Học Viện Thiên Tài

Chương 11: Căn Nhà Gỗ



Hai ngày nữa trôi qua nhanh chóng. Tôi và Hoàng Thiên Vũ lại bắt đầu vòng thi thứ hai. Nhưng lần này, đề thi sẽ là do Diên Vĩ ra. Về việc này thì tôi có thể yên tâm. Vĩ đã nháy mắt tôi trước, như là một biểu hiện rằng tôi có thể hoàn toàn đặt lòng tin tưởng vào cậu.

Vĩ dẫn chúng tôi đến sau trường. Không ai biết Vĩ định đi đâu, chỉ tò tò đi theo. Đến một ngôi nhà cũ bằng gỗ đã bỏ hoang, nhìn tồi tàn và gần như sắp đổ, Vĩ mới dừng lại, giới thiệu.

- Đây! Đây chính là đề thi của vòng thi thứ hai!

Tất cả chúng tôi đều tròn mắt, há hốc miệng

- Căn nhà này chính là đề thi?

- Đúng vậy!

Cậu vừa nói vừa bình thản tiến đến gần cánh cửa, mở toang nó ra, sau đó tiếp tục nói

- Đây là căn nhà rỗng, bên trong không có gì cả. Cửa sổ cũng bị đóng đinh dính chặt lại, lối ra duy nhất chính là cánh cửa này. Hai người sẽ cùng bị nhốt trong đó, nếu ai tìm được cách ra trước, người đó sẽ chiến thắng.

Giờ thì tôi đã hiểu dụng ý của Vĩ. Căn nhà bị bít kín, chỉ có một lối ra duy nhất bị khóa chặt. Cậu biết tôi là cao thủ mở khóa nên mới bày ra cách này đây mà. Hoàng Thiên Vũ! Lần này dù cậu có là thiên tài thì cũng phải chịu thua dưới tay Phương Tuyết Mai tôi mà thôi!

Vĩ nháy mắt cười với tôi rồi giải tán mọi người

- Cuộc thi sẽ diễn ra vào 8.00 tối nay. Được chứ?

Tôi tất nhiên không phản đối gì. Hoàng Thiên Vũ cũng không có ý kiến. Chúng tôi cùng trở về phòng. Nhưng chắc chắn, chiến thắng đã nằm trong tay tôi rồi!

8.00 PM

Nhà kho bị bỏ hoang bấy lâu của trường bỗng trở nên nhộn nhịp. Tôi đến từ sớm, nhưng Hoàng Thiên Vũ vẫn chưa xuất hiện. Ha Ha! Nhất định là vẫn chưa nghĩ được cách ra nên mới tới muộn. Tôi đắc ý đứng mỉm cười. Cảm thấy thách đấu với Hoàng Thiên Vũ hóa ra cũng chẳng phải là việc gì khó khăn. Trong lòng tôi bỗng có đôi chút thất vọng về cụm từ “thiên tài” hoa mĩ kia.

Đương lúc còn đang tự mãn, Hoàng Thiên Vũ từ phía sân trường mới đủng đỉnh xuất hiện, nét mặt không có vẻ gì lo lắng. Chỉ giữ nét lạnh lùng khó đoán.

Vĩ vui vẻ với nhiệm vụ quen thuộc của mình

- Được rồi! Cả hai người đều đã có mặt đầy đủ. Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu!

Vừa dứt lời, cánh cửa gỗ được mở ra, tiếng kẹt kẹt của thanh gỗ làm tôi hơi rùng mình. Nhưng vẫn giữ phong độ, tôi ngẩng cao đầu, cùng Hoàng Thiên Vũ bước vào trong. Chúng tôi mới bước qua thì cánh cửa to lớn đã đóng chặt lại, làm tôi giật thót. Tiếng khóa cửa lách cách. Chờ cho tiếng động im lặng hẳn, tôi mới lần mò quanh căn nhà. Đúng là không có gì hết thật!

Toàn bộ căn phòng kín mít, bị bao trùm bởi bóng tối đen đặc. Tôi thấy hơi sợ sợ. Từ nhỏ tôi đã sợ bóng tối, lúc nào đi ngủ cũng bật đèn rồi chùm chăn kín đầu. Tôi lên tiếng bắt chuyện với Thiên Vũ để trấn an mình.

