Học Viện Thiên Tài

Chương 68: Duyên Phận



Xử lí xong món cá nướng “nguyên thủy”, tôi nằm dài ra lớp cỏ, nghỉ ngơi một lát rồi mới cùng Hoàn trở về nhà. Quãng đường về vẫn phải dừng nghỉ chân 2 lần, đến nơi thì trời cũng nhạt dần. Ở đây không có đồng hồ, chỉ có thể dựa vào hướng mặt trời và ánh nắng mà phán đoán thời gian. Tôi thầm tính toán, chắc cũng phải gần bốn giờ.

Trên người dính đầy bụi bặm và mệt mỏi, tôi đi tắm sớm rồi ngồi xem lại mấy bức ảnh lần trước chụp được. Trong rừng không có sóng, cũng không có phương tiện giải trí nào, rất nhanh sẽ gây ra buồn chán. Tôi nghĩ nếu như là mình bốn năm trước, có lẽ sẽ không thể chịu được cuộc sống như vậy, nhưng hiện tại tôi lại rất thích cuộc sống này. Không có bon chen, không có đau buồn, bình yên mà dễ chịu.

Thấy tôi ngồi ngơ ngẩn bên cửa sổ, Hoàn lên tiếng

- Cô đang nhớ nhà ư?

Nhà? Từ này gợi nhớ cho tôi đến rất nhiều điều. Vốn dĩ là tiếng gọi thân thương, nhưng trong kí ức của tôi lại là một mảng u tối. Tôi nghĩ, nếu như trước kia tôi không nhất quyết đi tìm anh, không đòi thi vào học viện mà cứ chờ anh ở cô nhi viện thì sẽ như thế nào? Có thể tôi sẽ học ở một ngôi trường bình thường, rồi ra trường, đi làm, gặp mối tình đầu của mình. Chúng tôi sẽ kết hôn và sống hạnh phúc. Có thể tôi sẽ mãi mãi không biết mình là ai. Không biết mình có một gia đình như thế nào. Cho dù là khả năng nào, cũng tốt hơn hiện tại. Đôi khi bỏ qua và vờ như không biết cũng là một cách sống. Tôi ngán ngẩm lắc đầu

- Em không biết!

Hoàn không nói gì, tiện tay chất thêm một đống củi. Dường như biết tôi không muốn nhắc đến gia đình, anh cũng không hỏi nữa. Hai chúng tôi nấu một nồi măng rừng, ăn ngon lành rồi mới đi ngủ.

….

Đêm. Giấc mơ ấy lại về tìm tôi, nhưng không phải là câu chuyện ở học viện nữa. Tôi nhìn thấy anh nằm trong vũng máu, hai mắt đờ đẫn hướng về phía tôi. Từng ngón tay đang cố với tới phía tôi mà gọi. Rồi khi tôi còn đang sợ hãi thì “đoàng” một tiếng, tôi lặng người. Không gian xung quanh rực sáng và nóng rẫy. Cháy rồi! Tôi hốt hoảng lao ra ngoài, chỉ thấy trước mắt là nhà kho ở bến cảnh đang chìm trong biển lửa dữ dội. Tôi lao người về phía trước, không ngừng gọi tên bọn họ nhưng không ai trả lời. Hình ảnh sau cùng là Nhân đứng trong một góc, cả người anh như chìm vào lớp khói dày đặc, chỉ có đôi mắt vô hồn nhìn về phía tôi. Không! Tôi hét lên một tiếng rồi choàng tỉnh.

Mồ hôi nhễ nhại khắp người, tim vẫn còn đập mạnh, bầu trời bên ngoài xâm xẩm tối. Tôi bước xuống giường, chạy nhanh ra sau nhà, không ngừng vốc nước lên mặt. Khung cảnh xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, âm u không một mảng sáng, tôi ngồi bệt trên nền cỏ, cảm thấy dần bình tâm lại.

Khi tôi trở vào nhà thì Hoàn đã dậy, thấy sắc mặt tôi không được tốt, anh gặng hỏi

- Tối qua cô ngủ không ngon sao?

- Dạ?

- Tôi thấy cô hét dữ lắm. Cô gặp ác mộng à? – Hoàn nhíu mày

- Ừm. Chắc tại hôm qua đi bộ hơi nhiều nên em hơi mệt thôi - Tôi cười trấn an anh, đổi chủ đề - Anh lại chuẩn bị đi săn ạ?

- Không! Hôm nay tôi ra chợ đổi vài món đồ, cô đi cùng không?

Mắt tôi sáng lên khi vừa nghe thấy chợ. Trước khi đến đây tôi cũng đã tìm hiểu, ở đây có chợ Biển Động, họp theo kiểu trao đổi hàng hóa. Cũng có dùng tiền mua bán nhưng mà phần lớn là trao đổi. Gạt bỏ giấc mơ vừa qua, tôi vội chuẩn bị đồ rồi đi theo anh.

