài dòng hỏi lâu như vậy.” Lâm Tiêu không kiên nhẫn.

Hứa Đình ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, muội ngươi, phải làm phẫu thuật cũng không phải vợ của ngươi, ngươi đương nhiên không lo lắng rồi!

“Hứa Đình em muốn uống gì đó.” Hạ Mộ khát nước.

“Ngoan, bác sĩ vừa mới nói, em phải đợi phẫu thuật xong mới có thể uống nước.” Hứa Đình ngồi xuống bên giường, “Nhịn một chút được không?”

“… Ừm, vậy làm xong phẫu thuật em muốn uống nước đào.” Hạ Mộ cười híp mắt.

Hứa Đình gật gật đầu, giữ cằm cậu hôn một cái.

Thời gian phẫu thuật cũng không lâu lắm, nửa giờ sau, Hạ Mộ đã được băng bó kín kẽ cẩn thận đẩy ra.

“Mộ Mộ.” Hứa Đình hoảng sợ, sao lại quấn như xác ướp vậy?

Bác sĩ bla bla nói một tràng tiếng Nhật, Hứa Đình một chữ cũng không hiểu, cố tình tên Lâm Tiêu còn chạy trốn mất hình mất dạng, vì thế trong lòng đủ loại ngứa ngáy.

“Bác sĩ nói em không sao.” Hạ tiểu bệnh nhân đành phải tự mình phiên dịch cho hắn nghe, “Phẫu thuật tổng cộng ba lần, mỗi tháng một lần, sau ba lần có thể hoàn toàn xóa sạch.”

Hứa Đình nhẹ nhàng thở ra, ôm cậu về phòng bệnh.

Tác dụng của thuốc tê vẫn chưa hết, Hạ Mộ có chút không nhúc nhích được, vì thế rất ngoan ngoãn nằm im ở trên giường, ngậm ống hút uống nước đào.

“Đau không?” Hứa Đình hỏi.

Hạ Mộ lắc đầu, một chút cũng không đau.

“Thật không đau à?” Hứa Đình nghi hoặc, nghe Lâm Tiêu nói khủng bố như vậy, làm sao có thể không đau chút nào?

“Thật sự không đau.” Hạ Mộ xoa xoa mắt, lẩm bẩm nói Hứa Đình em buồn ngủ.

Hứa Đình để nước trái cây ra, giúp cậu đắp kín chăn.

Miệng vết thương trên lưng Hạ Mộ tuy rằng sâu, nhưng bởi vì làm phẫu thuật đúng lúc, bởi vậy ngay cả bác sĩ cũng nói chỉ cần làm xong ba lần trị liệu, chắc chắn sẽ không lưu lại sẹo.

“Chúng ta về nước trước được không?” Hứa Đình hỏi Hạ Mộ, “Lần trị liệu sau còn cách nửa tháng nữa, chúng ta đi về trước, đến lúc đó lại sang.”

“Được.” Hạ Mộ đã không sao, dù sao chỉ cần có thể cùng cậu ở bên nhau, ở đâu cũng không sao cả.

Hai người về nước đi chuyến bay buổi tối, về nhà đã là đêm khuya, nhưng mà trong nhà vẫn còn sáng đèn, mẹ Hứa đang ở phòng bếp hầm canh.

“Mẹ, sao còn chưa ngủ?” Sua khi Hứa Đình vào cửa thực kinh ngạc.

“Bên ngoài rất ẩm ướt, uống canh xong rồi hẵng đi nghỉ ngơi.” Mẹ Hứa đưa cho hai thằng con mỗi người một chén canh.

“Cám ơn mẹ.” Hạ tiểu thụ cảm động vô cùng.

Mẹ Hứa nhìn nhìn con trai mới, đau lòng không chịu được, gầy a…

Hứa Đình tựa vào cửa phòng bếp, vừa uống canh vừa cảm khái, quan hệ mẹ chồng con dâu thế này thật sự là khỏi cần bàn, căn bản là không cần mình lo nghĩ.

Ngày hôm sau đến tận giữa trưa, Hạ Mộ mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, xỏ dép lê chạy xuống dưới nhà, chỉ thấy mẹ Hứa đang xem TV.

