Học Viện Thiên Tài

Chương 30: Tôi Sẽ Bảo Vệ Cậu



- Sao…sao cậu lại ở đây? – Tôi ngạc nhiên nhìn Vũ. Cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế cũ nhìn lại tôi, đáp gọn:

- Bị lạc đường!

- Cái gì? – Tôi tròn mắt. Gì chứ? Lí do như vậy cũng được sao? Thiên Vũ không hề quan tâm tới vẻ mặt không tin của tôi, chỉ nói

- Muộn rồi! Tìm đường về thôi!

Tôi ngơ ngác gật đầu. Tự nhiên trong lòng lại có cảm giác hụt hẫng nhìn vào hồ nước, hiện tại chỉ còn phản chiếu gương mặt thất vọng của tôi. Tôi bỗng nhiên thấy buồn cười, nghĩ mình sao lại biến thành kẻ mê tín như vậy. Lắc đầu đứng dậy đi theo Vũ.

Cậu một tay cầm la bàn, vừa dò tìm phương hướng. Tôi ở phía sau chạy theo, vừa chạy vừa gọi.

- Chờ…chờ tôi một chút!

Vũ nhíu mày quay lại nhìn tôi, sau đó lại tiếp tục bước đi. Tôi giậm chân, trong đầu bực bội nghĩ: Có cần thiết phải đi nhanh như vậy không, làm tôi đuổi theo cũng muốn hụt hơi. Ai chả biết cậu là vận động viên chứ? Tôi cứ mải mê rủa xả Vũ, không để ý liền giẫm vào một gốc cây, ngay lập tức cả thân người đều lệch hẳn về bên trái, tiếp đất không phanh.

- A! Ui! – Tôi dừng lại sau khi đã lăn đủ một vòng trên mặt đất, lưng đập vào một gốc cây, chân bị gập đau gần chết. Tiếng động cũng may đánh thức được Vũ, cậu ta quay lại nhìn tôi. Tôi ôm lấy chân, đau muốn bật khóc. Chân cũng không thể xoay được. Vũ cúi xuống nắn nắn chân tôi, phán

- Trật khớp rồi!

Cậu vừa nói vừa nâng chân tôi lên. Trong suy nghĩ của tôi liền hiện lên hành động tiếp theo của Vũ, và tôi hét lên. Nhưng tiếng kêu còn chưa thoát ra khỏi cổ thì đã “khục” một tiếng. Tôi đau đến á khẩu!

- Ổn rồi! – Vũ nói, sau khi hoàn tất màn bẻ chân thuẩn thục.

Tôi co chân nhè nhẹ, đúng là không còn đau như lúc nãy nữa. Tôi dùng ánh mắt cảm kích nhìn Vũ, nói

- Cám ơn!

Cậu ta không nói gì, lấy tay kéo tôi

- Về thôi!

Nhưng tôi vừa đứng dậy thì cái chân lại đau nhói. Bắt tôi đi về trong tình trạng này thà ở lại đây còn hơn! Tôi ái ngại nhìn Vũ. Cậu ta lại nhíu mày nhìn xuống chân tôi. Bất chợt Vũ quay đi, rồi đột ngột ngồi xuống

- Lên đi!

- Hả?

- Tôi cõng cậu về! – Vũ điềm đạm nói

Cái gì chứ? Tôi tròn mắt nhìn Vũ. Cậu ta định cõng tôi về sao? Tôi kịch liệt lắc đầu.

- Tôi…

Thấy tôi đứng chần chừ, Vũ quay lại, rút trong túi ra chiếc la bàn, nhét vào tay tôi

- Cầm lấy!

Tôi vẫn ngơ ngác đứng nhìn, thì thấy cậu dùng hai tay rồi nhấc bổng tôi lên lưng. Tôi giật mình la oai oái

- Này! Bỏ tôi xuống! Bỏ tôi xuống!

- Im lặng đi không tôi vứt cậu xuống nước đó!

Vũ bực mình quát lại tôi. Tôi im bặt, biết chắc là cậu ta không nói đùa. Vậy là tôi ở bên trên xem la bàn, vừa chỉ đường cho Vũ. Cậu ta cõng tôi nên tốc độ cũng chậm hẳn. Tôi hơi cúi người, áp vào lưng Vũ. Tự nhiên cảm thấy tim đập rất nhanh. Thật sự….thật sự chưa từng được một người con trai khác cõng trên lưng, tất nhiên là trừ anh trai. Cũng may là cậu ta không nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng của tôi lúc này. Chốc chốc Vũ lại hỏi

- Hướng nào đây?

Tôi nhìn chăm chăm vào la bàn, phán đoán

- uhm…bên này!

Theo hướng tay tôi chỉ, Vũ cõng tôi đi ra ngoài. Nhưng đi mãi vẫn chưa thấy lối ra. cậu bắt đầu bực mình

- Cậu có chắc là biết xem la bàn không vậy?

Bị chạm vào lòng tự ái, tôi lên giọng

- Tất nhiên rồi!

Tôi vừa đáp thì thấy Vũ dừng lại không đi tiếp nữa, tôi ngạc nhiên

- Sao vậy? Cậu không tin tôi sao?