- Cậu đã nghĩ ra cách gì chưa?

Im ắng!

Tôi nuốt nước bọt đánh ực! Hix! Cậu ta bị ma ăn thịt rồi sao? Tôi lại hỏi

- Cậu sợ thua tôi chứ gì?

Không một tiếng động!

Hu Hu Tôi đang đứng đây nói chuyện một mình ư? Sợ quá, Hoàng Thiên Vũ! Cậu đây rồi chứ?

- Này! Này Hoàng Thiên Vũ!

Tôi lò dò bước về phía trước, bất thần dẫm phải vật gì mềm mềm. Tôi sợ quá, hét toáng lên

- ÁAA! …M…M.a..

- Chân!

Hoàng Thiên Vũ bực dọc lên tiếng. Là chân cậu ta! Hú hồn! Tôi đưa tay vuốt vuốt, trấn an trái tim bé nhỏ tội nghiệp của mình. Vừa thầm mắng Thiên Vũ không lên tiếng làm tôi một phen hoảng sợ. Thôi thì thây kệ cậu ta, tôi tốt nhất nên mở khóa rồi ra khỏi đây. Ở lại chỗ này thật chẳng vui chút nào.

Tôi lần tới cánh cửa, tay sờ thấy ổ khóa. Diên Vĩ đúng là rất chu đáo, còn chuẩn bị cả loại khóa đặc biệt này cho tôi nữa. Nó có hai phần, khi khóa bên ngoài, phần bên trong cũng bị khóa lại. Vì vậy nếu tôi mở khóa từ bên trong thì sẽ ra được. Tôi kéo chiếc cặp tóc “gia truyền” xuống. Tách nhẹ một cái, nó gập thành hai chiếc thìa nhỏ. Loại khóa vạn năng này là của anh cho tôi. Đúng là rất hữu dụng!

Hoàng Thiên Vũ! Cậu có thua cũng đừng trách tôi. Tôi chẳng qua chỉ là bị ép buộc thôi. Coi như một bài học cho tính kiêu ngạo của cậu. Tôi quay ra, thấy Hoàng Thiên Vũ hoàn toàn im lặng, như bị mất hút vào bóng tối. Chẳng lẽ cậu ta chịu thua đơn giản như vậy sao? Ít nhất thì cũng phải nghĩ ra cách gì đó chứ?

Tôi nghĩ rồi lại tự đánh bản thân mình, mất thời gian lo cho đối thủ. Tôi trở lại với ổ khóa, tra chiếc chìa thứ nhất vào. Tiếng “cạch” vang lên. Tôi xoay nhẹ chìa khóa, nhưng nó bị mắc

Khỉ thật! Tôi lại rút ra. Mình mở sai ở đâu à?

Tôi suy nghĩ lại, trấn tĩnh bản thân. Cứ từ từ! Mình sẽ mở được. Hoàng Thiên Vũ không thể ra ngoài, mình không cần vội. Sau khi lấy lại niềm tin, tôi tiếp tục tra chiếc chìa thứ hai. Lần này vang lên là âm thanh “lách cách” quen thuộc. Tôi nhè nhẹ đẩy mạnh hai chiếc ghim, ổ khóa nới lỏng rồi tách ra. Hai thanh khóa tự động rời khỏi nhau.

Ha Ha! Tôi thành công rồi!

Nhanh nhẹn, tôi kéo thanh sắt chốt cửa rồi dùng hai tay kéo cửa, kiêu hãnh bước ra ngoài. Những con mắt chờ đợi nhìn tôi đầy bất ngờ, bởi chắc ai nấy đều nghĩ người ra phải là Hoàng Thiên Vũ. Tôi mỉm cười chiến thắng với Diên Vĩ. Trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng sung sướng. Tôi quay lại nói vọng vào trong ngôi nhà

- Cậu thua rồi!

Đáp lại tôi là một sự yên lặng tuyệt đối. Tôi còn chưa kịp thắc mắc thì đã thấy phía sau mình vang lên giọng nói quen thuộc đầy ngạo nghễ!

- Cậu ….mới là người thua!
Chương trước Chương tiếp
Loading...