“Dậy rồi?” Mẹ Hứa vui tươi hớn hở đặt điều khiển xuống, “Ngồi đi, mẹ đi giúp con hâm cơm.”

“Mẹ.” Hạ Mộ rất xấu hổ, “Xin lỗi, con ngủ quên.”

“Này có cái gì phải xin lỗi.” Mẹ Hứa cười lắc đầu, vào bếp giúp hâm cơm và đồ ăn.

Hạ Mộ cũng vội theo vào, vừa hỗ trợ lấy bát vừa cùng nàng nói chuyện phiếm.

Mẹ Hứa thích cậu vô cùng, Mộ Mộ vừa ngoan lại vừa thành thật, cười rộ lên mặt mày cong cong , so với cái cô gái luôn dính lấy Hứa Đình kia không biết phải đáng yêu gấp bao nhiêu lần.

“Mẹ, Hứa Đình đâu?” Hạ Mộ vừa ăn cơm vừa hỏi.

“Có việc đi ra ngoài rồi, nói là buổi tối sẽ về cùng ăn cơm.” Mẹ Hứa giúp Hạ Mộ múc canh, hận không thể lập tức cho cậu ăn thành tiểu bàn tử (nhóc mập), như bây giờ cũng quá gầy rồi!

Di động rung rung, mẹ Hứa chỉ liếc mắt một cái liền rất bi ai, nhấc máy ủ rũ nói ai nha hôm nay tôi không thoải mái… Ừ ừ… Không sao tôi có khám bác sĩ… Được được được..Tạm biệt.

“Mẹ người không thoải mái sao?” Hạ Mộ để đũa xuống.

“Không có.” Mẹ Hứa nháy nháy mắt với cậu, “Gạt người ta đó.”

“Ai a?” Hạ Mộ bị chọc cười.

Mẹ Hứa gắp cho cậu một cái chân gà lớn, cười híp mắt nhìn cậu gặm đến mặt đầy mỡ.

Ừm, đây mới là con dâu của ta.

Mà ở một nơi khác của thành phố, Vương Lang đang vô cùng ai oán nhìn Hứa Đình.

Mỗi lần vừa có chuyện liền nhớ ra tôi, lão tử cần phải ân đoạn nghĩa tuyệt với cậu!

“Anh họ anh định giúp đỡ Đình Đình sao.” Lạc Tiểu Tịch ghé vào trên bàn xem náo nhiệt.

“Mi câm miệng cho ta!” Vương Lang hung thần ác sát.

Tiểu bàn tử bĩu môi, anh họ là người xấu, mình muốn cho Kỳ Kỳ ly hôn với y!

“Nhanh lên a!” Hứa Đình vẫn đang thúc giục.

Vương Lang vạn bất đắc dĩ, cầm di động gọi điện.

“Alo, Hàn Dạ, giúp tôi chút chuyện a.”

“Gì?” Hàn tiểu công mới vừa làm xong vận động, đang ở trên giường uống nước, thanh âm có chút lười biếng.

“Bên cậu có cô gái nào bưu hãn một chút không?” Vương Lang đem yêu cầu của Hứa Đình miêu tả cho hắn nghe, “Không lớn hơn chúng ta mấy, có thể đánh lộn, biết mắng người, tính cách đanh đá, bộ dạng đẹp một chút thì tốt nhất.”

“Cậu đây là yêu cầu cái gì?” Hàn Dạ kinh ngạc, khẩu vị thật nặng!

“Cái gì cái gì?” Trần Tiểu Việt rất tò mò.

Hàn Dạ vỗ vỗ đầu của y, vươn qua hôn một cái, ý bảo y đừng ồn.

Trần Việt lùi về, đưa tay bình tĩnh chọc chọc chim nhỏ của hắn. (*khụ* nguyên văn là ‘tiểu điểu’ a =]]]]]])

Hàn Dạ thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước.

“Có hay không a?” Vương Lang không kiên nhẫn.

“Có.” Hàn Dạ cầm lấy bàn tay nơi nơi gây rối của Trần Việt, xoay người đè y.