Cậu ta không nói gì, chỉ nhìn thẳng về phía trước. Khi tôi nhìn lên, thấy khung cảnh trước mặt có đôi chút quen thuộc. Và sau khi nhìn thấy cái khúc cây đã làm tôi ra nông nỗi này thì tôi mới nhận ra, đây chính là điểm xuất phát. Tôi gần như mếu nhìn Vũ.

- Chuyện này….

Vũ đặt tôi xuống dưới gốc cây, lấy lại la bàn. Tôi ấm ức nhưng không làm gì được. Đúng lúc này lại có một giọt nước nhỏ rơi xuống trán. Tôi hơi ngẩng lên, một giọt nước khác lại rơi xuống. Mưa! Khi tôi vừa nhận thức được xuất xứ của mấy giọt nước trên mặt mình cũng là lúc một trận mưa trút xuống. Vũ kéo tôi vào trú dưới gốc cây, bực bội nói

- Đúng là xui xẻo!

Nước mưa trắng xóa chảy khắp mọi nơi. Rõ ràng hồi sáng trước khi vào rừng còn thấy có nắng, thật không ngờ bây giờ lại mưa dữ dội như vậy. Có lẽ cũng chính vì sự thất thường này nên khu rừng mới có tên rừng mưa. Tôi ngao ngán thở dài, phía bên trên, thân cây to lớn nhưng lá lại nhỏ, nước mưa gần như thấm hết vào người. Vũ quay người nhìn thấy tôi đang co ro, cậu hơi ngẩn người, rồi bỗng nhiên áp sáp lại. Tôi chỉ nhìn thấy lưng áo đã thấm ướt cả nước mưa và mồ hôi lúc nãy của Vũ. Cậu ta….che mưa cho tôi? Hai chúng tôi cùng yên lặng, trong một phút, giọng nói của Vũ trở nên ấm áp hơn bao giờ hết

- Đừng lo! Lát nữa hết mưa tôi sẽ đưa cậu về!

Tôi gật nhẹ đầu, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt Vũ trong làn nước mưa trắng xóa.

……….

Mưa tạnh, cây cối trong rừng sáng lên một cách dễ chịu, cành lá đều trở nên xanh tươi như vừa được tắm rửa. Không khí lại càng trở nên mát mẻ, nghe rõ cả tiếng suối chảy róc rách bên tai.

Thấy Vũ chuẩn bị cúi xuống cõng tôi, tôi vội vàng lắc đầu

- Không…..không cần đâu! Tôi tự đi được!

Thế nhưng cái chân phản chủ dường như không nghe lời, tôi vừa đi một bước thì đã lập tức ngã nhào. Tôi không cam tâm đứng dậy, cái chân cà nhắc làm tôi phải nhảy nhảy như là thú túi vậy. Vũ nhìn thấy điệu bộ khổ sở của tôi. Liền kéo tôi lại, nói giọng đầy quả quyết

- Tôi không muốn qua đêm ở đây đâu! Mau lên đi!

Tôi bị ánh mắt nghiêm nghị của Vũ làm cho e ngại, cuối cùng đành phải tiếp tục để cậu cõng đi. Lần này Vũ cũng không để tôi cầm la bàn nữa, tự mình tìm đường, vừa đi vừa dừng lại xem la bàn. Tôi im lặng ngoan ngoãn ở trên lưng cậu, tự nhiên có một cảm giác rất dễ chịu. Hai mắt trong thoáng chốc từ từ nhíu lại.

- Này! Cậu ngủ đấy à?

Vũ hơi lay lay tôi, trong mơ màng, tôi trả lời vô thức

- Ừ! Không…chưa…

Cậu xóc nhẹ, rồi im lặng. Tôi cũng không còn sức mở mắt ra nữa, chỉ thấy cơn gió mát dịu đang luồn qua mái tóc. Tai nghe thấy giọng nói rất mơ hồ

- Ngủ đi!

Tôi như cảm nhận được giọng nói quen thuộc của anh. Phải rồi! Khi tôi còn ở cô nhi viện, anh cũng hay ru tôi ngủ như vậy. Đều chờ tôi ngủ trước rồi mới đi ngủ. Đều nói câu chúc ngủ ngon với tôi. Lâu lắm rồi mới lại có cảm giác thân quen này. Tôi gục đầu, nói trong mơ

- Anh!... Đừng bỏ em nhé!

Sau đó chìm hẳn vào giấc ngủ. Trước khi ngủ say, còn nghe thấy một giọng nói ấm áp vang lên bên cạnh

- Đừng lo! Tôi sẽ …bảo vệ cho cậu!

Không gian xung quanh vắng lặng, chỉ nghe tiếng gió vô hình lướt qua từng ngọn cây. Giống như đang thì thầm về truyền thuyết của khu rừng mưa bí ẩn

Chỉ cần cùng người mình yêu soi vào chiếc hồ truyền thuyết, hai người sẽ mãi mãi… ở bên nhau!

Mãi mãi ở bên nhau!.....
Chương trước Chương tiếp
Loading...