Học Tỷ Bộn Bề Nhiều Việc

Chương 18: Đùa Vui Vậy Sao?



Edit: An An

Beta: An An

---------

Đào Lễ ở bên kia khóc, Đồng Ngưng đứng phía sau nàng cười lớn. Đào Lễ mạnh mẽ quay đầu lại, thấy Đồng Ngưng rõ ràng êm đẹp đứng ở nơi đó, chính là đang cười đến lệ rơi đầy mặt.

Nữ nhân này, là cười đáp bão lệ sao?

Đào Lễ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, biểu cảm chậm rãi từ kinh ngạc biến thành phẫn nộ, Đồng Ngưng vừa nhìn tình huống sắp không ổn, đi nhanh đến muốn giữ chặt Đào Lễ, Đào Lễ nắm lấy một bên tay Đồng Ngưng.

"Rất vui vẻ sao? Tôi sắp lên cơn đau tim đến nơi rồi chị lại có thể ở một bên xem chuyện cười! !"

Đồng Ngưng lại có chút muốn cười, nhưng không khoan nhượng đình chỉ khiến thiếu chút nữa nghẹn thành nội thương: "Thật có lỗi, chị..."

"Đi chết đi!" Đào Lễ hung hăng bỏ lại một câu xoay người muốn đi, Đồng Ngưng vội xoay người ôm lấy nàng, cũng không quản như vậy làm biết bao người xung quanh đang ghé mắt nhìn tò mò.

"Chị sai rồi, chị cũng không nghĩ tới em sẽ phản ứng mạnh như vậy, mới đó đã khóc rồi."

"Tránh ra!" Đào Lễ giãy dụa, cánh tay đụng mạnh đến tay Đông Ngưng, Đồng Ngưng "A" một tiếng buông ra nàng.

"Làm sao vậy?" Đào Lễ xoay người thấy Đồng Ngưng mặt mũi trắng bệch, che cánh tay cắn môi.

"Tay chị bị thương?"

Đồng Ngưng ngẩng đầu, rầu rĩ thuyết: "Vừa rồi bị xe đụng nên có thể tay bị thương ."

"Tôi đưa chị đi bệnh viện!"

Đào Lễ hung hăng mà dẫn dắt Đồng Ngưng đi bệnh viện, nhìn thấy Đào Lễ còn hồng hồng hai mắt, Đồng Ngưng tâm tình thật tốt.

Nàng vẫn là thực để ý của mình thôi.

Lần này xảy ra tai nạn xe có thể thấy rõ dường như quan hệ Đào Lễ cùng Đồng Ngưng đang tiến triển rất tốt đi, Đào Lễ cũng không nghĩ rằng lúc nàng biết Đồng Ngưng bị tai nạn sẽ khẩn trương như thế, trong khi ngày thường hoàn toàn không thương khóc Đồng Ngưng lại có thể có thể nháy mắt phun nhiều nước mắt như vậy. Một khắc này nàng càng thực rõ ràng cảm giác mất Đồng Ngưng, khẩn trương đến mức nàng cả người phát run.

"Không muốn nàng xảy ra việc gì." Đây là toàn bộ tâm tình của Đào Lễ vào lúc xảy ra tai nạn xe

Đồng Ngưng mang chiếc Mini COOPER đưa đi sửa chữa ,vì thế từ sau khai giảng nàng luôn luôn lái chiếc xe hơi Audi màu đen đi đón Đào Lễ. Kỳ thật Đào Lễ thực không có thói quen được đối xử ưu đãi như vậy, cũng như nhận biết bao ánh mắt lễ rửa tội của các bạn đồng học, nhưng khi nàng xem đến Đồng Ngưng đang cười híp mắt, ánh mắt ôn nhu thì Đào Lễ lại giống như bị chuốc mê dược, cái gì cũng chẳng quan tâm, thầm nghĩ chờ đợi ở bên người nàng.

Ngày đó Đồng Ngưng nói mang Đào Lễ đi ăn bữa tiệc lớn, mời nàng hết giờ học thì nhanh thu xếp một chút .

Tiếng chuông tan học vừa reo, Đào Lễ chân trước chân sau chạy ra phòng học, tâm tình có chút kích động, nhất thời không khống chế tốt tốc độ, quên hết tất cả xung quanh mà không để ý va vào một người nữ sinh.