Vương Lang nghe vậy rất sùng bái… Loại này thế mà lại cũng có, Hàn Dạ quả nhiên thật cường hãn.

“Tôi có một bà chị họ, tên Bạch Tiểu Mộng, tuyệt đối phù hợp với yêu cầu của cậu.” Hàn Dạ một tay nghe điện thoại, tay kia thì cầm bao cao su ở bên giường đưa cho Trần Việt, “Giúp anh đi.”

Trần Việt cuộn trong lòng ngực hắn cười xấu xa, dùng đầu gối cọ cọ bộ vị nào đó của hắn.

“Tiểu yêu tinh…” Thanh âm Hàn Dạ trầm xuống.

Vương Lang nôn ra máu, đệt, này nhất định là nghe nhầm, quá hung tàn rồi…

Vì sao huynh đệ của lão tử đều không khuôn phép như vậy.

Chẳng qua tuy rằng quá trình có chút biến thái, điện thoại chung quy cũng đã gọi tới rồi. Kỳ thật lúc Hứa Đình đưa ra yêu cầu căn bản cũng là nói linh tinh, vốn nghĩ có thể thỏa mãn một nửa cũng đã rất khó rồi, trăm triệu không nghĩ tới vậy mà còn thực sự có người có thể phù hợp toàn bộ, vì thế Hứa tiểu công không khỏi nghĩ thầm trong lòng, này thật sự là một cô gái hung tàn hiếm thấy…

Chưa tới mấy ngày, chị họ đại nhân liền ngồi máy bay tới D thị.

“Chị họ của tôi gần đây bị thất tình, đang rất cô đơn buồn chán nóng nảy, chỉ mong sao có việc để làm.” Hàn Dạ bình tĩnh giải thích với mọi người.

Mọi người tất cả cùng rùng mình.

Sau khi chuyến bay hạ cánh, đám người đợi ở cửa ra sân bay rất lâu, mới nhìn thấy một cô gái thân hình rất gầy, kéo hành lý lắc lư đi ra.

“Chị họ!” Hàn Dạ vẫy tay.

Hứa Đình trong lòng không tin, đẹp thì đẹp, nhưng dường như rất thục nữ a…

“Ta X! Chị mi vừa mới thất tình, ngươi TM (cmn) cũng không cần phải quan tâm gọi một đại đội nam nhân như vậy đến đón ta đi?” Bạch Tiểu Mộng trừng to mắt, “Cư nhiên còn có một tên nhỏ như vậy… Nhưng mà hảo manh nha, ai nha rất thích, nhóc tên là gì?”

“Em là Lạc Tiểu Tịch.” Tiểu bàn tử cười hì hì, ai nha là tỷ tỷ xinh đẹp!

“Đáng yêu chết mất!” Bạch Tiểu Mộng véo véo quai hàm đầy thịt của cậu, đang tính toán muốn hôn một cái hay không.

Hứa Đình vô lực nâng trán, hình như có chút không khuôn phép a… . . .

“Cậu tìm chị có việc gì?” Bạch Tiểu Mộng trêu chọc Lạc Tiểu Tịch xong, mới nhớ tới hỏi Hàn Dạ, “Mấy ngày hôm trước trong điện thoại cũng không nói rõ ràng.”

“Là em muốn tìm chị giúp đỡ.”Hứa Đình chỉ chỉ một quán cà phê bên cạnh, “Có thể vào đó nói chuyện không?”

“Có thể có thể.” Lạc Tiểu Tịch hoan hoan hỉ hỉ, có thể lén ăn socola Mousse…

Bạch Tiểu Mộng ở trong lòng thét chói tai, chủng loại này hảo manh nha, mình cũng muốn nuôi một con!

Hứa Đình mất rất nhiều công sức, mới đem lực chú ý của Bạch Tiểu Mộng chuyển từ Lạc Tiểu Tịch trở lại.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Bạch Tiểu Mộng chống cằm thở dài, vì sao đàn ông tốt đều thích đàn ông?

“Chị, đừng giả bộ mảnh mai được không?” Hàn Dạ sợ hãi.

Bạch Tiểu Mộng thoáng nhìn qua, Hàn Dạ ngoan ngoãn ngậm miệng.

