Học Viện Ác Quỷ

Chương 7: Mãi Mãi



Nhi không biết, đây là lần thứ bao nhiêu mình làm việc tốt, làm một người tốt trọn vẹn…

Nhưng có làm bao nhiêu lần thì cô cũng thấy, làm việc tốt thật nặng nhọc và, chán nhách….

Cô thậm chí còn nghĩ, có lẽ kiếp trước mình nợ nần gì mấy tên này đây mà…

Đúng là đồ của nợ!!!! Đồ thì chưa mua xong mà đã phải cật lực vác thêm cái xác thứ 2 về nhà…Thật không còn gì để nói, cô đáng lẽ nên coi hắn là củ khoai mới phải….

- Anh trai….- Cô thều thào bấm chuông cửa.

Lần này thì Hà ra mở cửa….

-Chị về rồi à???

-Uhm. Về rồi…mà cưng muốn anh trai sốc đến chết mới chịu không vác ăn mày về nhà nữa hả???

- Là…Hắn là cái tên hôm nay đánh nhau ở trường ấy

- Kì Phong???

- Ờ, có lẽ không phải….

-Ai???

- Vào nhà đã…nặng lắm rồi!!!- Nhi kêu ca

- Thế này đi, anh đang làm cơm…đưa hắn lên phòng cưng đi!!!- Hà phủi tay- Quyết định vậy đi!!!

-Phòng em????Sao lại là phòng em???- Nhi nhăn mặt

- Thế cưng muốn anh trai sùi bọt mép thì cứ để hắn nằm ở ghế sô pha…- Hà quay mặt đi vào trong

- Chị…- Nhi vẫn cảm thấy không ổn lắm

- Tốt, chị sẽ đánh lạc hướng anh trai, cưng đưa hắn lên phòng rồi lén sang phòng anh trai mà lấy bông băng thuốc đỏ và một bộ quần áo, dương đông kích tây nhé!!!-Không hiểu sao Hà có vẻ thích thú lắm

-Hai đứa, làm gì mà lâu quá vậy? mau xuống ăn cơm đi!!! - Tiếng anh trai gọi

- Em...đợi, anh trai…- Nhi đang cho hắn nằm xuống, nghe tiếng anh thì giật mình cái thót.

- Kệ Nhi, mình cứ ăn trước đi!!!- Hà cầm bát lên

- Nhưng…-Anh trai toan lên phòng Nhi giục

-ANHHHHHH!!!!!!!!!!- Hà ôm chặt tay anh

-Gì????- Anh trai dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hà- Có chuyện gì????

- À….- Hà lắp bắp, viện lí do gì bây giờ???Chết tui rồi- À…Lấy cho em bát cơm…- Hà chìa bát cơm của mình ra

Vậy là qua cửa ải đầu tiên, haizz…

Sau bữa cơm, Nhi mới lên băng lại vết thương cho Hàn Thu, thằng cha nè…May mà hắn không tỉnh trong lúc cô ăn cơm…không thì cô nhảy xuống Thái Bình Dương cũng chưa chắc rửa hết tiếng oan.

Mà sao lâu vậy rồi mà không thấy hắn tỉnh??? Đừng nói định ngủ ở phòng cô suốt đêm hôm nay đấy nhé…mau tỉnh đi rồi còn về chứ!!!!

Mà còn một điều không ổn nữa, quần áo hắn rách te tua…Muốn thay đồ cho hắn, đồ của anh trai thì đã lấy rồi…Nhưng mà…THAY THẾ NÀO ĐÂY TRỜI????

Chẳng nhẽ mình phải lột đồ của hắn ra sao trời????Huhu…cái cuộc đời con…oà oà

12 h tối

ÔI TRỜI ƠI….TRỜI ĐẤT THIÊN ĐỊA ƠI~~~HẮN VẪN CHƯA TỈNH!!!!!

Cô ngồi dưới sàn nhà, vái người đang nằm trên giường kia…

Bỗng lúc ấy có tiếng chân và tiếng của anh trai càng lúc càng gần:

- Nhi à? Đã ngủ chưa????