Trong lúc đang kêu sợ hãi vì đầu bị đâm cho choáng váng não trướng, Đào Lễ cảm giác được cái gì trên trời bay xuống ở đỉnh đầu nàng, nàng phản xạ có điều kiện gỡ xuống, phóng tới trước mắt vừa nhìn, thiếu chút nữa cấp hai con mắt sợ tới mức đến rơi xuống.

Này cái vật quen thuộc gì đó! ! Là quần lót màu da siêu đại văn kiện bà nội trợ a! !

Đào Lễ sắc mặt đang một mảnh xanh mét, trong tay quần lót nháy mắt bị thô bạo đoạt, theo sau một người nữ sinh gần như không khống chế được, tiếng kêu sợ hãi nổ tung ở đỉnh đầu của nàng: "Lại là cô! này nữ lưu manh! Nữ lưu manh! Đem quần lót trả lại cho tôi!"

Đào Lễ buồn, cái gọi là tình cờ gặp phải thù xưa chính là như vậy a! Lại có thể lại một lần gặp được quần lót màu da của đồng học. Đào Lễ thực kinh ngạc thấy đầy đất rơi rụng áo trong, quần lót cùng giương miệng rộng thùng, màu da quần lót đồng học, ngươi là muốn đi đâu du lịch sao? Đây là tu luyện chưa tới đâu mà xuất sơn chỉ có chết thôi a! Vì thế trên quần lót đồng học lệ rơi đầy...

Đào Lễ mang tâm tình không yên chui vào trong xe, Đồng Ngưng thấy nàng sắc mặt không tốt hỏi: "Làm sao vậy?"

Đào Lễ ấp úng nói: "Gặp được một nữ nhân thần kỳ."

"Nữ nhân?" Đồng Ngưng trừng nàng.

"Thật sự là một đoạn nghiệt duyên a..." Đào Lễ cứ thế thở dài, Đồng Ngưng trầm mặt, bốc cằm Đào Lễ lên, nói:

"Em còn dám cùng nữ nhân khác có nghiệt duyên? Ân?"

Đào Lễ thấy Đồng Ngưng hơi tức giận đi lên, còn nắm cằm mình giương ba phần cường thế, tâm không khỏi đánh đánh nhảy dồn dập. Đồng Ngưng thần nhiệt liền mềm, nhéo một chút miệng môi dưới của Đào Lễ, nói: "Tiểu Đào tử, em nên ngoan ngoãn, trong lòng chỉ có thể có mình chị thôi, biết không?"

Đào Lễ hai mắt đăm đăm "Ân" một tiếng, Đồng Ngưng lại in trên trán nàng một cái hôn, vỗ vỗ mặt của nàng, rất hài lòng cười cười, nói: "Ngoan."

Cái gì thôi! Đem lời ngon ngọt dụ dỗ hài tử sao?

Chính là Đào Lễ cũng thừa nhận, đối với lời nói ngọt ngào của nữ nhân ôn nhu và tuyệt mỹ như vậy, Đào Lễ thật là có điểm vô phương phản kháng. Nhưng là một thời gian ở cùng Đồng Ngưng ,Đào Lễ có thể cảm giác được Đồng Ngưng là một người kỳ thật rất quan tâm đến người khác, tuy rằng ở mặt ngoài vẫn luôn vân đạm phong khinh, không đem mọi vật bỏ vào mắt, chính là có tài năng ở trong lơ đãng sẽ đem Đào Lễ chiếu cố được chu đáo.

Kia tuy là một loại cảm giác uất ức, Đào Lễ thường thường sẽ bị Đồng Ngưng trêu chọc đến không biết phải làm sao, nhưng là cuộc sống như vậy nếu có thể luôn luôn trải qua, cũng thật sự là rất không tồi đâu...

Hai người bình đạm trôi qua, Đồng Ngưng tựa hồ cũng quên thời gian, đảo mắt một tháng đã trôi qua rồi, nàng mẫu hậu đại nhân đã muốn trở về rồi .

Đồng Ngưng ngồi trong phòng tắm, ánh sáng ấm áp chiếu vào hai cỗ thân thể trắng tinh nữ tính, hai người nằm trong bồn tắm, dây dưa cùng một chỗ. Nước trong bồn tắm bởi vì động tác của các nàng mà nhộn nhạo tràn cả ra.