Đường xuống núi thoải hơn nhưng cũng không dễ đi. Nhà anh cách chợ khoảng ba cây, vì đi đường rừng nên có cảm giác lâu hơn. Anh nói tôi đến đúng ngày họp chợ. Thường thì bình thường chợ cũng không có nhiều hàng, nhưng đến ngày họp chợ thì rất đông. Các con buôn gần đó cũng đổ về đây buôn bán. Trên đường đi tôi gặp nhiều người dân đi chợ, mỗi người lại đội trên đầu một chiếc mủng nhỏ, vui vẻ như đi hội.

Khi tôi và Hoàn tới nơi, tôi không khỏi kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mắt. Giữa núi rừng u tịch nổi lên một mảng màu sắc rực rỡ, tưởng như bảng pha màu của một họa sĩ tự do. Các màu sắc trộn vào nhau, đan xen mà cũng rất hài hòa. Xa một trăm mét đã cảm nhận được không khí đông vui, náo nức của buổi họp chợ vùng cao. Phía bên này bày hàng thổ cẩm, từng chiếc váy hoa dệt bằng tay được bày bán trên các sạp hàng, thoạt trông như một chú bướm nhiều màu thật lớn, đang xòe rộng đôi cánh của mình. Từng đường nét hoa văn thêu nổi uốn lượn, rực rỡ mà không kém phần duyên dáng.

Phía bên này lại bày bán chum lọ, rồi đồ sứ, đồ muối dưa. Trên móc treo một hàng dây buộc chằng chịt. Tôi thích thú chỉ vào một cửa hàng trang sức có sợi dây màu đỏ thắt hai đầu, giữa có một miếng ngọc trắng trắng, tò mò hỏi

- Đây là cái gì vậy?

- Là sợi dây nhân duyên, các cô gái nếu thích chàng trai nào có thể mua về tặng chàng trai mà mình yêu, nếu người ấy nhận thì hai người sẽ gắn bó suốt đời! - Hoàn đáp

- Thật vậy sao? – Tôi bán tín bán nghi nhìn sợi dây, bà bán hàng lại nói

- Đúng vậy đấy. Cô mua nó rồi còn có thể giữ chặt chàng trai của mình, không sợ bị người ta cướp mất! Này! Mua cho bạn trai một cái đi! – Bà ấy vừa nói vừa liếc mắt sang bên cạnh tôi. Tôi vội vã xua tay

- A! Không phải đâu!

Tôi đỏ mặt nhìn sang phía Hoàn, anh lại không nói gì. Mất một lúc mới thoát được bà chủ quán. Lúc tôi lấy một cặp dây, bà ấy cứ nhìn tôi như thể mấy cô gái hay ngượng ngùng, nói đến người yêu là xấu hổ chạy xa cả cây số. Tôi mếu máo nhận lấy sợi dây, bà ấy còn nói thêm

- Chàng trai tốt đấy! Cố mà giữ nhé, cô gái!

Tôi cúi đầu, dạ một tiếng. Thấy Hoàn vẫn im lặng, tôi cũng chẳng biết nói gì, lẽo đẽo theo sau. Thực ra tôi chỉ mua nó vì trông hay hay, coi như là đồ kỉ niệm đi du lịch, chứ không quan tâm đến mấy ý nghĩa mà người bán hàng thổi vào để câu khách. Đang đút sợi dây vào túi, Hoàn chợt lên tiếng

- Cô sợ bị hiểu lầm là người yêu của tôi lắm sao?

Tôi giật mình

- Dạ? Ơ…không! Không phải đâu ạ!

Tôi luống cuống giải thích

- Em..em sợ anh không thích thôi. Em không có ý đó. Tại vì…tại vì…

Hoàn bất chợt bật cười, còn tôi lại ngây ngốc nhìn anh.

- Tôi đâu có nói gì, sao cô lại phải giải thích nhiều như vậy?

Tôi ngượng ngùng cúi mặt. Phát hiện ra anh rõ ràng là muốn trêu đùa tôi. Chút ngượng nghịu trôi qua rất nhanh. Hoàn tiếp tục dẫn tôi đi tham quan một vòng, khiến tôi quên mất cả mục đích ban đầu định tới đây. Có lẽ vì mải ngắm nghía, lúc tôi ngẩng lên đã không thấy Hoàn đâu nữa. Tôi đút vội một món đồ xinh xinh bằng gỗ khác vừa mới mua được, đảo mắt tìm anh. Khu chợ đông đúc khiến việc tìm kiếm của tôi có chút khó khăn, lại thầm trách bản thân ham vui, già đầu rồi mà còn để bị lạc.

Cuối cùng tôi nhìn thấy bóng Hoàn đang đứng cách đó không xa, hình như còn đang nói chuyện với một người khác, chỉ có điều người đó bị khuất khiến tôi không nhìn rõ mặt. Lúc tôi muốn tới gần thì bị một đám đông chen ngang, chờ qua được lại chỉ thấy mình Hoàn đứng ở chỗ cũ. Tôi vội vàng chạy tới

- Thì ra là anh ở đây, em còn tưởng là bị lạc chứ! – Tôi cười cười

- À! Tôi có một chút việc ấy mà. Tiện thể lại gặp thầy giáo Hoàng cho nên mới nói vài câu. – Hoàn giải thích, mắt nhìn về phía xa. Tôi theo tầm mắt anh nhìn theo thì chỉ thấy đám đông đã che khuất thân hình của vị thầy giáo kia. Tôi tiếc nuối nhìn theo

- Là thầy giáo lần trước anh và em tới có phải không?

