Học Viện

Chương 60: Dì ơi! (part 1)



Chào mọi người! Hãy cùng nhau đọc chap mới nhé! Hihi!

~~~Học viện~~~

Anna đang đi đến phòng hiệu trưởng vì hồi nãy chính dì là người thông báo lên loa. Cô vừa đi vừa suy nghĩ: "Dì kêu mình lên phòng giờ này làm gì không biết? Đang ngồi nghĩ cách tiêu diệt cái bang đó mà lại... Haiz!", rồi thở dài. Đứng trước phòng gõ cửa lịch sự, khi nghe dì cho phép mới vào, cô cuối chào dì rồi nói:

_Dì gọi con có việc gì ạ? - Anna

_Con nhớ cuộc gọi giữa dì với con trước khi con đi học ở đây không? - dì điềm tĩnh nói

_Dạ nhớ! - Anna tự hỏi rằng chuyện dì tính nói liên quan đến cuộc gọi đó sao?

_"Vật đó" sẽ do con bảo vệ, phải cẩn thận đó! - dì hơi nhăn mặt

_Sao lại là bây giờ hả dì? Tụi con còn có việc quan trọng cần giải quyết nữa ạ! - Anna giật mình

_Dì xin con, con hãy giúp dì lần này đi! Dượng con... dượng... con có chuyện rồi! - dì nó bước lại gần nắm tay Anna, khóc

_Sao? Dượng bị gì hả dì? - Anna hoảng hốt

Dượng là chồng của dì, cả 2 người đang sống rất hạnh phúc, bỗng dưng 1 năm trước lại bị tai nạn, dượng phải sống cuộc sống thực vật cho đến giờ. Dì lúc đó vô cùng đau khổ, vì muốn dì vui nên Anna rủ Sandy với Sunny học ở đây. Hồi nhỏ lúc ba mẹ cô bận việc thì dượng thường chở cô đi đây đó, ngồi chơi với cô, chiều cô như con ruột của mình vậy. Vì thế Anna rất quý dượng. Nhưng bây giờ...

_Dì... không biết... nữa... bác sĩ... gọi... về... đây nói... là... là... dượng... có chuyện! - đi thở dốc

_Dì ơi! - Anna thấy dì xỉu liền chạy lại đỡ

Cô lo lắm, dượng đã vậy rồi, mình không muốn mất thêm dì nữa đâu, làm ơn, làm ơn! Anna cầu khẩn trong lòng, đứng dậy đỡ dì đến bệnh viện.

~~~Ở 1 căn phòng khác~~~

Người nào đó ngồi trên cái ghế bọc da nâu, đang đeo earphone, lắng nghe toàn bộ cuộc nói chuyện ở phòng hiệu trưởng, miệng nở nụ cười ác ma, nói với chính mình:

_"Vật đó"! Nó phải là của ta, của ta, còn cô ấy nữa. Tất cả sẽ chỉ của riêng mình ta thôi! Hahaha... - người đó cười 1 tràng lớn, nhìn thật ghê rợn

~~~Bệnh viện~~~

Anna dựa lưng vào tường, thở dài mệt mỏi, Minh ngồi ngay kế bên, cậu ta cũng lo lắng không kém, nhưng mà lại lo cho cô hơn là dì. Biết sao Minh ngồi đó với Anna không? Chắc chắn là không rồi! Có kể đâu mà biết đúng không? Hihi! Bây giờ Tg ta mới có giá trị đây! 1... 2... 3... Thuật quay ngược thời gian, chưởng!!!

~~~Khi Anna chuẩn bị đưa dì đến bệnh viện~~~

Giờ làm sao đây? Không lẽ để vậy mà đưa dì đi sao? Anna đang suy nghĩ thì có tiếng gọi to:

_Như, Như! - Minh chạy lại

_Anh Minh! - Anna giật mình

_Cô bị sao vậy? - Minh hoảng

_ Em không biết nữa! Chắc là ngất thôi! Em tính đưa dì đến bệnh viện nè! - Anna cố gắng đỡ dì dậy

_Đây, để anh đỡ dì giùm cho, em mau gọi điện cho bác sĩ đi! - Minh đỡ dì qua

_Cảm ơn anh! - Anna lấy điện thoại ra gọi

Vừa gọi cả 2 vừa chạy luôn tới bệnh viện mà quên lấy xe. Khi tới nơi, vì được cô gọi trước nên đã có nguyên đội ngũ bác sĩ và y tá chờ sẵn (Tg: Đây là bệnh viện nhà Yuki á!), thấy là lập tức chạy tới đặt dì lên băng ca rồi đưa vào phòng khám. Rồi Anna với Minh ngồi ngoài chờ.

~~~Hiện tại~~~

Minh đặt tay mình lên tay Anna (Tg: Thằng kia bỏ ra, tin ta quánh không? Anna là của Kin rồi!), an ủi:

_Chắc cô sẽ không sao đâu! - Minh cười trấn an

_Em cũng mong là vậy! - Anna thở hắc ra

"Tinh" bác sĩ bước ra, trán hơi nhăn lại, cô liền đứng dậy chạy lại hỏi, Minh cũng đứng lên theo:

_Dì con sao rồi ạ? - Anna lo lắng

_Ờ thì... - vị bác sĩ đó bóp trán nói

~~~Học viện~~~

Ra chơi, cả đám chạy đi kiếm Anna. Nghe nói là cô ở phòng hiệu trưởng nên chạy tới nhưng tìm hoài không thấy, cả dì nữa, họ đâu mất rồi? Nếu có đi đâu thì cũng phải báo 1 tiếng chứ! Sandy với Sunny tức giận. Gọi điện thoại cũng không chịu nghe là sao? Yuki cầm điện thoại mình gọi liên tục vẫn không có ai bắt máy. Thế là cả đám leo lên xe chạy ra ngoài trường đi kiếm cô, bỏ luôn buổi học.

Hi, đã hết chap 60 rồi! À, cho Tg thông báo 1 chuyện rất quan trọng, nhớ là phải đọc hết á nha!

Vì tháng sau mình sẽ bắt đầu đi học nên không có thời gian rãnh để đăng truyện cho mọi người. Mình nghĩ là sẽ cho kết thúc truyện sớm, nhưng sẽ có hơi khó hiểu và vội nên mọi người thông cảm cho mình nha! Chứ không còn cách nào khác nữa!

Hãy đón xem chap sau nhé!
Chương trước Chương tiếp
Loading...