Hứa Đình sau khi nói xong đại khái mọi chuyện và ý tưởng của mình, thật cẩn thận mở miệng hỏi, “Em muốn nhờ chị giả làm bạn gái của em cho nhà họ Vương xem, không biết có thể được không?”

“Đương nhiên có thể, dù sao gần đây tôi cũng rất chán.” Bạch Tiểu Mộng vỗ vỗ bờ vai của hắn, đáp ứng một hơi rất thẳng thắn, “Đẹp trai như vậy, giả làm bạn gái của cậu cũng không thiệt thòi.”

“Em là sợ sẽ có nguy hiểm.” Hứa Đình dở khóc dở cười giải thích.

“Yên tâm đi, ai nếu dám giở thủ đoạn, bà đây thiến luôn!” Bạch Tiểu Mộng khua khua tay, rất bình tĩnh uống cà phê.

Lạc Tiểu Tịch mắt lấp lánh, ai nha tỷ tỷ thực uy vũ!

Vì thế sau khi uống cà phê xong, Bạch Tiểu Mộng liền kéo hành lý, trang điểm xinh đẹp, lộng lẫy kéo Hứa Đình về nhà.

Một đám người quanh quẩn ở Hứa gia nghẹn họng nhìn trân trối, có chút giống như hạnh phúc tới quá đột nhiên, ngược lại có chút không biết phải làm sao.

Vẫn luôn che dấu cẩn cẩn thận thận, đột nhiên liền ló mặt ra…

Nhanh chóng chụp ảnh báo cáo kết quả công tác cho đại tiểu thư, miễn cho cô mỗi ngày rít gào mình!

Một đêm trước đó, Hứa Đình đã nói qua kế hoạch của chính cho Hạ Mộ, cho nên Hạ Mộ đối với Bạch Tiểu Mộng lúc đến một chút cũng không kinh ngạc.

“Chào chị họ.” Hạ tiểu thụ ngoan ngoãn chào hỏi.

Bạch Tiểu Mộng trong lòng lại gào thét, chủng loại cùng với nhóc mâp vừa nãy không giống, nhưng mà, dường như càng đáng yêu a!

Cậu nhóc manh như vậy, lại đã từng chịu qua nhiều đau khổ như vậy, quả nhiên nên đem những tên hỗn đản đã từng làm tổn thương cậu kéo ra XXOO một ngàn lần…

Mẹ Hứa cùng Bạch Tiểu Mộng cũng là nhất kiến như cố (mới gặp mà như quen biết đã lâu), lúc ăn cơm trưa, quan hệ hai người đã biến thành mẹ con.

Mẹ Hứa rất đắc ý, mình vốn chỉ có một thằng con rất đẹp mã, hiện tại đột nhiên liền có hơn hai đứa con, thật sự là hạnh phúc không chịu được.

“Mẹ, người yên tâm, ai dám khi dễ con dâu của người, con phế hắn!” Bạch Tiểu Mộng lời thề son sắt.

Mẹ Hứa liên tục gật đầu, vui mừng múc canh chua cay cho cô.

Hạ Mộ ở dưới bàn đập đập tay Hứa Đình, trong lòng vô cùng ấm áp.

Nhiều người cố gắng như vậy cũng là vì mình, vậy mình còn có lý do gì, không nhanh chút khá lên?

Ba Hứa đương nhiên càng tán thưởng Bạch Tiểu Mộng, nha đầu có cá tính!

Vì thế bữa cơm trưa này ăn rất vui vẻ ấm áp, lượng cơm Hạ Mộ ăn tăng lên, không chỉ ăn xong phần của mình, còn đoạt đi nửa cái chân vịt nướng của Hứa Đình.

Chân vịt nướng còn chưa ăn xong, chuông cửa liền kêu loạn lên.

Mẹ Hứa nhìn qua cửa sổ, đành bất đắc dĩ ủ rũ, tại sao lại là cô ta.

“Chính là cô ta a?” Bạch Tiểu Mộng đi đến nhìn thoáng qua, rút ra khăn tay lau miệng, “Không sao, con đi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...