- Ừ! Chính là cậu ta!

Tôi lại ngó nghiêng một hồi, nhưng thầy giáo kia đã hoàn toàn khuất dạng.

- Hai lần đều không gặp được. Em vẫn muốn biết mặt thầy giáo ấy! – Tôi có chút tò mò nhìn anh, Hoàn lại nói

- Hay để chiều nay tôi dẫn cô đi?

Tôi đột nhiên nhớ lại quãng đường vô cùng vất vả kia, hai chân tự nhiên nhũn ra. Cười giả lảng

- Ơ! Anh cũng có việc của mình mà. Chắc là em và thầy giáo ấy không có duyên gặp mặt rồi!

Hoàn không nói gì nữa, trở lại hàng dây da mua thêm hai cuộn dây thừng. Trong đầu tôi bỗng nhiên hiện ra hình ảnh lờ mờ của người con trai kia, tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng rõ ràng rất quen thuộc. Tất nhiên tôi không tò mò đến mức nhất định phải đến gặp mặt. Cuộc sống này vốn có rất nhiều người đi ngang qua cuộc đời ta, nếu là duyên thì sẽ gặp lại, nếu không có duyên thì cũng không cần níu kéo. Giống như…tôi và Vũ vậy! Khoảng thời gian bốn năm không phải là ngắn, nhưng tôi vẫn cố chấp không chịu từ bỏ. Rõ ràng cảm thấy giữa hai chúng tôi không nên gặp lại nhưng tôi vẫn mải miết đi tìm. Tôi thở dài, không biết vì hụt hẫng hay vì bất lực trước bản thân.

………………..

Tôi ở nhà Hoàn thêm hai ngày, đến ngày thứ 4 mới từ biệt anh. Hoàn ra tiễn tôi một đoạn, sắc mặt vẫn điềm tĩnh như vậy, tôi cười

- Cảm ơn anh đã chăm sóc em mấy ngày qua, Ưm..không biết lấy gì, em tặng anh một bức ảnh nhé!

Tôi nói rồi rút ra một tấm chụp cánh rừng hoang sơ, địa điểm mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, coi như là kỉ niệm, đưa cho Hoàn. Anh cũng mỉm cười

- Tôi sẽ giữ nó cẩn thận! Cảm ơn cô!

- Nếu như có cơ hội, em nhất định về thăm anh!

Trong ánh nắng, tôi thấy Hoàn trầm ngâm, nhưng khóe môi vẫn ẩn chứa một nụ cười dịu dàng.

- Đi đường cẩn thận!

Tôi gật đầu, dạ một tiếng. Đường rừng núi khó khăn lắm mới tìm được một chiếc xe, tôi vẫy tay với Hoàn, ra hiệu anh không cần tiễn nữa. Chiếc xe từ từ chuyển bánh, từ xa nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng anh chìm vào khoảng xanh bất tận của núi rừng Lục Ngạn. Tuy rằng đã trải qua biết bao cuộc chia tay, tôi vẫn cảm thấy buồn.

Ngả người ra băng ghế phía sau, mắt tôi mông lung nhìn về một khoảng sáng vô định ngoài cửa sổ, từng hình ảnh nhòe nhoẹt như bị nước mưa làm ướt đẫm, lại có cảm giác giống một cuộn phim bị lỗi, mải miết chạy. Đút tay vào túi áo, tôi nhớ ra bùa bình an mà anh tặng. Trong phút chốc nhớ lại giọng nói ấm áp của anh

- Tặng cô cái này, tuy rằng tôi cũng không tin lắm, nhưng người ta bảo có bùa bình an trong người, sẽ có thể tìm được thứ mà cô mong muốn. Tôi không biết chữ nên đã nhờ thầy giáo viết hộ. Chúc cô may mắn!

Tôi xoay xoay lá bùa trong tay, kì thực tôi cũng không tin, nhưng trong khoảnh khắc, cũng muốn nuôi một chút hy vọng mong manh, muốn có một điểm tựa để dựa vào. Lá bùa màu vàng nhạt, thơm thơm mùi gỗ, bên trong được gấp theo hình củ ấu, còn có một sợi dây nhỏ hồng hồng xỏ qua. Bên ngoài viết một chữ “An” rất đậm. Tôi chợt ngẩn người, nhìn chăm chăm vào chữ “an” kia, trái tim tự nhiên đập mạnh. Tôi vội vã tháo lá bùa ra, bên trong là hai hàng chữ nhỏ, viết bằng mực, dường như vừa mới khô. Trên đó còn đọng lại một chút hương thơm, ngay ngắn viết: “Không cầu phú quý, chỉ cầu bình an!”

Tôi lặng người “Không cầu phú quý, chỉ cầu bình an!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...