Thôi, lần này là chết thẳng cánh cò bay rồi…

Và cái lúc không mong đợi đấy thì hắn ngọ nguậy… Đúng, Hàn Thu sau cả một buổi tối bất tỉnh giờ ĐÃ TỈNH LẠI!!!! MÀ CÒN VÀO CÁI LÚC KHÔNG MONG ĐỢI NHẤT!!!

Tim Nhi như muốn bay luôn ra khỏi lồng ngực, cô như đang lên dây cót… À không, như đang đóng phim hành động…Cô “bay” ra tắt cái đèn học rồi nhảy lên giường, một tay bịt miệng cái tên đang mở to mắt nhìn cô kia, tay còn lại kéo chăn chùm kín đầu. Vâng, một tư thế không thể “thân mật” hơn. Nếu anh trai cô ấy có thể nhìn xuyên qua chăn, thì cái cảnh này sẽ sốc lắm đây: Hàn Thu như đang ôm Nhi vào lòng nếu nói không sai. Đúng là oan gia mà

- Tuyệt đối không được động đậy nếu muốn toàn mạng- Cô nói nhỏ.

Ngay sau giây phút đó, anh trai cô mở cửa:

-Ngủ rồi à???- Và sau đó đóng cửa đi ra.

Khi chắc chắn tiếng chân đã đi xa, cô mới dám động đậy:

- Đứng dậy thay đồ đi, tôi đưa anh ra ngoài cổng. Mai anh phải đến trường như đã hứa đó.

Hàn Thu không nói gì. Cũng không hỏi:”Vì sao cô cứu tôi?”

Nhi ném cho anh ta bộ đồ của anh trai rồi đóng cửa chạy xuống phòng khách “thám thính”

ÔI TRỜI ƠI~~~ANH TRAI C ỦA EM ƠI~~~SAO ANH KHÔNG VÀO PHÒNG ANH MÀ LÀM G Ì THÌ LÀM, LẠI NGỒI NGAY PHÒNG KHÁCH THẾ KIA~~~???ANH ƠI~~ANH HẠI EM RỒI ĐÓ ANH CÓ BIẾT KHÔNG???

Cô quay lại phòng, tiu nghỉu

“Cạnh” cửa mở ra, đập ngay vào mắt cô cái cảnh hắn đang cởi chiếc áo rách te tua của mình ra. Cô há hốc, tiếng hét sắp thoát ra thì may mắn có Hàn Thu lấy tay chặn ngay lại:

-Bé mồm…- Hắn thì thầm

Cô lập tức chạy ra ngoài, đóng cửa lại, mặt đỏ bừng bừng.

Lát sau, khi thay đồ xong, hắn mở cửa:

-Sao vậy???

-Anh trai ở dưới nhà, không ra được!!

-Thế à?- Hắn nói, giọng thờ ơ, cứ như kiểu hắn không về cũng được á, sau đó lăn lên giường nằm ngon ơ

- “Thế à?” là sao???Anh không về nhà không sợ bố mẹ lo à???

-Không sợ. Tôi đi đêm suốt mà…- Hắn…hắn nhắm mắt rồi kìa!!!

Cô đến gần:

- Bộ anh định để tôi ngủ dưới sàn nhà đó hả??? Người gì mà chẳng ga- lăng tí nào- Cô nguýt anh một cái dài bằng cả dải ngân hà

- Ai bảo?- Nổi tiếng đào hoa như vậy, bị nói là không ga- lăng, Hàn Thu nổi máu nóng

HUỴCH!!!

Anh kéo cô vào trong chăn, ôm thật chặt, cứ như sợ rằng buông ra thì cô sẽ biến mất ngay lập tức vậy á.

-Quân…sát nhân!!!Khó…..thở….Tui…cứu…anh…..mà… nỡ …đối… xử…với …tui…như…vậy á????

Anh thích thú khi thấy cả khuôn mặt cô dúi vào ngực anh, tay khua loạn xạ, anh không kìm được mà “hì” một tiếng

Ngày mai thôi, một ngày mới sẽ bắt đầu…sẽ là một ngày vô cùng xui xẻo với Hàn Thu đây…

Chưa nói đi đâu xa, cặp đôi này có khi còn không qua khỏi đêm hôm nay nữa là tính đến chuyện ngày mai…
Chương trước Chương tiếp
Loading...