Hối Hận Còn Kịp

Chương 2



Sau khi về nhà thì cô tỏ vẻ như bình thường nhưng rất thất thần . Luôn ở trong phòng không bước ra ngoài nữa bước.

Cốc cốc cốc

" Tiểu San..... Ba mẹ có chuyện muốn nói. " Bạch Phu Nhân gõ cửa bước vào.

" có chuyện gì ạ!? " cô hỏi.

" hôm nay Dương Thiên có gặp cha con xin hỏi cưới. Ông ấy đã đồng ý rồi.! "

"......."

" Làm thông gia với nhà họ Dương rất có lợi cho chúng ta.Con cũng thích Thiên mà đúng không? Nên cha con đã đồng ý rồi " bà vừa nói vừa nắm lấy tay cô.

" Vâng.... " cô khẽ cười chua chát

Cô nên buồn hay nên vui mừng đây !?

Vui vì sắp được làm vợ của anh

Buồn vì anh lấy cô chỉ vì trách nhiệm, một chút tự nguyện cũng không có

Vội gạt đi nước giọt nước mắt vô thức rơi trên đôi gò má cô chào tạm biệt mẹ rồi quay về phòng.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Lễ cưới diễn ra suông sẻ với sự chúc phúc của mọi người .

Về đến biệt thự của Dương gia. Mọi thứ trở nên êm đềm đến lạ. Không có bảo vệ, không có người hầu mở cửa.... Dĩ nhiên là do anh an bài. Anh đã đuổi hết người giúp việc đi chỉ để lại bà quản gia khoảng 50 tuổi.

" tôi nói cho cô biết từ nay về sau mọi việc trong nhà này đều do cô làm. Sáng phải thức trước 5h lau dọn từ tầng 3 xuống. 7h phải có cơm nước. Nhà luôn phải sạch sẽ. Tôi đi làm về nước phải được pha sẵn. Cơm phải nóng..... Nếu không hậu quả tự cô gánh. " anh vừa nói vừa dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô.

" vâng..... " cô biết chứ. Biết anh chán ghét cô chứ! Nhưng tại sao anh lại đối xử với cô như vậy!? Cô đã làm gì có lỗi với anh đâu.

Trái tim cô nó đau lắm nhưng có lẽ nỗi đau tin thần đã lấn át đi niềm đau

" tôi nói cho cô biết. Cô với tôi chỉ là người ở và công cụ làm ấm giường không hơn không kém "

Anh lạnh mặt nhướn mày nhìn cô khẽ cười nụ cười đầy khinh thường cùng chán ghét một chút ôn nhu cũng không có lạnh nhạt nói

" nhưng em là vợ.... Vợ anh" cô nói với hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Cặp mắt long lanh chứa đầy nước và nỗi uất ức.

"Chát ...."

Cái bạt tai của hắn như trời giáng xuống mặt cô

" vợ!? Cô không xứng " .

Anh ! Là anh.. Đánh cô sao!?

Cô ôm một bên gò má bị anh đánh. Ngước mắt nhìn anh với vẻ oan khuất nước mắt cứ liên tục chảy xuống. Như tố cáo anh với hành vi vừa rồi.

Nhìn ánh mắt vô tội lòng anh bỗng có chút xót. Anh điên rồi sao lại đánh một cô gái. Không! Anh làm đúng. Chính cô ta đã hủy hoại tình cảm của anh và Di Phi.

Anh quay lưng bỏ ra ngoài. Còn cô khụy gối xuống nền nhà lạnh băng

. Người đàn ông cô yêu 6 năm ra tay đánh cô!?

Ha ha..... cô cười chua chát

Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy ..nước mắt rơi từ khi nào đã thấm đẫm vạt áo

Cô đau lắm khi nghe những lời lẽ cay nghiệt của anh

Cô đau lắm khi anh ở trong cô nhưng miệng cứ kêu tên người con gái ấy

Cô đau lắm khi anh đồng ý lấy cô chỉ vì trách nhiệm

Cô đau lắm đau đến nỗi tim dường như đã ngừng đập

.anh như là một loại thuốc phiện thấm vào máu thịt cô dù cô có làm gì đi chăng nữa cũng không thể cai được vì thế cô chấp nhận chịu đựng tất cả

Hết chap 2
Chương trước Chương tiếp
Loading...