Đồng Ngưng ở dưới thân Đào Lễ thở hổn hển, Đào Lễ lao vào cổ Đồng Ngưng, Đồng Ngưng bị bắt ngẩng đầu, nhắm hai mắt, dùng sức ôm lấy trên người Đào Lễ. Đào Lễ ngẩng đầu, nhìn thấy phiếm hồng trên mặt Đồng Ngưng hơi vẻ mặt thống khổ, tim đập nhanh lại giống như đang kiềm chế lại có điểm khó chịu. Nàng cúi người hôn ngực Đồng Ngưng, khẽ cắn, tinh tế dùng lưỡi liếm, răng thỉnh thoảng ma sát nhẹ...

"Ân..." Đồng Ngưng phát ra một tiếng khó, càng thêm kích thích Đào Lễ, nàng nâng lên Đồng Ngưng hai chân nhanh hơn chôn ở Đồng Ngưng trong thân thể.

Đồng Ngưng khó có thể ức chế từng ngụm từng ngụm thở, cúi đầu hô: "Đã tới rồi..."

"Nhanh như thế đã tới..." Đào Lễ xấu xa cười.

Thời điểm Đồng Ngưng lên tới đỉnh thì Đào Lễ luôn hôn nàng thâm tình, hai người đắm chìm trong làn nước. Nước ấm mang đến loại cảm giác sắp làm cho cả hai ngạt thở, tựa hồ loại hành hạ nơi hạ thân yếu ớt trận trút hết khí lực, rồi lại triền miên ôm hôn lãng mạn...

"Uy! Chị không còn khí lực." Xong việc Đồng Ngưng, lại ngâm mình trong bồn tắm, mắt lé trừng Đào Lễ.

"Vậy làm sao bây giờ?" Đào Lễ phủ thêm áo tắm, tóc ướt sũng dán tại trên gương mặt, bất đắc dĩ nhìn Đồng Ngưng.

"Tiểu Đào tử, cõng trẫm xuất cung."

Đào Lễ vẻ mặt hắc tuyến, người nầy, lại có thể chơi nổi đến tiết mục cung đình.

Được rồi, mọi người đều nói cuộc sống cần phải có chút kích thích, thôi thì hôm nay triệt để kích thích đi.

Vì thế Đào Lễ lưng chỉ mặc một bộ váy ngủ cõng Đồng Ngưng ra phòng tắm. Đồng Ngưng nhẹ nhàng nhéo lên dúm tóc của Đào Lễ, thực thỏa mãn thuyết: "Tiểu Đào tử không tệ lắm, thực nghe lời, đêm nay trẫm hảo hảo hầu hạ ngươi a."

Đào Lễ bất đắc dĩ: "Đừng ở nơi này điên nữa, chị rất nặng a có biết hay không."

"Cái gì? Em nói ai nặng?" Đồng Ngưng nổi giận, lôi kéo Đào Lễ quần áo tới lui, Đào Lễ thấy dưới chân không xong, vội hô:

"Chớ lộn xộn a! Sẽ quăng ngã a..."

Lời còn chưa dứt hai người liền không ngờ như thế ngã sấp trên mặt đất phòng khách, Đào Lễ "Ngao" một tiếng, đã muốn hôn mê. Quả nhiên là... Rất nặng a.

Đồng Ngưng đang muốn phát tác mắng hai câu, đột nhiên thấy cửa được mở ra. Đồng Ngưng mẫu hậu đại nhân hung hăng đi đến, phía sau còn đi theo một cái nam sinh.

"Bảo bối ~ mụ mụ muốn giết ngươi..." Mẫu hậu đại nhân người chưa thấy nhưng đã nghe thấy tiếng, nhưng ngay khi nghe thấy thanh âm từ phía sau, cả hai cơ hồ là bật dậy kinh hách.

Đồng Ngưng ở trên người Đào Lễ, quần áo không ngay ngắn rối tinh rối mù, cùng nàng mụ mụ đối diện nhìn lên , mồ hôi lạnh ứa ra, miễn cưỡng cười trừ một cái, hướng nàng mụ mụ chào hỏi nói : "Ách... Mẹ."

Đào Lễ bị Đồng Ngưng đè nặng nhìn không tới tình hình ở cửa, chính là nghe được cái chữ "Mẹ" này sau, hoàn toàn hóa đá .

Đồng Ngưng mẹ sững sờ nguyên tại chỗ nửa ngày, bộmặt cơ thể đều nhanh run rẩy , nghẹn đến cuối cùng nghẹn ra một câu: "Bảobối, đùa em thật vui."
Chương trước Chương tiếp
Loading...